CHIẾC GHẾ TRỐNG
Ở cạnh bàn bên kia, đối diện chỗ tôi ngồi, là một chiếc ghế trống.
Lưng ghế màu đen, vòng bán nguyệt, lót nệm mềm.
Không ai ngồi đó cả.
Trên bàn, người con gái vừa đặt xuống đĩa bánh và ly cà phê.
Hũ đường và hũ kem bằng sành màu trắng nuốt.
Một cánh hoa cẩm chướng đỏ tươi cắm trong bình sành thon cao đặt trên mặt bàn màu hồng nhạt.
Bên chiếc bàn trước mặt, hai người con gái mặc váy đầm ngồi hút thuốc.
Lưng cô con gái quay về phía tôi, những đường cong,eo thon, đùi dài, mỹ thuật.
Khói thuốc bay lên nhẹ nhàng.
Trần quán thắp dãy đèn tí hon sáng nhè nhẹ.
Nhòm xuyên qua hai cô gái ngồi hút thuốc là đứa bémặt mày trắng hồng mạnh khỏe đang ngồi ăn cơm đồ biển.
Cơm trong đĩa trắng tinh, vun lên cao, những cọng rau tươi xanh mát, những miếng tôm chiên vàng giòn.
Cô bé vừa nhai thức ăn vừa ngước mắt nhòm lên trước mặt, mấy lần cô bé bắt gặp ánh mắt tôi nhòm chằm chằm. Không biết cô bé có khó chịu và lát nữa có nói gì với bà mẹ ngồi bên cạnh hay không.
Bà mẹ đang ngồi cúi mặt gắp nhúm mì bỏ vào muỗng đưa lên miệng.
Bà mẹ cũng mặc áo đầm tươm tất màu vàng xậm.
Đàng sau bàn bà mẹ và cô con gái là bàn các thanh niên thiếu nữ tuổi đôi mươi.
Cậu thanh niên tóc chẻ ngôi giữa, đeo kính trắng, nói năng lưu loát.
Hai ba cô thiếu nữ tóc quăn, áo màu xanh dương sạch sẽ ngồi ăn kem.
Bên trái tôi lại thêm một dãy bàn nữa kê sát tường.
Trên tường treo hai bức tranh tĩnh vật cùng bộ.
Bức tranh nền xanh lá cây và đen, có hình năm đóa cẩm chướng đỏ, bình cắm hoa trắng tinh. Tĩnh vật phẳng.
Những người hầu bàn đi ngược đi xuôi giữa hai hàng bàn trong quán càfê đông người buổi chiều thứ sáu.
Buổi chiều thứ sáu.
Trong quán càfê đông người tấp nập.
Chỉ có chiếc ghế đối diện tôi là trống trải.
Rau xanh quá, những lá rau như vậy tôi không thấy trong trại.
Cơm trong đĩa trắng quá, khác với cơm đựng trong chậu nhựa màu đỏ màu vàng.
Muỗng nĩa bằng kim loại trắng lóng lánh quá, khác với đũa nhựa và muỗng nhựa tôi thấy mỗi ngày.
Âm thanh muỗng, nĩa va chạm nghe vui tai quá, không đùng đục như muỗng nĩa tôi nghe mỗi ngày.
Chiếc áo cô kia mặc sạch sẽ quá, kiểu áo gọn gàng quá, vòng ngực cô xinh xắn quá, không giống như những miếng áo mốc mồ hôi, luộm thuộm đồ bộ mỏng, và vú chảy nhễu nhãi người đàn bà vạch ngựccho con bú buổi trưa trời nóng.
Ghế ngồi êm quá, không đau đốt xương cuối như khi ngồi trong phản gỗ thấp lè tè.
Những cặp môi sơn đỏ tươi sung sức mời gọi quá, không giống mắt môi xám xịt thiểu in tường thép hàng rào.
Những tiếng cười nổ ra giòn và trọn vẹn quá, không giống tiếng chửi thề và tiếng đùm đụp vợ chồng đánh nhau đang bữa cơm trưa.
Đôi mắt những đứa trẻ hồn nhiên quá, không u uất như trẻ con tôi gặp.
Cơm ăn thừa còn nhiều quá, còn cả một ổ bánh mì Pháp chưa ai đụng tới, còn cả chỗ cơm dư cô gái đối diện ăn chưa hết, không giống bàn tay những đứa bé tranh giành nhau xoè ra xin cho được một cái kẹo, một miếng đường, một cái bánh.