← Quay lại trang sách

CỨU THẾ

Hắn ngồi chính giữa.

Tôi ngồi bên phải.

Mùi ngồi bên trái.

Cả ba đều dựa vào lưng chiếc ghế dài.

Cánh tay trái tôi quàng qua vai hắn, bàn tay đặt lên vai trái hắn.

Cánh tay phải Mùi quàng qua vai hắn, bàn tay đặt lên vai phải hắn.

Đứng ở ngoài nhòm vào sẽ thấy trên hai vai hắn là hai bàn tay, những ngón tay mở ra và chúi xuống như tuavai trên đồng phục sĩ quan ra trường.

Tôi ngồi bắt chân chữ ngũ, chân phải choàng qua chân trái.

Mùi ngồi bắt chân chữ ngũ, chân trái choàng qua chân phải.

Hắn ngồi giữa, đầu gối hơi mở ra, hai bàn chân đanchéo vào nhau, bàn chân phải gác lên bàn chân trái.

Hai bàn tay hắn để chéo giữa hai đùi, những ngón tay hơi cong lại.

Đứng đối diện mà nhòm sẽ thấy hắn ngồi như vua trên ngai cân đối.

Chỉ khác một điều là cái đầu hắn nghiêng qua bên phải, gục trên vai tôi, rồi lập tức nghiêng qua bên trai, gục trên vai Mùi, rồi lại lập tức nghiêng qua chiều ngược lại.

Nước mắt hắn khóc nãy giờ đã khô.

Chỉ còn những nếp nhăn trên khuôn mặt méo lệch vì cơn đau trong lòng.

Nghiêng cái đầu không có xương cổ mãi như thế cũng mỏi, nên thỉnh thoảng hắn cong lưng, gập người rũ xuống, vùi mặt vào hai bàn tay mở.

Hai bàn tay mở đủ rộng để không ai thấy khuôn mặt hắn nữa.

Lúc nãy, từ thế ngồi gục đầu dấu mặt như vậy hắn đã đột ngột phóng bật đầu mình ra phía sau cho đầu giộng mạnh vào tường tôn sau lưng.

Nhưng cũng may, bàn tay tôi và bàn tay Mùi hai bên vai hắn kịp thời khóa lại như hai gọng kềm không cho hắn cựa quậy.

Hỏi hắn muốn gì, trong cơn mê sảng hắn bảo hắn muốn chết. Mê sảng nên hắn không biết đập đầu vào tường để chết vừa mất thẩm mỹ, vừa đau, vừa lâu, lại không bảo đảm, mà lỡ hắn chỉ bị thương và sau đó đổi ý không muốn chết nữa thì rất có thể hậu quả là hắn sẽ suốt đời mang bệnh chấn thương sọ não, sẽ đau buốt mỗi khi nắng mưa trở trời.

Bây giờ, đã kiệt lực, hắn không hẳn ngồi, cũng không hẳn nằm, chỉ truồi ra dài thườn thượt như thể xác một tội nhân vừa được tháo đinh từ trên cây thập giá xuống.

Thế nghiêng đầu của hắn, cái đầu buông thõng không kiểm soát, giống hệt cái đầu thi hài Đức Jesus nằm duỗi tay trên đùi Mẹ Maria trong tác phẩm điêu khắc Pietà của Michelangelo

Mà ai đóng đinh hắn vậy?

Chính hắn chứ không ai!

Ai bảo hắn lấy vợ khi mới mười sáu tuổi và khi vợ hắn mới chỉ mười bốn tuổi thôi!

Chẳng oan! Ngày người ta biết vợ hắn có bầu, hắn đã bị nhốt vào phòng biệt giam Vì tội có quan hệ sinh lý với trẻ em.

Hắn còn trẻ quá mà đã đa mang lắm chuyện nên không đủ sức đương đầu. Ấy là bài học cho những cậu thanh niên mới nứt mắt đã đòi lấy vợ!

Đức Jesus ngày xưa cũng chết trần truồng trên thập giá Vì tội dám đi ngược lại mọi ước lệ của xã hội và tôn giáo khi tự xưng mình là con Thượng Đế. Ngài cũng còn quá trẻ để thấu hiểu việc mình làm mang lại hậu quả thế nào. Quá trẻ nên lý tưởng đến độ không thực tế, lại lãng mạn đến mức có thể bỏ mạng cũng không màng!

Chẳng oan!

Chỉ tội thôi. Hắn buồn quá sức chịu đựng. Ai buồnquá sức chịu đựng mà lại không đáng thương.

