THÁI-TỬ SỈ-ĐẠT-THA BÔN ĐÀO -
Khi được lịnh rồi thì chàng Chandaka xuống tàu ngựa bắt con ngựa Kantaka mà thắng.
.
Thiệt là ngựa tốt vô song, bề dài 18 tám hắc, lông trắng như hoa huệ, sức mạnh vô cùng, nhảy ngang qua sông rạch như chơi. Con ngựa Kantaka nầy rất linh tánh, hiểu ý chủ nên hỉ hể rất vui, song bị các du thần bụm mỏ lại, vì sợ các cung-phi mỹ-nữ và nội-giám hay. Khi Thái-tử Sỉ-đạt-tha nhảy lên lưng con Kantaka rồi thì các thần-thánh bước lại mở hoạt cửa tam-quang, con Kantaka chạy tuốt ra đường nhắm hướng đông mà dông rủi, có Chandaka chạy theo sau.
Ta đã nói rằng từ Bụt Như-lai giáng sanh đến nay đếm được 2536 năm, mà khi ngài đi vào rừng tới nay thì có 2507 năm, nghĩa là lúc ấy ngài được 29 tuổi.
Khi ngài ra khỏi cửa tam-quan rồi thì ngài nghe tiếng thinh-không trong ban đêm nói lớn như vầy: «Thái-tử Sỉ-đạt-tha ôi, là Thái-tử Sỉ-đạt-tha! Ngài đi đâu vậy? Hãy trở về lập tức, vì chẳng khỏi bảy ngày đây thì ngài sẽ đặng làm vua cả trên hết các vua, giàu có mạnh mẽ hơn hết khắp cả hoàn-cầu».
Thái-tử bèn hỏi rằng: «Ngươi là ai mà ở nơi chốn không-trung đang giữa tối tâm nói với ta như vậy?»
- Tôi là thần Mara, tôi nói cho ngài hay trước đặng ngài đình bộ, vì ngày giờ hỡi còn rộng, mà tôi biết số mạng hồng phước của ngài.
Thái-tử đáp lại rằng: «Ta biết rằng nếu ta muốn thì ta sẽ đặng làm vua cả trên hết các vua trong khắp hoàn cầu, mà ta cũng rõ thấu ngươi là Ác-thần, hay cám dỗ loài người. Thôi ngươi mau chóng lui chơn vì các sự sang trọng ngươi bày ra mà cám dỗ ta đó, chẳng hề làm cho ta xiêu lòng đâu. Hãy đi về đi, để cho ta đi thông thả tự ý ta».
Nói như vậy rồi Thái-tử bỏ đi tìm căn số tiền định, chẳng hề dây mặt lại mà đoái tưởng những sự sang trọng trong hoàng-thành hoặc là nuối vợ con ngài hởi còn an giấc điệp trong cung.
Khi ấy là rầm tháng tư, nhằm lúc ngôi sao Outharathan trổ mặt.
Đã hèn lâu Ngài cỡi ngựa cho chạy sải do theo đường đồng và đường rừng. Thình lình con Kantaka chạy đến mé sông lạ kia bèn ngừng chơn đứng lại đó.
Thái-tử bèn hỏi Chandaka rằng: «Sông nầy tên là sông chi?»
- Dạ, thưa nó là sông Anauma (A-nô-ma).
Sông ấy nay hởi còn tại xứ Béhar (Bệ-hạt) mà người Ấn-Độ kêu là sông Amanat.
Khi nghe nói như vậy, Thái-tử bèn nhảy xuống đất, cởi hết áo quần và ngọc ngà châu báu trao cho Chandaka, dạy nó trở về Ca-duy-la-việt đặng tâu cho vua cha hay tỏ rõ các điều nó đã xem thấy tường tận. Song trước khi tớ thầy từ biệt nhau thì Thái-tử bảo Chandaka trao gươm báu lại cho Ngài, rồi Ngài nắm tóc mà thế phát; vẫn từ đó về sau trọn đời ngài tóc không mọc lại nữa. Cho nên các chơn-dung của Bụt Cù-đàm đều họa hình Bụt đầu trọc.
Trong khi ấy có tiên đam đến dâng cho Ngài áo cà-sa, dây choàn (trường hạt bình-bát và dây lưng da).
Thái-tử mặc đồ y phục tu trì vào rồi thì đồ đệ là Chandaka thấy vậy liền quì gối xuống và lạy và khóc dầm dề, nước mắt nhỏ giọt theo hai bên gò má như nước ngân thủy vậy.