ĐIÊN
Hai giờ ba mươi sáng.
Sân trại vắng ngắt.
Người gác cổng ngồi ngủ gục, thỉnh thoảng đưa taygãi gãi gò má bị muỗi cắn.
Người nằm thở trăn qua trở lại.
Sấm sét đùng đùng âm ỉ.
Trời mưa.
Hắn một mình bước ra giữa sân.
Hắn tập thể dục buổi sáng.
Giữa cơn mưa.
Đêm đen.
Mưa ướt tóc, ướt đầu, ướt quần áo.
Hắn chạy một vòng quanh trại.
Vươn vai.
Về phòng, leo lên phản gỗ nằm ngủ.
Tóc hắn vẫn ướt.
Quần áo vẫn ướt.
Mặc kệ.
Hắn ngả lưng xuống ngủ.
Tiếng ngáy phò phò.
Bà chị hắn nằm cạnh nhòm em, nước mắt lưng tròng.
Bà quay mặt vào vách khóc rấm rức.
Bà dấu mặt trong bóng đêm.
Bóng đêm không ai thấy gì hết.
Tiếng mưa vẩn gõ dồn dập trên mái tôn.
Sáng, vào nghe tin Minh đi viện. Đêm qua hắn lên cơn co giật.
Thân xác nó mấy ngày nay lừ đừ chậm chạp, ‘’ănkhông ngon, ngủ không yên’’. Đêm từng đêm, chị Cam dẫn nó đi quanh trại, như nữ tu dìu tay tín đồ, như y tá theo chân bệnh nhân, như người mẹ sống chết Vì con. Từng đêm mắt trắng. Mạch máu mất dần hồng huyết cầu.
Minh không tự mặc quần áo cho mình được, tay chân nó cứng lại. Đêm ngủ nó không tự kéo chăn được. Nó buồn ngủ mà không ngủ được. Nó thấy đói mà không ăn được. Người chị, làm sao bình tâm. Hãy đặt mình vào hoàn cảnh Cam, để thấy không những chỉ thân mệt mỏi, mà cả tinh thần, cả trái tim bị trát muối, bầm dập.
Buổi trưa tôi trở về sau khi sắp xếp việc chụp hình mấy cô cậu trẻ tuổi, chị Cam trong khu văn phòng bước ra. Chị hốc hác, mắt đỏ hoe, rạc người như mới bệnh dậy, hối hả như người chạy trốn định mệnh khắc nghiệt. Chạy sao cho thoát định mệnh bám riết như cái bóng? Có lẽ chỉ đến khi nằm xuống thì cái chiếc bóng mới nhập vào thân và biến mất.
Mắt hắn sợ ánh sáng. Hắn như người cõi âm.
Chiều đang ngồi nói chuyện với Cam thì cánh cửa đóng xầm lại. Một người say rượu mặt đỏ hoe, mùi hôi nồng nặc bước vào. Mặt và tay trầy trụa những vết da xước và ngã xuống nền gạch, như đức Jesus ngã ba lần trên đường núi sọ.
Hắn la hét đòi về ngay lập tức. Hắn muốn khóc mà khóc không được. Hắn muốn nói mà lưỡi cuốn trong họng.
Thuyết phục, hứa hẹn, đẩy hắn ra khỏi phòng. Mấy anh trật tự tới nói chuyện, vừa dìu vừa đẩy hắn về phòng. Đám đông trước cửa phòng giãn ra, những ánh mắt nhòm tò mò, chăm chú.
Im lặng.
Câu chuyện với Cam lại tiếp tục:
Người ta thông đồng với nhau để hại nó, người ta chỉ muốn chích thuốc cho nó khờ để có lợi cho người ta, thuốc không phải để trị bệnh, chỉ để cho nó khỏi gây rối.
Hồi xưa Gerald bị đánh (Gerald là người đại diện Cao Ủy tại trại, một hôm Minh xông vào văn phòng đánh ông mấy bạt tai. Ông bỏ qua vì viết cậu không kiểm soát được hành vi) nó cũng bị đưa ra cùng bệnh viện, mà khi về bình thường nhanh nhẹn, không dùng loại thuốc này. Giờ nó gây sự với người trong phòng, nó đi lại bệnh viện cũ, người ta chích thuốc cho nó khờ để dễ kiểm soát nó!
Giờ Cam chỉ cầu mong sao cho nó bình thường trở lại như hồi trước khi đi viện là làm đơn hồi hương ngay lập tức. Ở Việt Nam, cộng sản chỉ làm khổ tinh thần người ta, người ta còn kiểm soát được buồn vui của mình. Ở đây kinh khủng quá, nó biết nó khổ mà không kiểm soát được cả thân xác nó.
Y tá cà chớn, năn nỉ hết sức mà cứ ngồi lỳ, không chịu gọi điện mời bác sĩ, lại nói nó gặp bác sĩ nhiều rồi, cứ chờ tới giờ bác sĩ qua, không có gì phải vội.
Vậy thì bệnh nhân bị gì mặc kệ à?! Nếu nó chết mà không phải giờ bác sĩ thì cũng để vậy sao?! Năn nỉ mãi, y tá mới đưa ra lý do: Bác sĩ đang lo cấp cứu bên kia, không qua được! Nói vậy thôi chứ trước đó y tá không hề gọi điện qua báo cho bác sĩ hoặc nói gì cả!
Bác sĩ trại Mười bảo nhà thương cho uống thuốc gì thì cho uống thuốc đó. Hôm nay nhận thuốc mới của nhà thương, lại đem vào khẩn trương nghiên cứu, như làm thí nghiệm trên nó vậy, họ bảo thuốc uống ban đêm không tốt, chỉ uống thuốc ban ngày thôi...
Câu chuyện đang trôi, anh say rượu ban nãy lại vào phá rối.
Lại phải đuổi anh đi lần nữa.
Anh vừa bước đi, vừa thở phào nhẹ nhõm thì Minh bước vào, đi chầm chậm hai tay cong cong, đầu và mắt nhòm về một hướng. Lậy trời! Chung quanh đây dường như tất cả đều là những người mất trí!
Minh hỏi:
‘’Xin cho biết bao giờ được ra tự do. Xin giúp đỡ.
Muốn qua Mỹ, làm việc giúp ích cho xã hội.’’
‘’Tại sao không về, giúp ích cho Việt Nam?’’
‘’Đi tìm tự do. Xin giúp đỡ.’’
‘’Có muốn coi Vidéo không?’’
‘’Muốn ra tự do! Xin cho biết khi nào thì ra tự do?’’
Đang nói anh say lại xô cửa bước vào đột ngột. Minh bật đứng dậy như phản xạ người lính nghe tiếng bom chạy tuốt xuống hầm. Tay Minh run run, như người muốn sẵn sàng lâm chiếm. Mà Minh đứng đó, như trời trồng, bất động, cái đầu không quay được, đôi mắt không đổi góc được.