← Quay lại trang sách

Chương 4

Vụ án đã kết thúc.

Sáng sớm hôm sau, chúng tôi lên đường đi về phía dãy núi Sâm Nguyên. Ở đó đã triển khai công việc trinh sát điều tra bằng máy bay không người lái. Suốt dọc đường, chúng tôi vẫn nói chuyện về vụ án bố con Nhậm Tiền Tiến, dù sao, sự thật đó cũng khiến người ta kinh ngạc hết sức.

“Xem ra tôi đúng là cứ giữ thành kiến.” Trần Thi Vũ ngồi ở ghế lái phụ, có chút buồn rầu.

Tôi biết, cô đã nhớ tới lời tôi nói với mình lúc ở hiện trường liền an ủi: “Vật chứng dấu vết ở hiện trường, đúng thật dễ đánh lạc hướng chúng ta, nhưng chúng ta chỉ cần căn cứ vào bản chất, sẽ không mắc lỗi.”

“Tôi thấy cái đánh lạc hướng chúng ta, chủ yếu vẫn là quan hệ bố dượng, con riêng. Ấn tượng cứng nhắc, thành kiến mà Lão Tần đã từng nói trước đây, chả phải cũng đã thể hiện đầy đủ trong vụ án này sao?” Hàn Lượng nói, “Mọi người đều dễ dàng bị ảnh hưởng bởi những tình tiết trong các tác phẩm văn học, điện ảnh, dễ dàng bị đánh lạc hướng bởi những tưởng tượng, hay nói khó nghe hơn một chút, những cái gọi là những suy diễn vô căn cứ của mình. Nếu cuối cùng để người xấu thoát tội, đổ oan cho người tốt, thì quả thực là tội quá lớn.”

“Đúng thế, đến chúng ta cũng bị đánh lạc hướng như vậy, chứ đừng nói đến quần chúng ở hiện trường và cư dân mạng.” Lâm Đào bổ sung, “Chúng ta thường xuyên chỉ trích một số cư dân mạng “bắt đầu từ một tấm ảnh”, “toàn bộ câu chuyện đều là bịa đặt”, nhưng lần này chẳng phải chúng ta cũng suýt như vậy hay sao? Lựa chọn tin vào tình tiết mà mình muốn tin, mù quáng đi theo những biểu hiện bề ngoài, vì thế mà mất đi khả năng phán đoán phải có.”

“Học một hiểu ba rất tốt đấy.” Tôi nói, “Rất nhiều những tin đồn trên mạng, có thể chỉ bắt đầu từ một tấm hình, một đoạn clip cắt đầu cắt đuôi, các đơn vị truyền thông tiết lộ một vài thông tin không có căn cứ, còn lại toàn bộ đều là một vài người thích sinh sự đơm đặt lung tung. Nếu tình tiết câu chuyện bịa ra hấp dẫn, phù hợp với suy diễn của số đông, là sẽ dễ bị lan truyền rộng rãi.”

“Bây giờ nghĩ lại, ông bố dượng này là một ông bố rất tốt.” Trần Thi Vũ cúi đầu, vẻ như đang suy nghĩ, “Vì việc học của con, mà hằng ngày ông đều lái ô tô mấy chục cây số, hơn nữa lại xa nhà như vậy, công việc cũng phức tạp hơn trước, thậm chí buổi tối về nhà còn phải làm thêm. Cho dù là phải làm thêm giờ, cũng không quên chuẩn bị hoa quả cho con. Nhất là sau khi anh ta nghe thấy tiếng động, dáng vẻ cố hết sức cứu con gái, không nghĩ gì đến mình, có khác gì bố đẻ đâu?”

“Sau khi sự thật được làm sáng tỏ, quay đầu nhìn lại, rất nhiều thứ đều đã khác.” Tôi bổ sung, “Mọi người nghĩ xem, trong điều tra ở trường, Mã Nguyên Đằng có vẻ là một học sinh ngoan, trong đánh giá của các bạn, Bành Tư Hàm là một học sinh “hư”, nhưng kết quả lại châm biếm như vậy. Từ đó có thể thấy, ở một số trường học, tiêu chuẩn đánh giá nhân phẩm của một người là tốt hay xấu có thể chỉ dựa vào thành tích học tập của họ, nhất là những trường có học sinh học lại, lại càng lấy thành tích học tập làm tiêu chuẩn đánh giá mọi thứ. Trong môi trường giáo dục như vậy, tâm thái của rất nhiều đứa trẻ cũng bị sai lệch nghiêm trọng, học sinh xuất sắc được đưa lên mây xanh, học sinh xếp hạng cuối thì bị coi thường, chà đạp. Cũng vì vậy, khi đến gặp Bành Tư Hàm, Mã Nguyên Đằng mới tự phụ tự luyến như vậy, không ngờ Bành Tư Hàm lại kháng cự.”

“Không biết những quần chúng hóng xem bàn tán ở gần hiện trường lúc đầu, bây giờ cảm giác thế nào.” Trần Thi Vũ nói.

“Có cảm nhận gì được?” Lâm Đào đáp, “Cô xem trên mạng ấy, dư luận đã đổi chiều rồi, nói ông bố dượng như vậy thật hiếm có, khen người chết lên tận mây xanh. Nhưng, còn có tác dụng gì chứ?”

“Đối với chúng ta, có tác dụng đấy, bắt phần tử phạm tội phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, trả lại danh dự cho người chính nghĩa, dũng cảm, vẫn rất đáng tự hào.”

‘Nhưng Bành Tịch đáng thương quá.” Trần Thi Vũ nói, “Tôi đã đến đồn công an thăm chị ấy, tóc chị ấy gần như bạc trắng chỉ sau một đêm, tiều tụy đến mức bỗng nhiên già như 60 tuổi.”

“Dễ hiểu thôi.” Tôi nói, “Trong một đêm, mất đi người chồng tốt như vậy, cô con gái ngoan như vậy, hơn nữa trước đó lại phải chịu đựng bấy nhiêu điều tiếng, ai trong hoàn cảnh ấy cũng không thể chịu nổi.”

“Tôi đã an ủi chị ấy mấy câu.” Trần Thi Vũ thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, “Nhưng một cú sốc như vậy, chắc là phải cần thời gian rất lâu để dần dần vượt qua.”

Chúng tôi đến chân núi là lập tức tham gia vào công việc thăm dò. Mặc dù biện pháp nghe có vẻ rất hay, nhưng khi thực hiện, khó khăn hơn tưởng tượng rất nhiều. Sau khi khảo sát thực địa cả ngày hôm qua, bộ phận trinh sát điều tra phát hiện diện tích núi rộng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của chúng tôi. Diện tích bao phủ của mười chiếc máy bay không người lái, thực sự không thấm vào đâu so với diện tích núi. Hơn nữa, máy bay không người lái bay một thời gian, là phải hạ xuống để sạc điện, nên tốc độ thăm dò rất chậm.

Một buổi chiều bất giác trôi đi.

Những ngón tay của Trình Tử Nghiên thoăn thoắt múa trước máy tính, những hình ảnh máy bay không người lái liên tục gửi về được Trình Tử Nghiên lần lượt cắt ra, phóng to, đồng thời sử dụng phần mềm tự động nhận diện các loại thực vật trong ảnh.

“Không ổn, xin điều thêm mười chiếc máy bay không người lái nữa đến?” Tôi nhìn những chiếc máy bay không người lái lên lên xuống xuống phía ngoài cửa kính ô tô, nói.

“Anh xem, cái này có giống không?” Trình Tử Nghiên quay máy tính xách tay sang, giơ màn hình về phía chúng tôi.

Ngọn núi trong cảnh nền, quả đúng là hình chữ “S” quen thuộc đó.

“Vị trí này, scan ra hình dạng có cây mộc hương.” Ngón tay dài mảnh của Trình Tử Nghiên chỉ vào bụi cây ở giữa màn hình, cô nói.

