← Quay lại trang sách

ĐỆ-HOA-ĐẠT THỌ KHỔ HÌNH

Khi Ngài đến chùa Welouwon mà tạm nghỉ trong mùa mưa năm thứ 37, thì bổn-đạo thành Rajagriha chạy đến lạy mừng Ngài, cả thảy mặc đồ tang mà khóc than vì vua Bimbisara bị con bất hiếu dành ngôi, bắt cha hạ ngục, bị bỏ đói khát mà phải chết rụt trong tù. Vẫn vua nầy cách năm chục năm trước khi nghe Thái-tử Sĩ-đạt-tha (chữ Tàu âm Tất-đạt-ta) bổn đạo đi ngang qua đó thì vua ra tại cửa thành Rajagriha đón rước một cách rất cung kính, mà khi ấy Thái-tử mặt áo bần-đạo. It mùa sau khi Thái-tử tu trì đã thành chánh quả trở về thì vua lại nghinh tiếp một cách rất sang trọng.

Bởi ấy Ngài thương vua nầy hơn hết, nay nghe tin vua bị việc khổ sở mà chết oan, Ngài bi lụy khôn cùng. Song vì Ngài đã rõ thấu hồn vua đã được vào hàng Bụt-tổ nên Ngài mới nguôi ngoai.

Vua chết rồi thì con bất hiếu và sát phụ ấy lên ngôi, tên là Adzatathat.

Vẫn vua nầy không ưa đạo Bụt mà sao lại phải qui-y thọ Pháp. Vua bèn lấy lòng binh vực tên Đệ-hoa-đạt là một tay rất nghịch đạo. Vẫn nó là bà con với Bụt-Như-Lai mà nó có tánh nghịch luận nên sanh ra nghịch thù dữ tợn như thế.

Trước hết Đệ-hoa-đạt mướn ba chục tên lính cầm cung-nỗ, hễ gặp Ngài đi hành khất ngoài thành phố thì phải bắn chết Ngài đi. Song khi lính thấy Ngài thì chúng nó liền quăng cung tên mà quì mọp dưới chưn Ngài.

Đã vậy mà Đệ-hoa-đạt còn hầm hầm không chịu cải tà qui chánh. Nó thừa cơn Bụt-Như-Lai đi dạo dưới chưn núi Wertsagaut, nó bèn lăn đá to té xuống đặng giết Ngài.

May nhờ cục đá té nhằm cây mà bể nát văng miển trúng nhằm chưn Ngài chảy máu. Các bổn-đạo xúm lại khiên Ngài đem về chùa lấy vải nhúng nước lạnh đắp vào đó thì chưn Ngài liền lành đã.

Song bổn-đạo e sợ tánh mạng Ngài còn bị nguy hiểm, bèn xin phép Ngài thay phiên nhau mà canh giữ chung quanh chùa.

Ngài bèn nói rằng: «Chúng ngươi e sợ điều chi vậy? Vậy chớ chúng ngươi không rõ rằng không có phạm nhơn nào mà có phép hại đến tánh mạng ta sao?»

Rồi đó ngày thứ Ngài cứ việc một mình đi phổ-khuyến ngoài thành-phố.

Đệ-hoa-đạt sanh kế khác, là nó bắt một con voi cho uống rượu say rồi thả ra cho voi chạy đến vặc Ngài. Song khi voi say chạy lại còn mươi bước nữa đến mình Ngài thì nó liền quì mọp xuống đất, giơ vòi mà tét cùng bốn phía trời, ấy là có ý tỏ lòng cung kính Ngài.

Song cả mùa thu tên Đệ-hoa-đạt cứ lo muu nầy kế kia đặng hại tánh mạng Ngài. Nó dụ được 500 sãi ở xứ Kosala cùng nhau vào trú ngụ tại chùa Gayathita.

Ngài hay tin ấy bèn sai đồ-đệ Tharipoutra đích thân qua đó mà đem các sãi làm quấy ấy trở về.

Tharipoutra vưng lời qua đó dắt hết 500 sãi về chùa thì tên Đệ-hoa-đạt rất nên giận dữ thẳng xông đến chùa chỗ Bụt-Như-Lại đang tạm nghỉ mà trả thù cái nhục ấy. Cả thảy đồ-đệ và bổn-đạo thấy vậy thì kinh hãi vô cùng, mà Ngài cứ việc điềm nhiên nghiêm nghị. Khi Đệ-hoa-đạt đi đến gần Ngài thì đất liền nứt ra thỉnh thoảng nuốt trọng chàng và đem vào địa ngục Awitzi, ai nấy thấy vậy cho là linh thính.

Đệ-hoa-đạt phải thọ khổ hình một kiếp như vầy:

Chưn bị chôn vào đất nóng cho đến mắt cá.

Đầu bị niềng vòng sắt nướng cháy trắng xác. Cả mình bị lụi xiêng quay nướng đỏ, một cây từ trước bụng ra sau lưng, một cây từ trên đầu xuống bàn trôn.

Đó là phần phạt của Đệ-hoa-đạt phải chịu. Việc nầy xảy ra trong mùa mưa năm thứ 37, mà khi đó Bụt-Như-Lai đã chưn mỏi gối rùng, song Ngài cũng còn ráng đi lên các xứ hướng bắc sông Gange mà truyền Chơn-Pháp.

.