NHỊ VỊ ĐỒ-ĐỆ NHẬP NIẾT-BÀN THÀNH BỤT
Càng năm Bụt-Như-Lai càng già yếu nên hễ mỗi khi Ngài có đi thành nầy qua thành kia thì Ngài đi chậm hơn lúc trước, mà thiên hạ thì càng ngày càng nghe Ngài giảng dạy một thêm, vì bất tảo tất vãng chắc không còn được nhờ Ngài chỉ đường mở nẻo nữa.
Ngày kia Ngài đi đến chùa Dzetawon gần thành Thawattie thì có Đại-đồ-đệ là Tharipoutra ra đón rước Ngài mà nói rằng: «Bạch quá Tôn-sư, con muốn xin phép Tôn-sư về Thọ-vức mà an-nhàn tiêu diêu trước Tôn-sư. Nếu được vậy thì con xin hồi cố-lý đặng truyền Chơn-Pháp cho mẹ con trước khi giải thi».
Bụt-Như-Lai cho phép, song Ngài dạy Tharipoutra phải giảng kinh cho các chúng tăng nghe một lần sau chót.
Khi chúng tăng tề tựu rồi thì Tharipoutra nói như vầy:
«Ớ chúng tăng rất yêu dấu, phải cùng nhau thuận hòa sum hiệp, hễ được vậy thì chúng tăng đặng vững vàng mạnh mẽ luôn.
Phải hết lòng cung kính kẻ có quyền cai trị chúng ngươi và phải khâm phục Chơn-Pháp nầy.
Phải năng trai giới an tịnh.
Phải trượng đãi các tăng-sư và bố thí cho kẻ nghèo nàn.
Chớ khá tự kiêu, đừng thấy bổn-đạo đông mà tự đắc.
Chớ gần kẻ xấu. Hãy tránh xa các cuộc vui chơi là điều dối giã. Ráng học hành các vật trí tri.»
Tharipoutra dạy đủ các lễ rồi bèn từ biệt chùa Dzetawon mà trực chỉ làng Nalanda là chỗ mẫu từ đang trông đợi.
Trước đầu làng có trẻ nhỏ đang chơi, thấy Tharipoutra về, nhìn biết bèn chào mừng thì Ngài bảo nó như vầy: «Con phải về cho mẹ thầy hay rằng thầy về gần tới nhà, xin mẹ thầy dọn cái phòng chỗ thầy sanh đẻ thuở trước đặng thầy về đó mà giãi thi».
Về đến nhà, Tharipoutra giảng Chơn-Pháp cho mẹ nghe, đoạn mặc áo sãi và mang giây tràng hạt vào, nằm nghiên phía tay mặt trực thị rồi lần lần giãi thi, hồn về Thọ-vức tiêu diêu khoái lạc.
Bá-tánh trong làng lo tống táng Ngài một cách rất trọng thể. Khi thiêu xác Ngài rồi thì em Ngài là Tsanda lượm tro đem qua chùa Dzetawon. Bụt-Như-Lai tiếp lấy dạy xây tháp trước chùa mà chôn vào đó.
Kế đó mùa thu đã tới, Bụt-Như-Lai ra đi, dọ theo bờ sông Gange mà lần hồi sang qua xứ Magadha đặng viếng thăm lần nữa. Đến nơi Ngài mới hay Đại-đồ-đệ Maukalan cũng đã giãi thi rồi. Vẫn Maukalan khi ấy trú ngụ tại núi Isigili là chỗ có sãi đạo cũ cũng đó vào rừng bỏ quần áo ở trần truồng mà tu. Các sãi ấy thấy Bụt-Như-Lai đắc đạo bèn sanh lòng tật đố, mới toan mưu giết Maukalan, vì không thể giết Bụt, nay tính giết đồ-đệ Ngài mà rửa hờn.
Các sãi ấy cùng nhau áp vào hang của Maukalan trú ngụ đập chết nát như tương, rồi đem thây quăng trong cụm rừng.
Khi chúng tăng nghe tin dữ như vậy bèn ai bi mà than thầm rằng: «Sao Đại-đồ-đệ lại bị bất đắc kỳ tử vậy?»
Mà Bụt đã biết ý nên Ngài dạy rằng: «Ta nên cho chúng ngươi biết rằng Maukalan chết dữ như vậy cũng là đáng lắm. Vì kiếp trước nó có làm một việc ác. Nó bắt cha mẹ nó đã già mà lại đui đem vào rừng mà giết rồi quăng thây trong bụi, đặng có hưởng gia tài cho sớm. Về tội ấy mà nó đã bị phạt dưới địa ngục ngàn năm. Nay nó phải chết theo một thế thì mới vào được Niết-Bàn thành Bụt.
Bởi vậy chúng tăng phải ở cùng cha mẹ cho hết lòng hiếu thảo, và nhơn từ cùng kẻ dưới».
Ngài nhắc đi nhắc lại các lời chót nầy, vì cây Sala còn trổ bông có một lần nữa thì thầy trò phải phân ly.