“Cho máy bay không người lái hiện giờ còn bay được lượn quanh khoảng này, xem từ cửa rừng đến vị trí này có đường đi không.” Tôi nói, “Nếu họ có thể dẫn trẻ con đi vào đó, cho thấy ở đó nhất định có đường nhỏ có thể dẫn thẳng đến đó.”

Trình Tử Nghiên gật đầu, nói vào máy bộ đàm mấy câu. Chỉ thấy mấy chiếc máy bay không người lái lơ lửng phía ngoài cửa kính ô tô, bay về phía tây nam dãy núi.

“Có đường, có đường.” Trình Tử Nghiên bỗng phấn chấn reo lên.

Đúng vậy, từ hình ảnh máy bay không người lái gửi về có thể nhìn thấy, có một con đường nhỏ quanh co, bắt đầu từ một phía của một đám cây bụi ở cửa rừng, kéo dài đến vị trí khả nghi mà chúng tôi phát hiện thấy. Con đường nhỏ rất hẹp, chỉ một người có thể miễn cưỡng đi qua. Chính vì đường hẹp, máy bay không người lái không thể phát hiện ra khi bay không có mục đích, chỉ khi hạ thấp đến một độ cao nhất định, mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy. Con đường nhỏ hoàn toàn không phải do con người tạo ra, mà hình thành tự nhiên. Một phần của dãy núi Sâm Nguyên là núi đá, mặc dù cũng có thảm thực vật rậm rạp, nhưng có một số chỗ thực vật vẫn không thể chui được vào trong đá, những tảng đá trơ trọi lại đúng ở đoạn này, tạo thành một con đường nhỏ. Như vậy cũng có thể giải thích tại sao mười tám năm qua Tiền Đại Doanh chưa từng đi lại con đường nhỏ này, nhưng con đường nhỏ vẫn tồn tại.

Mười tám năm nay, Tiền Đại Doanh chắc chắn chưa từng quay lại chỗ này, vì cảnh sát vẫn tiến hành theo dõi ông ta vào những khoảng thời gian nhất định, không hề phát hiện ra bất cứ điểm bất thường nào.

“Trên núi có thú dữ không?” Lâm Đào sợ sệt hỏi. Cậu chắc chắn đã nghĩ đến chuyện chúng tôi đã phát hiện ra con đường nhỏ, thì không có lý do gì không đi một chuyến.

“Sợ cái gì?” Trần Thi Vũ rút một cây côn cảnh sát từ trong túi ra và nói.

“Không cần, nhờ mấy cảnh sát đặc nhiệm dẫn đường ở phía trước.” Tôi nói, “Những việc kiểu này, chúng ta không chuyên nghiệp.”

Lâm Đào lập tức thấy yên tâm, cậu chạy ra khỏi ô tô đi tìm Phó đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm để trao đổi.

Rất nhanh chóng, một phân đội gồm năm cảnh sát đặc nhiệm và sáu người chúng tôi được thành lập. Năm cảnh sát đặc nhiệm vũ trang gọn gàng, khoác súng ngắn liên thanh, mang theo những dụng cụ như dây thừng chuyên leo vách đá, móc treo..., còn mang cả một chiếc máy bay không người lái và đèn pin, thậm chí còn dắt theo một chú chó nghiệp vụ. Nhóm cảnh sát đặc nhiệm, hai người ở phía trước, hai người chặn sau cùng bắt đầu cùng chúng tôi leo núi.

Thực ra, tôi muốn nói với họ, không cần điều động nhiều người như vậy, năm đó một đứa bé như Tiền Mộng có thể đi được, thì hoàn toàn không cần dùng đến những dụng cụ chuyên nghiệp như vậy. Nhưng để vỗ về tâm trạng lo sợ trong núi có thú dữ của Lâm Đào, tôi cũng không từ chối ý tốt của cảnh sát đặc nhiệm nữa.

Thực tế chứng minh, suy luận của tôi là chính xác, con đường đá nhỏ này vô cùng dễ đi, gần như không có những đoạn dốc nghiêng hiểm trở hoặc những vách đá trơn tuột. Chúng tôi như thể đi dạo trên phố đi bộ ở trung tâm thành phố, đi khoảng 40 phút, là đến địa điểm trong bức ảnh.

Đây đúng là một nơi rất tuyệt.

Nơi trong ảnh, là một “sân chơi” nhỏ nằm ở lưng chừng núi, trên khoảng đất có diện tích chừng hơn 20 mét vuông này, cỏ mọc quá mắt cá chân, không có cây gì to, cho nên giống như một thảo nguyên giữa không trung thu nhỏ. Ngồi trên bãi cỏ, cho dù vào giữa buổi trưa nóng nực như thế này, cũng có cảm giác mát mẻ vì được thảm thực vật rậm rạp xung quanh che kín. Phía sau sân chơi là núi, ngồi ở chỗ này, có thể ngắm được phong cảnh tuyệt đẹp xa xa trước mắt. Một con sông nhỏ xanh thắm lấp lánh dưới ánh mặt trời, xuyên qua những ngôi nhà tường trắng ngói đen, hình thành một cái hồ nhỏ ở một góc của khu nhà. Ven hồ, còn có một cái đình nhỏ mái nhọn, cái đình và những kiến trúc theo phong cách Huy Châu xung quanh soi bóng dưới nước, trông như một bức tranh sơn thủy đẹp tuyệt.

“Một chỗ rất tuyệt, thật giỏi tìm.” Tôi đi cũng hơi mệt, ngồi phịch xuống bãi cỏ.

“Cho nên, chôn xác ở chỗ này, chúng ta cũng không thể tìm thấy được.” Lâm Đào nhìn xung quanh, bổn bề đều là cây cối um tùm, cũng không biết bắt đầu tìm từ đầu, thế là cũng ngồi xuống bãi cỏ.

“Đúng thế, chưa biết chừng các cậu đang ngồi trên xác chết đấy.” Đại Bảo thè lưỡi trêu.

Lâm Đào nhảy dựng lên như bị điện giật, vỗ sạch vụn cỏ dính ở mông, nói: “Tôi vốn cũng không mệt, tôi có lười như Trưởng khoa Tần đâu.”

Tôi ngồi yên, quay đầu nhìn môi trường xung quanh. Đúng thế, đi tìm một xác chết mười tám năm trước ở trong vùng núi rộng như thế này, đâu có dễ?

Bỗng nhiên, tôi cảm giác có một cơn gió lạnh thổi ở phía sau lưng. Kỳ lạ, cái sân chơi nhỏ ở vị trí của chúng tôi bây giờ, phía sau là núi mà, làm sao lại có gió thổi qua?

Tôi quay đầu nhìn mọi người, mấy cảnh sát đặc nhiệm và những người còn lại đều đang cầm gậy đập vào những bụi cây xung quanh, tìm kiếm gì đó khắp nơi, chú chó nghiệp vụ rõ ràng không quen với loại hình vận động mạnh là leo núi trong thời tiết nóng nực đầu thu, thè lưỡi, nằm bò ra khoảng đất thở dốc.

Làm gì có ai thổi hơi về phía lưng tôi đâu.

Lại một trận gió lạnh thổi vào lưng tôi, luồn qua chiếc áo phông cảnh sát của tôi, khiến sau lưng tôi mát lạnh.

“Trời ạ, có gió âm [*] !” Tôi đứng bật dậy.

“Gió âm gì?” Đại Bảo nói, “Còn có yêu khí nữa kìa.”

Tôi không quan tâm đến Đại Bảo, lôi khúc côn trong túi ra, đi đến chỗ khoảng sân dựa vào núi, dùng côn ra sức phạt vào bụi cây rậm rạp. Tôi biết, có gió mát thổi tới, có nghĩa là phía sau những bụi cây này chắc chắn có hang núi.

Đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm thấy vậy cũng bước tới. Anh vừa bước tới, lập tức cảm nhận thấy “gió mát ùa tới” giống tôi. Anh không kiên nhẫn như tôi, rút luôn một con dao găm từ thắt lưng, bắt đầu chặt phá cành cây.