Hơn hai tuần trước hắn lên văn phòng khi miệng còn nồng nặc mùi rượu và mùi hôi.

Cái áo hắn mặc đã cả tuần không giặt, không thay. Cổ áo đã đen lại. Ngồi gần hắn muốn mửa.

Tôi không mửa mà hắn mửa. Vì say. Ngay trong văn phòng này.

Cũng may, hắn còn ít nhiều tỉnh táo để kéo cái thùng rác tới trước mặt rồi cúi xuống, thì ngón tay trỏ vào cuống họng móc móc.

Hắn móc rượu như móc con giun độc làm lòng hắn điên loạn.

Lát sau hắn ộc lên vài cái, rung cả vai, rồi mửa ra một dây chất lỏng nhờn nhờn, xền xệt, nồng nặc mùi rượu đã chua lè.

Rượu ra, mà con giun độc gặm nát trái tim và óc hắn vẫn nằm nguyên chỗ cũ.

Hắn nằm đó ngủ suốt cả buổi chiều.

Buổi chiều trời mưa xám xịt.

Hắn có màng gì mưa với nắng.

Cặp mắt hắn mấy hôm nay chỉ mở được một nửa. Mắt hắn sụp hẳn xuống. Lúc nào cũng như đang buồn ngủ. Mà hắn buồn ngủ thật. Ba tuần nay hắn chỉ ngủ được hai ba tiếng mỗi đêm.

Mấy hôm nay hắn không còn khóc. Chứ mấy đêm đầu, người trong buồng bảo hắn cứ khóc rống lên như cha mẹ chết.

Đêm này qua đêm khác, trước khi ngủ hắn uống rượu say. Rượu và nước mắt có liên hệ mật thiết và hỗ tương. Càng uống vào càng khóc ra, dường như nước mắt hắn cũng có mùi rượu.

Có lần hắn uống rượu rồi đi lang thang ngoài sân trại té xỉu. Người ta phải khiêng hắn vào bệnh xá. Bệnh xá không có chỗ nằm nên cuối cùng người ta đưa hắn về buồng. Về đến buồng, hắn vừa ngủ nước mắt rượu vừa ứa ra. Cộng với tiếng rống. Chẳng lạ gì khi hắn mất mười ký trong vòng năm ngày. Nghe khó ai tin, mà thật, không phóng đại.

Xét cho cùng thì hắn hoàn toàn oan ức.

Hắn bị lừa rõ ràng. Và cho tới bây giờ cũng chưa ai làm gì để công bằng với hắn.

Hắn bị quyền lực đè bẹp không thương tình.

Chuyện con người bị quyền lực đè bẹp cũng là chuyện thường tình.

Ai bảo con người quá tin tưởng rằng kẻ có quyền đồng nghĩa với đấng cứu thế!

(Kẻ cứu đời vẫn thường là người trắng tay)

Đúng ra thì hắn đã nghi ngờ những kẻ có quyền:

Ngày vợ hắn cùng với cha mẹ vợ có tên ra tự do, hắn đem giấu đứa con, quyết định không cho vợ hắn đi theo.

Hắn hành động vừa sai, vừa đúng: Sai, Vì hắn cả gan giấu đứa con. Gã trại trưởng dọa sẽ cho nhân viên lục soát toàn trại bắt đứa con nếu hắn không đem con ra cho họ.

Đúng, Vì không ai có quyền bắt vợ hắn đi nếu vợ hắn muốn ở lại. Đúng Vì hắn sợ vợ con sẽ được đưa đi mất ra trại tự do, rồi mấy ngày sau đó sẽ qua trại chuyển tiếp ở Phi Luật Tân, rồi sau sáu tháng ở Phi sẽ qua nước thứ ba định cư - và rất có thể hắn sẽ không bao giờ gặp lại. Hoặc nếu có gặp lại thì cũng phải hai ba năm nữa, lúc vợ hắn có quốc tịch nước nhập cư, có tiền bay về Hong Kong kết hôn với hắn, nếu hắn lúc đó chưa bị cưỡng bức về Việt Nam.

Gã trại trưởng hành động hoàn toàn sai: Gã bảo nhận được chỉ thị của cấp trên phải đưa toàn bộ gia đình cha mẹ vợ hắn và vợ hắn ra khỏi trại nội ngày hôm nay, Vì lý do ‘’an ninh’’.

