BỤT-NHƯ-LAI TRỞ LẠI DƯƠNG-GIAN
Bụt lên cõi thần tiên Thawadeintha đã được 12 tuần lễ rồi cứ ngày đêm lo truyền Chơn-Pháp cho các thần tiên: các tiên, các thần thánh ở các miền khi nghe Bụt lên bèn tụ đến đó mà viếng Ngài. Mẹ Ngài nay làm con của một vì tiên kia ở cõi Thouthita đến ngồi bên tay hữu Bụt mà nghe Ngài giảng. Đến lúc Bụt phải về dương gian thì mẹ Ngài là bà Maya Tịnh-diệu được thăng lên cõi Brahma Bụt-tổ.
Song thiên hạ tụ hội trước cửa thành Thawattie trong lòng nóng nảy trông Ngài, mỗi ngày cứ xăng văng hỏi thăm Đại-đồ-đệ Maukalan chừng nào Bụt trở lại. Đại-đồ-đệ bèn hứa lên cõi Thawadeintha mà xin Bụt trở về dương thế. Đại-đồ-đệ bèn độn thổ một hồi rồi trồi lên nhảy phóc bay bổng lên chót núi Miên-mô.
Khi đến trước mặt Bụt thì Đại-đồ-đệ tỏ bày áo lý:
Bụt bèn hỏi lại rằng: «Ớ con, vậy chớ anh con là Tharipoutra nay ngụ tạm chùa nào trong mùa mưa nầy? – Dạ, anh còn là Tharipoutra nay tạm ngụ tại làng Thin-kha-tha – Ấy vậy, con hãy hạ duong-trần cho thiện-nam tín-nữ hay rằng trong 7 ngày nữa đúng ngày rằm tháng hai thì ta sẽ có mặt tại làng Thin-kha-tha».
Dân chúng nghe vậy rất mừng rỡ, bèn từ biệt thành Thawattie cùng nhau kéo thẳng qua làng Thin-kha-tha.
Vẫn có một Bồ-tát lo dọn đường cho Bụt trở lại dương-trần, lo làm ba cái thang, đầu kê trên chót núi Miên-mô, chưn đụng đất trước cửa làng Thin-kha-tha.
Cái thang chính giữa làm bằng đá ngọc thạch, thang bên hữu bằng vàng, thang bên tả bằng bạc.
Đúng ngày đã định Bụt-Như-Lai từ biệt cõi Thawadeintha lại gần đầu thang giữa ngước mắt lên xem trời thì cả cõi thần-tiên, cả vức Bụt-tổ đều nguy nga rỡ rỡ mở rộng cho con mắt nhơn-gian thấy được. Đoạn Ngài cúi mặt ngó xuống đất thì cả cuộc âm-ty khốn nạn ghê gớm bày tỏ cho con mặt dương-gian xem được.
Khi ấy Bụt-Như-Lại cả mình chói lòa hào quang, thiện-nam tín-nữ thấy tạng mặt. Ngài lần lần bước theo thang ngọc mà hạ trần, có một vị tiên đi trước cao rao danh vọng của Ngài, sau lưng có một Bụt-tổ giương lọng vàng che hầu Ngài. Bên thang tả muôn trùng thần-thánh theo đưa đón Ngài, bên thang hữu có các Bụt-tổ ở trên ngôi cực phẩm xuống đưa Ngài hạ giới.
Khi Ngài xuống đến chót núi thì bàn chưn Ngài in vào đá, những bổn đạo sốt sắng làng Thin-kha-tha thấy điềm lạ mau mau cất một cảnh chùa tại đó.
Vì trong Bụt-Pháp có dạy rằng: Hễ Bụt nào đã thành chánh quả lên cõi tiên mà giảng Chơn-Ngôn, khi về hạ-giới phải in bàn chưn làm giấu tại nơi bá tánh đến đón rước Ngài đó, nên có nhiều nơi theo đạo Bụt thường thấy đâu có giấu chưn Bụt thì có một cảnh chùa cất mà che cái giấu chưn ấy.
Khi Ngài hạ giới rồi, Ngài bèn đi thẳng đến chùa Dretawon mà tạm nghỉ trong mùa mưa năm thứ tám.
.