“Đánh hơi.” Cảnh sát đặc nhiệm dẫn chú chó nghiệp vụ, ra lệnh cho chú chó.

Gió thổi từ chỗ kín khuất.

Chú chó nghiệp vụ đang nằm ườn trên sân, miễn cưỡng đứng dậy, cúi đầu ngửi ngửi, rồi lại nằm xuống.

“Mười tám năm rồi, còn mùi gì nữa?” Tôi cười bảo.

Mấy cảnh sát đặc nhiệm đều rút dao găm ra, giúp đội trưởng chặt phá đám cây bụi.

“Ồ, đúng là có hang núi.” Chặt khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm đứng thẳng dậy nói.

Tâm trạng tôi rất phức tạp, không biết là phấn chấn hay sợ hãi. Nhưng mong muốn phá án vẫn thúc giục tôi đi lên phía trước, nhìn cái miệng hang đen ngòm hình dạng kiểu như nửa hình tròn.

“Là một hang núi tự nhiên, nhưng không lớn, chỉ có thể khom người đi vào.” Đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm mỉm cười nhìn tôi và nói, “Chỉ người gầy mới vào được.”

“Nghĩa là sao?” Tôi nghĩ bụng, trong lòng rất không phục. Mặc dù qua ước lượng bằng mắt tôi cũng biết mình có thể vào được không, nhưng kiểu gì cũng phải có chí khí, cùng lắm là bị mắc kẹt chứ gì.

Tôi không nói gì, mặc đồ khám nghiệm cẩn thận, chui vào trong hang. Vẫn may, cái hang này cũng rất nể mặt người, mặc dù cửa hang không rộng, cần hóp bụng vào, nhưng chui vào trong hang thì lại rộng hơn rất nhiều.

Mấy chiếc đèn pin cảnh sát đồng thời rọi vào trong hang, khiến lòng hang sáng trưng.

“Lâm Đào, cậu vào đây.” Vì trong hang không thẳng người lên được, tôi đành ngồi gọi to. Tôi nghĩ, nếu Lâm Đào cũng vào, chúng tôi chen chúc một tí cũng tạm ổn.

Giọng của tôi âm vang trong hang, một lúc lâu sau, mới nghe thấy giọng của Lâm Đào từ ngoài vọng vào: “Tớ không vào đâu.”

“Cần cậu vào, trong hang không có gì.” Tôi nói xong, mới nghe thấy tiếng Lâm Đào loạt soạt mặc đồ khám nghiệm, một lúc sau, Lâm Đào chui vào.

“Ôi!” Lâm Đào vừa vào đã nhảy dựng lên. Tất nhiên, trong cái hang nhỏ hẹp này, cậu cũng không nhảy lên được. Có điều đầu cậu đã đập vào vách hang. Cậu bảo: “Lão Tần, cậu làm hại tớ.”

“Cái xác khô thôi mà.” Tôi nhún vai, “Ai mà biết cậu đi theo tớ bấy lâu, còn sợ xác chết?”

Cái hang tựa như hình một chiếc búa tròn, chỗ có thể chứa được người chỉ rộng bằng hai cái thang máy, chỗ sâu nhất thu hẹp lại chỉ bằng quả bóng rổ. Nhưng tôi biết, chắc chắn là thông sang bên kia, nếu không sẽ không có không khí lưu động, cũng sẽ không có hơi lạnh thổi ra. Có điều, rốt cuộc cái hang này sâu bao nhiêu, tôi không hề quan tâm. Điều tôi quan tâm là, có một xác chết khô nằm ở giữa nền đất trong lòng hang, bên cạnh xác chết còn có hai chiếc vali hành lý.

Xác chết đã khô chắc là có mặc quần áo, nhưng trên quần áo đã tích quá nhiều bụi, bụi biến thành đất, khiến toàn bộ thân hình trước mắt trở thành màu vàng đất. Nhưng, gương mặt lộ ra ngoài của người này vẫn có thể nhìn thấy hình thù: Hai hốc mắt sâu xuống. mũi nhô lên, và mồm hơi há ra, đen ngòm.

Cảnh tượng đó, khiến Lâm Đào nhìn thấy liền giật nảy mình sợ hãi cũng là bình thường.

“Bây giờ không sợ rồi chứ?” Tôi vỗ vai Lâm Đào, nói, “Cậu phải cho hai cái vali hành lý này đi trước, vật chứng quan trọng chỉ có thể lấy ở trên vali.”

“Ý cậu nói là dấu vân tay di chuyển xác chết?” Tâm trạng Lâm Đào đã ổn định lại, liền ngồi xuống hỏi, “Dấu vân tay từ mười tám năm trước, DNA tiếp xúc, không thể còn nữa.”

“Không làm, làm sao cậu biết là không còn?” Tôi nói, “Trên vali có bấy nhiêu đất, cho thấy bấy nhiêu năm chưa bị động vào, nếu có thể tìm được dấu vân tay, thì có thể có sức chứng minh. Tớ không bảo cậu tìm dấu giày trong hang, đã là rất nhân từ rồi.”

“Thật hoang đường.” Lâm Đào lẩm bẩm một câu, nhưng vẫn cầm máy ảnh lên chụp rất chăm chú, sau đó mang cái vali đi.

Lâm Đào vừa chui ra khỏi hang, Đại Bảo đã vội vàng khó nhọc chui vào, bảo: “Xác khô à? Chà chà, hiếm thấy.”

“Tôi vốn tưởng rằng, xác trong núi, kiểu gì cũng sẽ biến đổi theo kiểu trương phình rồi trơ xương, nhưng không ngờ, lại đúng là biến thành xác khô.” Tôi nói, “Xác khô là hiện tượng xác chết giữ được hình dạng, mọi bộ phận của xác chết đều được giữ lại, đây lại là chuyện hay đối với chúng ta.”

“Cậu xem trong hang núi này toàn là bụi và đất khô.” Đại Bảo nhìn xung quanh rồi nói, “Cậu xem, “cửa sau” hang núi chỉ bằng chừng này, mà vẫn có gió thổi, đây chính là quạt gió thiên nhiên nhỉ.

Một năm bốn mùa đều thổi gió như vậy, cái gì cũng sẽ bị thổi khô hết.”

“Đúng thế, môi trường thông gió, khô ráo, mới có thể hình thành hiện tượng hiếm gặp ở xác chết là xác khô.” Tôi nói, “Nhưng đã có vấn đề rồi đây, tôi cứ tưởng rằng xác chết chắc chắn sẽ chỉ còn xương, nên chỉ mang một túi đựng vật chứng cỡ, định thu thập xương. Nhưng không ngờ, cái xác lại bị gió thổi khô, chúng ta lại không có giá đỡ, làm thế nào mang cái xác đi được? Không thể cõng được đúng không?”

Đại Bảo cười vẻ thần bí, quay người bỏ cái ba lô của mình xuống, lấy một cái túi đựng xác màu vàng nhạt đã gập gọn từ trong ra, bảo: “Làm công việc pháp y, mà không luôn mang theo túi đựng xác, thì cũng không chuyên nghiệp lắm nhỉ?”

Tôi sầm mặt cùng Đại Bảo trải phẳng cái túi đựng xác, sau đó khiêng tử thi cho vào trong túi. Mặc dù anh chàng Đại Bảo này nói chuyện không nghiêm túc bao giờ, nhưng đúng là phải cảm ơn anh chàng suy nghĩ chu đáo, bằng không nếu phải dùng cách rút thăm để quyết định xem ai là người cõng tử thi, thì quả là đáng sợ.

Sau khi tử thi được khiêng đi, tôi lấy mẫu đất khô phía dưới tử thi bỏ vào trong túi đựng vật chứng, chui ra khỏi hang núi và bảo: “Đi nào, về đội!”

“Trưởng khoa Tần, các anh đi giải phẫu nhé, tôi phải về phòng Kỹ thuật Công an thành phố.” Trần Thi Vũ nói với tôi.

“Sao thế?” Tôi hỏi.