Để biến cái sai thành đúng, gã trại trưởng hứa sẽ can thiệp cho vợ con hắn ở lại Hong Kong, chờ đến tháng mười vợ hắn đủ 16 tuổi sẽ kết hôn chính thức, rồi sau đó hắn sẽ được đoàn tụ với vợ.

Gã trại trưởng bảo đó là chuyện nhân đạo, chắc chắn yêu cầu sẽ được chấp nhận, chẳng ai có lý do gì để đưa vợ con hắn đi mất, không ai vô tâm đến như vậy được!

Hắn nghe bùi tai, nhưng vẫn nghi ngờ nên yêu cầu gì trại trưởng ký cho một tờ giấy bảo đảm.

Gã trại trưởng bảo giấy để làm gì, giấy không có nghĩa lý gì hết nếu nó không đúng sự thật, điều quan trọng là gì sẽ làm những gì gã nói hay không. Gã bảo ‘’Đồng bào trong trại biết tôi. Cậu cũng biết tôi, nếu tôi lừa cậu thì tôi còn mặt mày đâu nữa đề nhòm cậuvà nhòm mọi người!’’

Chuyện xảy ra: Năm ngày sau vợ hắn cùng gia đình được đưa đi mất.

Hắn ở lại một mình, như đấng cứu thế bị đưa lên đồi đóng đinh.

Nói cách khác thì chuyện xảy ra đại khái như sau:

Vợ hắn và hắn thuộc về hai thành phần khác nhau: Tựdo và không tự do.

Hắn tay không muốn bắc cầu vượt qua hố thẳm để giữ vợ.

Vực quá sâu hắn rơi tỏm xuống.

Từ đáy hố thẳm hắn loi ngoi leo lên.

Không biết có được không.

Cũng không biết có ai giúp hắn được một tay hay không.

Chuyện tình giữa hai thái cực vẫn là chuyện tình đẹp nhất. Nàng đẹp và dã thú. Juliette và Romeo. Lọ lem và Hoàng Tử. Mỵ Châu và Trọng Thủy. Thúy Kiều vàTừ Hải. Tín Đồ và Linh Mục.

Tại sao người ta lại ca tụng những cuộc tình đổ máu và nước mắt nhày nhụa như vậy là đẹp nhỉ? Tình yêu toát mồ hôi và vô cùng mệt mỏi có thật sự đẹp hơn những cuộc tình bình thường giữa những con người cùng cảnh ngộ?

Ừ, thì hoàn cảnh éo le mới cho thấy sức mạnh của tình yêu đích thực. Nhưng những người yêu nhau đâu cần cuộc tình đẹp, chỉ cần cuộc tình hạnh phúc kéo dài.

Nàng Đẹp có sống với Dã Thú hạnh phúc ‘’mãi mãi bên nhau’’ hay không? Lọ Lem và Hoàng Tử có khi nào cơm không lành canh chẳng ngọt? Những câu hỏi như thế người ta không chịu trả lời, và cố tình khôngnghĩ tới, khi nói chuyện với con nít. Tới khi con nít lớn rồi chuyện thần thoại kia cũng chỉ được kể tới đoạn kết có hậu rồi thôi. (Người lớn không ai tin chuyện thần thoại nữa, Vì đã trải qua những lần mộng tàn, nhưng lại tiếp tục kể cho con cháu nghe chuyệnthần tiên không có thật. Ấy có phải là lừa đảo?)

Phản ứng của giới chức có thẩm quyền đại khái nhưsau:

Gã trại trưởng được lệnh của cấp trên đưa vợ hắn đi.

Cấp trên được coi như ông trời, ngồi chồm hổm trên luật pháp.

Cấp dưới tự coi mình là đầy tớ, quỳ dưới chân cấp trên, ngước mắt thành kính ngẩng lên nhòm.

Cấp dưới đè dân đen. Đè nhưng lại không gọi là đè, mà gọi là giúp đỡ, với tất cả tấm lòng.

Dân đen mới là bọn phải khổ, cấp dưới tuân thủ nhưng loay hoay tránh trách nhiệm, lúc nào cũng có thể đổ tội cho cấp trên.

Nói cách khác, cấp dưới là cấp giữa, một tay chỉ thiên, một tay chỉ địa, mắt nhắm lại và miệng mỉm cười, an nhiên.

Mấy ngày hôm sau, hắn lên gặp trại trưởng, nhờ ông thương tình giúp đỡ.

Trại trưởng khóc Vì thương cảm cho hoàn cảnh éo le đứt ruột của hắn.

