← Quay lại trang sách

GHI CHÉP MỘT NGÀY

23.12.1992

Trưa, ghé trường xem anh Hùng và Cộng Đoàn Công Giáo chuẩn bị hang đá giáng sinh.

Xong về ngồi trên phản.

Anh Hùng, giọng rất khẽ, không đụng đến chén đũa:

‘’Nghe nói tôi bị rồi anh ơi!’’

Hỏi lại. Anh bảo ‘’Có người làm văn phòng cho biết.’’

Nói rồi anh ngồi lặng người. Như người hết hơi. Như người đi buôn mất hết của cải, buổi chiều ngồi chết lặng, nhớ lại chuyện đã xảy ra, nghĩ về chuyện sẽ xảy ra. Ngao ngán.

Mình ngồi thở dài. Thấy nặng trong lòng như chính mình chết đi một phần thân. Nếu người như anh Hùng, và cuộc đời như anh mà bị khước từ, thì còn tin tưởng một chút nào nữa vào hệ thống thanh lọc? Dù hy vọng đã là quá mong manh. Tất cả vẫn như bị đảo ngược. Như một viên đạn. Cái nhòm của mình như phải xét lại, chấn chỉnh lại cho sát với thực tại phũ phàng hơn mình tưởng.

Bỗng hiểu tại sao người ta nổi điên, say sưa và đậpphá. Bỗng thấy muốn nổi điên, trong đầu bật lên bao nhiêu ý tưởng một chiều. Muốn viết về tâm trạngngười nổi điên đập phá tất cả mọi niềm tin.

Bỗng thấy thương anh, thương chị Phương, thươngmấy cháu Quỳnh.

Thấy muốn khóc. Thấy bất nhẫn. Muốn bỏ hẳn bữa tiệc liên hoan đang chờ. Thấy thương ai khốn khổ.

Thấy thèm lòng chân thành, cái thật. Bỗng thấy mình thật chưa đủ.

Những đứa trẻ bám lấy khung TV. Những bà mẹ ngồi giặt áo cho chồng con ngoài sân trời lạnh. AnhTrường cởi trần tắm, gió mạnh lạnh co co.

Cô em Vòng Mỹ Linh hôm trước nói chuyện hơn hai tiếng trong văn phòng, sau khi nhận cánh gà hai. Cứ trách bản thân mình mãi. Cứ bảo tại mình nên bị cánh gà, tại mình nên cha mẹ khổ. Tại mình nên đời mình đau thương. Linh bảo thấy cha mẹ mình buồn vì mình mà mình không làm gì được, cha mẹ cãi nhau vì cách thức giúp mình, Vì không có điều kiện giúp mình,thấy đau lòng, khóc mãi.

Nói chuyện, lúc thì Linh cười, lúc khóc, lúc lắng nghe, lúc tin tưởng, lúc hồi tưởng. Như chưa từng nói với ai bao giờ như thế.

Ngày hôm sau vào trại trễ, vào tới nơi thấy Linh đứng dựa vào bờ tường 12B nhòm những người bước vào.

Mặc cái ao len màu rất tươi.

Linh nhòm mình mỉm cười. Mình đi với mấy người khách, ghé lại hỏi thăm, Linh thúc ‘’Anh đi với họ đi!’’ bảo không sao, chút nữa vào văn phòng.

Vào văn phòng, đưa cho cô mấy cuốn tạp chí tiếng Hoa.

Mấy hôm nay Linh mặc áo quần tươm tất hơn.

Bác Miễn mấy bữa mặt xạm lại. Bệnh phát nặng mới biết. Quá trễ.

Ung thư gan, không còn sống được bao nhiêu. Muốn về Việt Nam gấp, trước Tết để chết ở quê nhà mặc dù khi khỏe mạnh đã dứt khoát ở lại, tới đâu hay tới đó.

Chụp mấy tấm hình không đủ sáng, Bác yêu cầu chụp lại. Mấy tấm dư bảo Thịnh xé đi. Trước khi chụp lấygương lược chải đầu. Bỗng thấy như bác chuẩn bịchụp hình chân dung đám táng.

Chiều qua trại Tám. Gặp bác Thoa. Gặp bé TrươngThị Chung Thủy.

Thủy nói nhiều lúc nhớ chú cháu khóc.

Ngồi trên phản nhà người quen nó kể: Cháu sinh ratrong tù. Ba ruột cháu chết rồi, chết khi cháu đã qua Hong Kong. Ông ấy cháu không thích đâu, ông ấy chết đi là cháu mừng nữa. Ông ấy uống rượu cả ngày.

Đi theo vợ cả, lăng nhăng lắm. Mẹ cháu là vợ thứ.

Người đang sống với mẹ cháu không phải ba cháu, nhưng hiền cực.

Hôm nọ cháu mới chuyển qua trại Tám, cháu ở trong cửa sổ nhòm thấy các bạn đi học về cứ thế cháu khóc thôi.

Hôm nọ cháu xem TV thấy ông tây kia giống chú quá, cháu lại khóc.

Và bây giờ nó khóc thiệt.

Nó ứa nước mắt vì nhớ lại những kỷ niệm không vui, vì nhớ nhung, mộng mị.

Campaid có người say rượu. Auvassi nổi dóa thất vọng...