“Cái máy tính lấy ở nhà Sử Phương lúc trước, vì đã mã hóa, rất khó giải mã, nên tôi đã đưa cho thầy dạy vật chứng điện tử của tôi giải mã.” Trần Thi Vũ nói, “Bây giờ máy tính đã được giải mã rồi, dữ liệu trong máy đã được thầy tôi đưa lên FTP (thỏa thuận nhập gửi văn bản) mạng nội bộ, tôi muốn đi xem trong máy tính nhà họ có những gì.”

“Được, biết đâu lại có manh mối đặc biệt.” Tôi nói.

Nắng chiều chiếu vào phòng Giải phẫu Công an thành phố Sâm Nguyên, khiến cho giường giải phẫu bằng inox phản chiếu ánh sáng.

Tôi cau mày đứng ở một bên, nhìn tử thi, hỏi: “Lâm Đào đâu?”

“Bây giờ Trưởng khoa Lâm không khác các nhà khảo cổ học là mấy.” Trình Tử Nghiên cười rất tươi, nói, “Đang quét đất trên chiếc vali hành lý bằng cái bàn chải nhỏ.”

“Tôi mà chẳng thế à?” Đại Bảo đã gỡ quần áo trên người tử thi ra, đang ở bàn thao tác làm sạch đất khô trên bề mặt quần áo, nói, “Chỉ là tôi không dùng bàn chải nhỏ thôi.”

“Quần áo đã bị gió thổi nứt rạn rồi, anh cẩn thận một chút, đừng nói chuyện.” Tôi nhắc, “Không yêu cầu làm sạch toàn bộ mặt ngoài mà vẫn giữ cho quần áo nguyên vẹn, nhưng phải giữ được càng nhiều càng tốt.”

“Tôi biết rồi, lắm lời thế chứ.” Đại Bảo lẩm bẩm một câu.

Tôi chăm chú nhìn cái xác trước mắt, vì là hiện tượng xác chết giữ nguyên hình dạng, nên hình dạng các thương tích bên ngoài xác chết đều được giữ nguyên vẹn, ngoài mái tóc ra. Có khả năng do tóc rụng sau khi xác bị khô, thêm vào đó ngày nào cũng có gió thổi liên tục, nên tóc của xác chết này không biết đã đi đâu hết. Có điều, tóc biến mất, lại khiến những tổn thương ở đầu người này càng lộ rõ hơn.

Đây là một xác chết nữ, chúng tôi đã lấy mẫu sụn sườn của người chết làm giám định DNA, nếu không ngoài dự đoán, đây hẳn là xác của Lý Như, người đã mất tích từ mười tám năm trước.

Bên ngoài tử thi này có rất nhiều thương tích cũ và mới. Những thương tích cũ đều đã thành sẹo, vì cái xác đã bị gió thổi khô, sẹo không còn rõ ràng nữa, nhưng nhiều vết sẹo hình tròn ở vai trước và những vết sẹo nhỏ dài ở đầu vẫn loáng thoáng có thể nhận ra được. Nếu tôi đoán không nhầm, bà ta đã nhiều lần bị bỏng vì đầu thuốc lá và bị dụng cụ đánh vào đầu để lại những thương tích này. Những thương tích mới cũng không ít, chủ yếu tập trung ở đầu. Da đầu người chết cũng có ba vết rách, không dài, không toác ra, không cần phải khâu, nhưng nhìn vị trí thì đều ở trên trán, chắc là khi đó cũng đã chảy rất nhiều máu. Ngoài ra, tổ chức mềm và sụn ở mũi đều không còn, tôi thử ấn vào phần xương mũi phía trên lỗ mũi đen ngòm, không cảm nhận thấy sự dịch chuyển của xương mũi và tiếng va vào xương mũi, xem ra xương mũi của bà ta không bị gãy. Tôi lại dùng kẹp cầm máu khẽ kéo môi của nạn nhân ra, cũng không bị tổn thương.

Vì rất ít dịp khám nghiệm tử thi bị gió thổi khô, nên khi cái xác vừa được chuyển đến nhà tang lễ, Đại Bảo đã nôn nóng giải phẫu tử thi trước, rồi mới khám nghiệm quần áo đã được gỡ ra. Việc khám nghiệm tử thi được tiến hành rất tỉ mỉ, dù gì xác chết cũng đã khô, cho dù tổ chức mềm có tình trạng xuất huyết, phù nề thì cũng không thể thấy được, nên chúng tôi buộc phải kiểm tra kĩ lưỡng toàn bộ xương cốt và cơ quan trong các khoang của cơ thể, mới yên tâm được.

Khi giải phẫu khám nghiệm, chúng tôi đã mất rất nhiều công sức. Vì cái xác bị gió thổi khô, da đã thành như da thuộc, rất cứng chắc, chúng tôi không thể rạch được bằng dao phẫu thuật thông thường. Dù sao xác chết bị gió thổi khô cũng rất hiếm gặp, chúng tôi không thể nào chuẩn bị sẵn dụng cụ giải phẫu chuyên dụng đối với xác khô, nên đành dùng kết hợp dao phẫu thuật nội tạng, kéo, từ từ cắt lớp da như thể cái túi da của nạn nhân, để lộ ra các cơ quan trong khoang bụng, khoang ngực. Mặc dù “cái túi da” rất khó mở, nhưng chúng tôi vẫn rạch da ở tất cả các vị trí chân tay, thân người, để kiểm tra xương cốt và khớp xương ở các bộ phận không có cơ quan phủ tạng. Đúng như tôi đoán, chúng tôi cũng phát hiện thấy xác chết có rất nhiều tổn thương cũ và mới ở bên trong.

Tổn thương chủ yếu thể hiện ở chất xương. Dẻ xương sườn số năm, sáu ở ngực phải người chết đều có vết gãy cũ, sẹo xương đã hình thành và trở nên trơn nhẵn. Có điều, căn cứ vào hình dạng hình thành vết sẹo xương, có thể thấy, năm đó hai chỗ gãy xương sườn đều bị lệch vị trí, nhưng bà ta không được bác sĩ chữa trị, mà kệ cho vết thương biến dạng tự lành. Vết thương này, e rằng đã hình thành từ hai, ba năm trước khi bà ta tử vong. May mà lúc đó, vị trí bị lệch chỉ là lệch trên dưới, chứ không phải lệch trong ngoài, nếu không cứ không chữa trị kịp thời như vậy, đầu bị gãy của xương sườn sẽ đâm rách màng phổi, sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Khám nghiệm xác chết còn phát hiện ra rất nhiều tổn thương mới, ví dụ như, ngón giữa tay phải đã biến dạng, mở ra xem xương ngón tay bên trong, đã gãy vụn, mức độ rất nghiêm trọng. Chắc là bị thương do phòng vệ? Tôi nghĩ. Ngoài ra, chúng tôi tiến hành kiểm tra toàn thân đối với xác chết, cũng không phí công, vì chúng tôi phát hiện mâm chày bên phải bị gãy nát. Tình trạng thương tích như vậy, e rằng khi đó sau khi bị thương, nạn nhân thậm chí không thể đi lại được. Nhưng, chỗ xương gãy này không phải là hình thành trực tiếp do bị đánh. Khớp gối và các khớp xương khác đều có biểu hiện dị dạng rõ rệt, có thể suy đoán, trước khi tử vong, nạn nhân đã mắc bệnh thấp khớp rất nghiêm trọng. Vì các khớp xương đều biến dạng, lực không mạnh lắm cũng có thể khiến cho mâm chày gãy nát.

Khi đó, nạn nhân nín nhịn việc bị bạo hành, để giữ thể diện hoặc để bảo vệ người bạo hành mình, sau khi bị thương, bà ta không những không báo cảnh sát, mà còn không chữa trị. Điều này khớp với kết quả điều tra ở giai đoạn trước, không tìm thấy một thông tin báo cảnh sát nào về bạo hành gia đình, không phát hiện thấy một cuốn sổ khám bệnh nào ở bệnh viện. Nạn nhân cứ mù quáng bỏ qua, để cho kẻ bạo hành được đà lấn tới, ngang ngược tàn bạo, thương tích lần sau nghiêm trọng hơn lần trước, cuối cùng đã tích tụ thành thảm kịch.