Thấy nước mắt trên cao đổ xuống, nước mắt hắn trong lòng ứa ra.

Ngày hôm sau hắn lại lên lần nữa, xin trại trưởng biến nước mắt thành hàng chữ bảo đảm tấm lòng cảm thông đại lượng.

Trại trưởng khạc đạn từ cao khạc xuống, chửi rủa hắn gây rối, không biết ơn lòng tận tụy của trại trưởng, lại cứ tới đòi hỏi rề rà mất thì giờ, ngu vừa vừa thôi, không hiểu gì hết!

Thấy lời nguyền rủa xối xả từ trên cao đổ xuống, hắn nuốt mật đắng từ miệng xuống bụng, không trôi.

Tôi áp sát má tôi vào đầu hắn, như thằng anh vỗ về thằng em.

Bàn tay phải tôi vuốt tóc hắn. Từ ngày vợ hắn đi, bàn tay tôi là bàn tay duy nhất vuốt ve hắn.

Bàn tay trái tôi cầm hờ cổ tay hắn, phòng khi hắn lên cơn mất trí vung tay đấm túi bụi.

Tôi bảo hắn thôi đừng buồn, em chịu khó chờ thời gian, chẳng lẽ người ta không thương những người như em.

Hắn cứ gục mặt khóc khan và im lặng như người đã chết.

Một lúc sau, hắn rên lên dữ dội và quơ tay vùng vằng.

Dường như hắn ngồi nghỉ một lúc đã lại sức nên bây giờ bắt đầu một màn cụp lạc mới, như võ sĩ từ trong võ đài bước ra hùng hổ, quyết ăn thua đủ với định mệnh, dù mặt mày đã xưng húp Vì những cú trời giáng.

Toàn thân hắn cong lên, cố vượt ra khỏi gọng kềm bàn tay tôi và bàn tay những người ngồi quanh kiềm hãm hắn.

Cao điểm. Hắn vùng đứng dậy, hét lên một tiếng lớn,thu toàn bộ sức lực còn lại phá vòng vây.

Mọi người chung quanh cũng lên tới cao điểm xúc động của mình khi thấy thằng bé nổi điên Vì số phận trớ trêu làm hắn mất trí.

Mọi người nói to hơn, gọi tên hắn, trấn an hắn, khuyên bảo hắn.

Vô hiệu.

Tôi nghiêng người về bên phải, nghiến răng, vung cánh tay phải từ sau tới, tát một cú trời giáng vào mặt hắn.

Tôi gầm lên như con thú dùng tiếng gầm khỏe khoắn khô khốc của mình trấn áp tiếng gầm rì rì của hắn.

Tôi quát tháo hắn như tên cai ngục tra khảo tù nhân.

Đang trong cơn bất ý hắn rùng mình khựng lại, nhận rõ tình trạng quái gở của mình.

Cú tát thốc thẳng vào tự ái tàn hơi của hắn, hắn vùng lên lần cuối, la hét, nước mắt ứa ra, vùng vằng mạnh hơn bất cứ lúc nào.

Ba bốn người chung quanh nhào tới đè hắn ngồi xuống.

Hắn nhão ra như bún.

Hắn chảy ra như bùn.

Từ đó, hắn ngày nào cũng lên văn phòng nói chuyện với tôi.

Hắn ngồi xà vào ghế tôi ngồi, quơ tay ôm choàng lấy tôi.

Lần nào cũng vậy, mùi hôi từ quần áo hắn cả tuần không giặt và mùi thuốc lá và rượu từ miệng hắn đều thốc thẳng vào mũi tôi.

Ngửi mãi mùi ấy rồi cũng quen. Quen tới độ đôi khi tôi phát nhớ cái mùi nồng nàn rất người ấy.

Buổi trưa hắn nằm trên băng ghế dài ngủ vùi. Ngủ bù cho những đêm thức trắng.

Rất nhiều khi hắn nằm nghiêng, cùi chỏ cánh tay phải tựa xuống mặt ghế, bàn tay nâng lấy đầu, cánh tay trái duỗi ra theo thân người.

Những lúc thấy hắn nằm nghiêng như thế, mắt hắn không nhắm, không mở, hắn không nhòm gì trước mặt, môi dưới hắn hơi trề ra, không cười, không mếu. Tôi lại nhớ tới tượng Đức Phật Nằm bị mưa nắng làm mốc meo ở đâu đó trên đất nước Việt Nam, trên xứ Chùa Tháp, trên đất Thái Lan.