Phủ tạng của nạn nhân đã khô như tờ giấy, vô cùng mỏng nhưng vẫn có thể nhìn rõ cấu trúc và vị trí. Nếu mạch máu lớn và phủ tạng bị rách, hoàn toàn có thể phát hiện ra qua khám nghiệm giải phẫu. Nhưng trên cơ thể người chết không có. Bao gồm cả phần đầu, mặc dù da đầu có mấy vết thương, nhưng xương sọ bình thường. Mặc dù tổ chức não và màng cứng đã co lại thành một vật cứng hình khối to bằng nắm đấm, nhưng chúng tôi dùng cưa sọ để cưa vật cứng này ra, phát hiện màu sắc bên trong không hề có sự thay đổi, cũng có nghĩa là, bà ta không bị xuất huyết nội sọ. Sau hàng loạt bước kiểm tra, mặc dù trên xác chết có thương tích, nhưng đều không đủ gây ra tử vong, có thể loại trừ khả năng tử vong do chấn thương cơ học.

“Đã không phải là bị bạo hành đánh đập đến chết, lại không có các dấu hiệu ngạt thở khác, lưỡi, sụn giáp cũng bình thường, không khớp với dấu hiệu tử vong do ngạt thở cơ học, như vậy, nguyên nhân tử vong của bà ta là gì?” Tôi đứng cạnh xác chết, thầm nghĩ, “Đáng tiếc, tim của người chết cũng đã quắt lại thành một cái “vỏ giấy cứng”, nếu không thì quan sát xem van hai lá có bị hẹp không là biết bà ta có bị bệnh tim do thấp khớp hay không. Đúng rồi, liệu có phải đúng là bà ta mắc bệnh tim do thấp khớp, lúc bị đánh đã gây ra tử vong đột ngột?”

“Không có căn cứ nào kiểm tra được.” Tôi thở dài một tiếng nói ra kết luận đang nghĩ trong đầu.

“Kiểm tra gì cơ?” Đại Bảo ở cạnh bàn thao tác nói, “Quần áo cũng xong rồi, nhìn màu sắc, màu ở chỗ ngực áo này tối hơn rất nhiều, tôi cảm giác có khả năng đều bị ướt máu.”

Tôi bước đến cạnh bàn thao tác xem thế nào. Người chết mặc một chiếc váy dài bằng vải dacron [*] in hoa nhỏ, màu tổng thể vào mười tám năm trước chắc là màu vàng sẫm, có điều bây giờ đã biến thành màu vàng đất. Vị trí trước ngực, màu vàng đất đã biến thành màu nâu sẫm, đúng là tối hơn nhiều so với màu sắc ở các vị trí khác trên váy.

Một loại vải thịnh hành vào những năm bảy mươi, tám mươi của thế kỷ hai mươi, cũng chính là loại vải “Polyester” mà chúng ta nói bây giờ.

“Kể cả là đã chảy rất nhiều máu, cũng không đủ để gây ra tử vong.” Tôi nói.

“Không tìm ra nguyên nhân tử vong cũng bình thường, tử thi không đủ điều kiện mà.” Đại Bảo nói, “Chỉ là, chảy bấy nhiêu máu, cũng vẫn không đến bệnh viện, đúng là kinh thật.”

“Có thể bà ta đã quen rồi.” Tôi nói.

“Đang ở nhà đột nhiên mất tích, sau khi bị thương không báo cảnh sát, không chữa trị, tất cả những điều này đều ăn khớp với nguyên nhân bị bạo hành gia đình đến chết, nhưng không có chứng cứ trực tiếp.” Đại Bảo nói, “Không lẽ đúng là chỉ còn cách phá giải qua thẩm vấn?”

“Xác chết đã biến thành thế này, đúng là có khả năng có đột phá khi thẩm vấn.” Tôi nói, “Nếu muốn nói đến điểm khác biệt duy nhất giữa Tiền Đại Doanh và những kẻ bạo hành gia đình khác, thì đó là ông ta vẫn có tình cảm với Lý Như và gia đình.”

“Cậu muốn nói đến chuyện ông ta thường xuyên xem album cũ, đến mức đứt cả sợi dây đóng quyển?” Đại Bảo hỏi.

Tôi gật đầu, chợt cảm thấy điện thoại di động trong túi quần đang rung, nên tôi tháo găng tay cao su, lấy điện thoại di động trong túi quần ra. Là Lâm Đào gọi đến, tôi bỗng thấy có chút mong đợi.

“Cậu đoán xem tớ phát hiện thấy gì?” Lời của Lâm Đào hệt như suy nghĩ trong đầu tôi.

“Dấu vân tay.”

“Chà! Sao cậu biết?! Cậu bảo có thần kỳ không! Mười tám năm rồi! Mười tám năm rồi mà còn tìm thấy được dấu vân tay!” Lâm Đào nói, “Các cậu giải phẫu xong chưa? Giải phẫu xong thì nhanh chóng về trụ sở Công an thành phố đi!”

Mấy người chúng tôi ngồi cạnh màn hình máy tính của phòng Thực nghiệm hóa lý ở Công an thành phố, nhìn những đường lượn sóng trên màn hình. Mặc dù xem không hiểu, nhưng chúng tôi dùng tư thế này để thể hiện sự quan tâm của mình đối với việc kiểm tra xét nghiệm vật chứng vi lượng.

“Ừm, tốt, đúng là xăng.” Chuyên viên xét nghiệm hóa lý họ Lưu khẽ hất hàm nói, “Chắc chắn không sai.”

“Chứng cứ này quan trọng lắm đấy.” Tôi thở phào một tiếng.

“Được rồi, các anh cứ làm việc của mình trước đi, tôi còn phải xét nghiệm mẫu đất khô ở dưới xác chết mà các anh mang về.” Chuyên viên Lưu đứng dậy, đưa cho tôi bản báo cáo xét nghiệm mà máy in vừa nhả ra, sau đó quay người rời đi.

Vân tay cũng có rất nhiều loại, nhưng cho dù là dấu vân tay bị phủ bụi hay là dấu vân tay trên lớp bụi, sau một thời gian cũng sẽ biến mất hoặc bị che mất. Nếu là dấu vân tay dính mồ hôi, thời gian lưu giữ có khả năng dài hơn, nhưng cơ bản cũng không thể lưu giữ ở môi trường ngoài trời đến mười tám năm, nắng phơi gió táp, cũng chắc chắn sẽ biến mất. Nhưng, Lâm Đào dùng bàn chải nhỏ quét sạch đất trên bề mặt chiếc vali hành lý, không ngờ lại tìm được một dấu vân tay trên tay kéo của vali. Mặc dù hoa văn của dấu vân tay đã mờ đi, nhưng số lượng điểm đặc trưng đã đủ để tiến hành giám định đối chiếu. Dấu vân tay gì có thể lưu giữ được trong thời gian lâu như vậy? Sau khi chụp ảnh dấu vân tay lưu hồ sơ, Lâm Đào đã lấy mẫu dấu vân tay và tiến hành phân tích hóa lý. Qua phân tích, phát hiện chất dính ở hình dấu vân tay trên tay kéo của vali là xăng. Vì tính chất của xăng tương đối ổn định, nên dấu vân tay dầu mỡ này mới giữ được lâu như vậy.

Xăng, có thể có giá trị chứng minh, vì năm đó đúng là Tiền Đại Doanh đã đến cây xăng mua một chai xăng, chúng tôi phân tích là chuẩn bị đốt xác. Dấu vân tay của Tiền Đại Doanh bị dính xăng, lưu lại trên vali hành lý dùng để vứt xác, kết hợp với tình hình điều tra, đây chính là chuỗi chứng cứ tương đối tốt.

“Dấu vân tay có phải là của Tiền Đại Doanh không?” Tôi hỏi.

“Tất nhiên, không phải là của ông ta, thì là của ai vào đây?” Lâm Đào đáp lời.

“Vừa nãy phòng DNA cũng xác định người chết chính là Lý Như.” Trình Tử Nghiên bổ sung.

“Tiền Đại Doanh vừa được đồn công an cho về nhà, bây giờ xem ra, đội hình sự lại phải đến làm phiền ông ta rồi.” Tôi nói, “Lần này, cho dù chúng ta không đưa ra chứng cứ, cũng sẽ thẩm vấn được ra kết quả.”

“Cậu thấy sau mười tám năm chịu đựng, tâm thái ông ta đã kém xa so với trước đây? Ông ta không chịu nổi nỗi ân hận và sự dằn vặt trong lòng mình?” Lâm Đào hỏi.

Tôi gật đầu nói: “Thực ra năm đó, ông ta cũng ân hận và dằn vặt. Cậu nghĩ xem, hai cái vali hành lý cậu vừa thấy, một cái đựng xác chết, một cái đựng quần áo. Cậu đã bao giờ thấy người nào vứt xác, còn đem theo cả quần áo của người chết chưa? Thông thường đều là người già trong nhà mất, lúc hỏa táng, người ta sẽ đốt cả quần áo và đồ quen dùng hằng ngày của người già khi còn sống.”

“Chuyện này cũng khó nói.” Lâm Đào cau hai đầu mày rất đẹp, nói, “Bởi vì, cậu đừng quên, khi cảnh sát hỏi Tiền Đại Doanh, tại sao lại không báo cảnh sát khi Lý Như mất tích, ông ta bảo tưởng là Lý Như đưa con về nhà ngoại. Nếu đến quần áo cũng đều ở nhà, thì căn cứ vào đâu để cho rằng vợ mình bấy nhiêu hôm không về nhà có nghĩa là đã về nhà ngoại?”

“Ừm, cậu phân tích cũng có lý.” Tôi nói, “Đúng là ông ta có khả năng vứt quần áo của người chết để tránh tội cho mình, nhưng sau khi kéo vali vào trong núi, là ông ta có thể rời đi rồi. Nhưng ông ta không làm như vậy, ông ta mở vali ra, bê xác chết ra đặt nằm cẩn thận, chuyện này lại cho thấy tâm lý gì?”

Lâm Đào suy nghĩ một lúc, không nói gì nữa, rõ ràng là đã tán đồng với quan điểm của tôi.

“Bây giờ xem ra, sau này Tiền Mộng không có bất cứ liên hệ nào với Tiền Đại Doanh, cho thấy năm đó Tiền Mộng đã tự mình chạy đi.” Tôi nói, “Vì Tiền Đại Doanh không cần phải mạo hiểm, cũng không cần phải đem con đi. Dạy con cách nói dối thế nào, chẳng phải là dễ che đậy tội ác của ông ta hơn hay sao? Đem con đi, sẽ có rủi ro bị người khác phát hiện, truy hỏi, từ đó lộ chuyện, hơn nữa, chỉ là Lý Như mất tích, mọi người hầu hết đều cho rằng Lý Như đã bỏ đi với người khác. Nếu thậm chí cả con cũng bị mất tích, vụ án sẽ nghiêm trọng hơn.”

“Trẻ con tự mình chạy đi. Khu vực gần đây toàn là rừng núi rậm rạp mà.” Đại Bảo nói, “Chuyện này đúng là không thể ngờ được.”

“Những chuyện không thể ngờ được nhiều lắm.” Tôi nói, “Khi đó có khả năng Tiền Mộng vì sợ bố cô ta.”

“Như vậy lúc đó Tiền Mộng chắc là cũng lo * nơm nớp nhi?” Đại Bảo nói, “Biết đâu ông ta lại tưởng là con gái đã đi báo cảnh sát.”

“Ý anh là muốn để Tiền Đại Doanh và Tiền Mộng, ừm, chính là Hứa Tinh, hai người tác động lẫn nhau, từ đó sẽ biết được chân tướng của vụ án?” Trình Tử Nghiên hỏi.

“Nếu thẩm vấn không có kết quả, đây chắc sẽ là một cách hay.” Tôi nói, “Có điều tôi nghĩ, bức tường phòng vệ tâm lý của Tiền Đại Doanh lúc này đã sắp sụp đổ rồi.”

“Đi thôi, Tiền Đại Doanh đã bị triệu lên đội cảnh sát hình sự, thủ tục bắt giữ hình sự đang làm.” Hàn Lượng nói, “Chúng ta vào nghe thẩm vấn đi.”

Tôi gật đầu, cất số tài liệu trước mắt đi, khoát tay bảo mọi người lái xe đến trung đội cảnh sát hình sự.

Đến khu phá án của trung đội cảnh sát hình sự, chúng tôi được dẫn vào một phòng họp. Loại vách thủy tinh một chiều trong tivi, hầu hết các phòng thẩm vấn đều không có, vì không cần thiết. Bây giờ thẩm vấn đều có camera giám sát ghi lại toàn bộ quá trình, hình ảnh có thể truyền trực tiếp vào máy tính trong phòng họp, bao gồm cả giọng nói.

Không biết trước đó Tiền Đại Doanh đã nói gì với trinh sát viên, khi chúng tôi nhìn máy tính, chỉ thấy vẻ mặt trinh sát viên vô cùng giận dữ, anh cầm một tấm ảnh trên bàn làm việc lên, vứt xuống mặt ghế thẩm vấn.

“Ông nhìn xem, đây là ai?” Trinh sát viên nói.

Xem ra, trinh sát viên đã trực tiếp vứt tấm ảnh tử thi của Lý Như cho Tiền Đại Doanh. Không thể phủ định, đối với một người mà bức tường phòng vệ tâm lý gần như đã sụp đổ, một bức ảnh tử thi như vậy có tác dụng hơn bất cứ chứng cứ nào. Nghĩ cũng không biết vì nguyên nhân gì, nếu xác chết biến thành một đống xương trắng, có thể sẽ không hề gây ra cảm xúc gì, nhưng biến thành một xác chết khô trong bộ dạng đáng sợ như vậy, hiệu quả tác động tâm lý tăng lên gấp mấy trăm lần.

Vai Tiền Đại Doanh bỗng run lên bần bật, nhưng ông ta vẫn không nói gì.

“Mười tám năm rồi! Mười tám năm rồi!” Giọng trinh sát viên run run, “Cuối cùng lưới trời lồng lộng, không phải sao?”

Tôi nhìn kĩ người trinh sát viên này, dáng người cao gầy, cơ bắp ở hai cánh tay chắc nịch, nhìn vóc dáng, giống như một thanh niên, nhưng tóc hoa râm ở hai bên thái dương và những vết chân chim rất sâu ở đuôi mắt cho tôi biết, anh không còn trẻ nữa.

“Đây là trinh sát viên phụ trách chính năm đó, Vạn Phong, năm đó anh ấy 31 tuổi, năm nay đã 49 tuổi rồi.” Hàn Lượng hình như để ý thấy tôi đang nhìn gì, liền bổ sung, “Anh ấy vẫn làm cảnh sát hình sự, trong mười tám năm qua đã đối mặt với tay Tiền Đại Doanh này mấy chục lần.”

“Đây, đây là ai?” Câu trả lời của Tiền Đại Doanh dường như vẫn mang tính phản kháng, nhưng giọng nói rõ ràng là đang run.

“Vẫn còn giả vờ, đúng không?” Vạn Phong lại vứt mấy tấm ảnh cho ông ta và nói, “Vali hành lý, cũng quên rồi hả? Quần áo cởi ra từ xác chết, cũng quên rồi hả? Quần áo trong vali cũng quên rồi hả?”

Tiền Đại Doanh run lên bần bật.

“Đây là báo cáo DNA.” Vạn Phong đặt thêm vào bàn cân phía mình quả cân cuối cùng.

Một tiếng ọe bật ra, không ngờ Tiền Đại Doanh lại nôn. Mọi người đều không hiểu vì sao ông ta lại nôn ra một đống màu vàng vào cái thùng rác cạnh ghế thẩm vấn.

“Khi tâm trạng đạt đến đỉnh điểm, cách thể hiện của mỗi người đều khác nhau.” Nhìn nét mặt kinh ngạc của mọi người, tôi liền giải thích.

“Ông ta sắp khai ra rồi.” Tôi bổ sung.

“Các anh vẫn không để cho Lý Như được yên nghỉ?” Tiền Đại Doanh nói, “Các anh còn động vào người cô ấy?”

“Không nhập thổ, yên thế nào?” Vạn Phong bỗng nói một câu văn vẻ, “Trầm oan chưa minh giải, linh hồn sao có thể yên?”

Tiền Đại Doanh không phản bác, nhìn mặt ông ta, dường như ông ta cũng đồng tình với lời của trinh sát viên. Sau khi nôn thốc nôn tháo, Tiền Đại Doanh rõ ràng là rất yếu mệt, trông ông ta giống như diễn viên trong phim truyền hình, xin trinh sát viên đưa cho một điếu thuốc lá, sau đó bắt đầu kể chuyện bằng giọng nói vô cùng chậm rãi.

“Cho dù các anh có tin hay không, tôi yêu cô ấy. Khi còn trẻ, tôi thích lên núi hái thuốc, nơi các anh tìm thấy cô ấy chính là nơi tôi gặp cô ấy lần đầu tiên. Phong cảnh chỗ đó đẹp vô cùng, nhưng không bằng một phần nghìn vẻ đẹp của cô ấy. Chúng tôi yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, à, đúng rồi, có Mộng Mộng cũng từ chỗ đó.”

“Giống như cậu đoán.” Đại Bảo vỗ vai tôi.

“Anh ấy đoán lúc nào?” Trình Tử Nghiên quay đầu hỏi Đại Bảo.

“Chỗ đó rất đẹp, mùa này năm nào chúng tôi cũng đến, có lúc cũng đến vào mùa xuân. Sau này, khi đã có Mộng Mộng, chúng tôi cũng đưa Mộng Mộng đến mấy lần, nó dường như còn thích chỗ đó hơn chúng tôi. Tất nhiên, chỗ đó chỉ có gia đình ba người chúng tôi biết. Những năm ấy, vì tôi có quan hệ tốt, có năng lực, là lãnh đạo quyền uy nhất trong doanh nghiệp do thôn thành lập, đúng là nở mày nở mặt. Không chỉ có thu nhập tốt, mà còn có thể “xưng bá một phương”. Về đến nhà, Lý Như cũng phục vụ tôi rất chu đáo dễ chịu, đến bây giờ tôi vẫn rất nhớ khoảng thời gian đó. Nhưng, khi Mộng Mộng mấy tuổi, cụ thể là mấy tuổi, tôi cũng không nhớ rõ nữa, không biết tại sao trong một thời gian ngắn tình hình tiêu thụ của doanh nghiệp do thôn thành lập lại liên tục lao dốc với tốc độ chóng mặt. Cho dù tôi có nghĩ cách nào, cũng không thể thay đổi được tình hình. Thời gian đó, thu nhập của chúng tôi sụt giảm nghiêm trọng, công nhân cũng nghi ngờ tôi, thực ra, chuyện đó trách tôi được sao? Bản thân họ không nỗ lực, sao có thể trách tôi được?”

“Nói vào trọng tâm.” Vạn Phong có vẻ mất kiên nhẫn đối với sự dài dòng của Tiền Đại Doanh.

“Nói tóm lại, tôi cảm giác thời gian đó ánh mắt Lý Như nhìn tôi, từ ngưỡng mộ đã chuyển thành khinh thường. Tôi không chịu nổi sự khinh thường của cô ấy! Cô ấy dựa vào cái gì mà khinh thường tôi? Dựa vào cái gì... Có một hôm, tôi đã động tay, đánh cho cô ấy chảy máu đầu. Nhưng sau đó cô ấy cũng không nói gì, tôi cũng không xin lỗi, cô ấy đã chủ động nói chuyện với tôi, và ánh mắt khinh thường hình như cũng không còn nữa. Từ lúc đó là tôi biết, đàn bà đều cần phải giáo dục.”

“Mẹ kiếp!” Đại Bảo nói.

“Sau này, tôi đánh cô ấy, thậm chí có lúc đánh cả Mộng Mộng. Thực ra tôi không muốn đánh Mộng Mộng, mọi người đều nói con gái tình cảm với bố nhất, nhưng lần nào tôi đánh Lý Như, Mộng Mộng cũng gào khóc, ngăn cản. Lúc đó, máu nóng đang bốc lên đỉnh đầu, tôi làm sao kiềm chế được? Nên tôi vứt nó sang một bên, nó tiếp tục can ngăn, là tôi đánh mẹ nó dữ hơn. Tôi muốn cho nó biết trong cái nhà này ai là người có tiếng nói quyết định, đánh họ xong, là tôi đi uống rượu. Như vậy, dường như tâm trạng tôi cũng được an ủi phần nào.”

“Ông xoa dịu tâm trạng của mình bằng cách bạo hành gia đình?” Một trinh sát viên trẻ đập bàn, “Tim của ông màu đen hả?”

Vạn Phong ngắt lời cậu trinh sát viên trẻ, nói: “Tôi muốn nghe diễn biến sự việc hôm xảy ra vụ án.”

Có thể hiểu được sự sốt ruột của Vạn Phong, vụ án mạng mười tám năm chưa được phá giải đã để lại một nút thắt trong lòng Vạn Phong bây giờ nút thắt này sắp được tháo gỡ, cho dù anh tỏ ra điềm tĩnh thế nào, tôi tin rằng trong lòng anh cũng dậy sóng.

“Hôm đó cũng giống như bình thường, tôi vẫn đánh cô ấy như vậy.” Tiền Đại Doanh nói.

“Nói chi tiết, đánh thế nào.” Vạn Phong nhắc.

“Đánh bằng nắm đấm, dùng chân đá.” Tiền Đại Doanh nói, “Chỉ đá nhẹ một phát, không ngờ cô ấy đã nằm vật ra, bảo chân cô ấy bị gãy gì đó. Làm gì có chuyện đó? Tôi đá bừa một cái mà cũng làm gãy chân cô ấy được sao? Tôi có ở Thiếu Lâm Tự ra đâu! Thấy cô ấy còn biết vờ vịt làm to chuyện, tôi càng điên tiết, liền cầm cái gạt tàn thuốc lá làm bằng thủy tinh trên bàn lên, nện vào đầu cô ấy, nện mấy nhát tôi cũng không biết, nhưng tôi thấy cô ấy hai tay ôm đầu, chảy rất nhiều máu. Nói thực lòng, mặc dù tôi vẫn tỏ ra vô cùng giận dữ, nhưng lúc đó trong lòng tôi cũng có chút sợ hãi. Để giữ cái uy của mình, để không lộ ra sự sợ hãi trong lòng, tôi đi ra ngoài uống rượu khoảng hai tiếng đồng hồ.”

“Thời gian cụ thể, chúng ta nói sau.” Vạn Phong nói, “Anh kể tiếp sự việc sau đó.”

“Lúc uống rượu, tôi đã nghĩ, có phải là hôm nay đã đánh hơi nặng tay không? Dù sao cũng là dùng gạt tàn thuốc lá nện vào đầu, liệu có xảy ra chuyện nghiêm trọng không? Tôi càng nghĩ càng sợ, sau đó liền về nhà. Nhưng không ngờ, sợ chuyện gì, thì xảy ra chuyện đó, khi về nhà, tôi phát hiện thấy Lý Như đã chết, còn Mộng Mộng thì không thấy đâu. Từ nhỏ Mộng Mộng đã rất quấn mẹ, Lý Như đã chết rồi, thì chắc chắn nó đã đi báo cảnh sát. Lúc đó tôi vô cùng sợ hãi, nhất là khi nhìn thấy mắt mũi miệng của Lý Như toàn máu, tôi sợ hãi tột độ.”

“Hỏi về chi tiết mắt mũi miệng toàn máu.” Tôi cầm micro trên bàn lên, bấm nút và nói một câu. Chiếc micro kết nối với tai nghe của Vạn Phong.

“Mắt mũi miệng toàn máu?” Vạn Phong quả nhiên không kiềm chế được tâm trạng phấn chấn khi sắp đến đích, hỏi xen vào một câu.

“Đúng thế, mũi và miệng cô ấy đều chảy máu.” Tiền Đại Doanh nói, “Hai mắt trợn trừng, bên trong cũng có máu, vô cùng đáng sợ.

“Hỏi xem có phải là máu chảy từ vết thương trên đầu xuống, bị nhầm tưởng là mắt mũi miệng toàn máu không?”

Vạn Phong nhắc lại câu hỏi của tôi.

“Không thể nào.” Tiền Đại Doanh khẳng định chắc nịch, “Lúc đó tôi cũng thấy rất lạ, vì lúc tôi đi khỏi nhà, khuôn mặt Lý Như toàn máu. Sau đó có lẽ cô ấy đã tự rửa đi? Tóm lại lúc tôi về, mặt Lý Như rất sạch sẽ, tóc cũng sạch, có điều mũi và miệng đang chảy máu. Tôi nghĩ, chắc chắn tôi đã đánh khiến cô ấy bị tổn thương bên trong đầu, nên lúc ấy không sao, sau đó mắt mũi miệng đều chảy máu, nên đã tử vong. Trong các tiểu thuyết kiếm hiệp đều viết như vậy cả đúng không?”

“Kỳ lạ, tôi còn kiểm tra rất kĩ đáy sọ của Lý Như, không bị gãy mà.” Đại Bảo nói.

Tôi cắn môi một hồi lâu rồi nói: “Đúng thế, xương mũi cũng không bị gãy, môi cũng không bị tổn thương, máu ở đâu ra?”

“Anh nói tiếp đi.” Vạn Phong nói.

“Lúc đó tôi nghĩ, nếu Mộng Mộng đã đi báo cảnh sát, thì có thể trong 10 phút cảnh sát sẽ đến.” Tiền Đại Doanh nói, “Chỉ cần tôi xử lý xong xác chết, đến lúc đó dặn dò, thuyết phục Mộng Mộng cẩn thận, bảo là nó gặp ác mộng nên mới đi báo cảnh sát, là được. Dù sao Mộng Mộng cũng đã không còn mẹ, không thể mất bố được. Thế là tôi cho xác chết và quần áo hằng ngày của Lý Như vào hai cái vali hành lý với tốc độ nhanh nhất, nhét cái ga giường dính máu vào máy giặt và giặt, sau đó kéo vali trốn đi. Khi ấy, tôi đã nghĩ trước, nếu cảnh sát đến hỏi, tôi sẽ nói Lý Như đã về nhà mẹ đẻ, các anh xem quần áo đã bị mang đi rồi. Tôi kéo hai cái vali hành lý, nghĩ cách xử lý xác chết, nghĩ ra rất nhiều cách. Đầu tiên là tìm một chỗ để chôn, nhưng lúc đó đất quá cứng, tôi không thể đào nổi. Sau đó lại nghĩ đến chuyện vứt xuống hồ, nhưng tôi biết cái hồ đó không sâu lắm, thường xuyên có người bơi ở đó, cho dù xác chết không nổi lên, cũng sẽ bị phát hiện. Sau đó, tôi nghĩ đến chuyện đốt xác, nhưng tôi mua xăng về mới phát hiện ra, hoàn toàn không có chỗ nào có thể đốt được. Chỗ không có rừng, có ánh lửa là bị người ta phát hiện ra ngay, chỗ có rừng, châm lửa đốt chưa biết chừng sẽ gây ra cháy rừng Xưởng của chúng tôi phải dựa vào rừng để tiếp tục sống, không thể gây ra cháy rừng được. Cuối cùng, tôi nhớ ra chỗ mà chúng tôi hay đến, tôi nhớ chỗ đó có một cái hang núi nhỏ, tôi vừa nói, Mộng Mộng có từ cái hang núi đó. Nơi đó, chỉ có gia đình ba người chúng tôi biết, chỉ cần tôi thuyết phục được Mộng Mộng, là cảnh sát sẽ không thể nào tìm ra chỗ đó.”

Nói đến đó, Tiền Đại Doanh hơi nghẹn ngào.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó, không còn sau đó nữa.” Tiền Đại Doanh nói, “Mộng Mộng không đi báo cảnh sát, không biết đã đi đâu, tôi đoán, chắc là nó sợ, trốn vào rừng, bị thú dữ ăn thịt mất rồi. Lần nào nhìn thấy các anh vào rừng lục soát, tôi cũng vô cùng sợ hãi, nhưng tôi cũng tự an ủi mình, nơi đó có rất ít người đi qua, có đi qua cũng sẽ không phát hiện ra cái hang núi. Đúng rồi, các anh làm thế nào tìm thấy được?”

“Anh nghĩ đi, nghĩ lại cẩn thận xem còn bỏ sót gì, rồi khai tiếp sau.” Vạn Phong nói xong, dường như thở ra một hơi rất dài, rồi quay người rời khỏi phòng Thẩm vấn.

Tôi không nhẹ nhõm như Vạn Phong, trong đầu tôi cứ hiện ra câu hỏi về nguyên nhân cái chết của Lý Như.

“Lão Tần, cậu Lưu gửi tin nhắn, nói là trong mẫu đất mà anh lấy về, tìm thấy thành phần của bromadiolone.” Hàn Lượng bỏ điện thoại di động xuống, chăm chú nhìn tôi và nói.

“Bromadiolone?” Tôi suýt nữa thì nhảy cẫng lên.

Bromadiolone là một loại thuốc diệt chuột nhân tạo, tất nhiên sẽ không tự nhiên xuất hiện một cách khó hiểu trong một hang núi. Bromadiolone là thuốc diệt chuột có cơ chế chống đông máu, sau khi chuột ăn vào, không chết ngay lập tức, như vậy sẽ thu hút những con chuột khác tiếp tục ăn. Nhưng chỉ cần đủ lượng trong vòng hai tiếng đồng hồ sẽ tử vong vì cơ chế đông máu bị phá vỡ. Nạn nhân xảy ra tình trạng chảy máu miệng mũi mắt, rất có khả năng là do chức năng đông máu đã bị phá hỏng gây ra. Không ngờ Lý Như lại tử vong vì ngộ độc, hơn nữa lại ngộ độc một loại thuốc diệt chuột hiếm gặp.

“Chính tôi đã giết cô ấy! Mau bắn chết tôi đi! Tôi muốn chết!” Tiền Đại Doanh ngồi trong phòng Thẩm vấn một lúc lâu, đột nhiên gào lên, hai tay bị còng vào ghế thẩm vấn đập xuống mặt ghế. Mấy cảnh sát hình sự nghe thấy tiếng động, liền chạy ra giữ ông ta lại, ngăn không để xảy ra sự cố bất ngờ.

“Không, ông ta có khả năng sẽ không chết. Nếu chuẩn bị tâm lý là chắc chắn sẽ phải chết, khai ra hết, tất nhiên ông ta sẽ không nói dối nữa.” Tôi trầm ngâm nói, “Các anh đừng quên, chân Lý Như đã bị gãy, không đi được. Thế thì, rốt cuộc ai đã rửa mặt cho bà ta? Và ai đã tìm ra thuốc chuột cho bà ta uống?”

Tôi không dám nghĩ tiếp, chỉ thấy lạnh toát sống lưng.

Tôi run run nói: “Lâm Đào, Lâm Đào, mau, cái túi nilon có dấu vân tay của Hứa Tinh phát hiện thấy trong con thú nhồi bông, mau bảo họ mang đến phòng Thực nghiệm hóa lý xét nghiệm. Hướng trọng điểm là, thuốc diệt chuột bromadiolone.”