← Quay lại trang sách

TRỤC XUẤT

3 giờ chiều, thứ sáu 8 tháng 11 năm 1991.

Thời gian nào rồi cũng tới. Không mời cũng tới. Có đuổi cũng không đi. Một giờ hay ngàn năm. Chờ mong hay chạy tránh. Sống hay chết.

Thế nào rồi cũng tới. Thời gian tồn tại ngoài mọi luận lý của con người. Không tốt xấu. Không màu sắc chính trị. Không lập trường. Không yêu ghét.

Thời gian thản nhiên như thiền sư đắc đạo. Như lưỡi dao.

Hàng rào thép nằm đó đã lâu, chia đôi thế giới. Bên ngoài và bên trong.

Thế giới vốn là một, như cặp tình nhân cuộn chặt lấy nhau đêm tân hôn. Mọi chia cắt đều xé ruột. Vậy đấy.

Hàng rào đã xuất hiện trên mặt địa cầu từ khi Thượng Đế tạo nên cây Biết Lành Biết Dữ. Hàng rào mọc gai khi bà Eva nuốt xong trái cấm. Hàng rào trùng trùng cắt đôi mặt đất và mặt người từ khi Cain mưu toan giết chết thằng em Abel. Bên trái là địa ngục. Bên phải là thiên đàng. Bên trong là cõi chết. Bên ngoài là đời sống.

Nhưng, cũng có khi thế giới bên ngoài ùa vào bên trong, như chiều nay.

Chiều nay cũng giống một chiều nào đó, xảy ra lâu rồi, ở một nơi nào đó, xa lắm.

Người bên ngoài bật điếu thuốc lá, đưa lên miệng hút một hơi dài, rồi lại hút ngay hơi khác. Linh hồn con người cháy lòe như ngọn lửa thuốc lá, càng áy náy càng cháy.

Người bên trong bật tiếng khóc oà. Tiếng kêu rít qua kẽ răng nghe như tiếng con chó bị kéo giây thừng dắt đi đâu không biết. Rít qua kẽ răng Vì con chó biết sủa ăng ẳng. Bật tiếng khóc òa Vì con người biết cười ha hả.

Người bên ngoài nhòm nhau gật đầu. Những dấu hiệu phải lập đi lập lại, như trẻ con học bài thuộc lòng, kẻo thầy cô bắt đọc đi đọc lại.

Có người đưa tay gối đầu, rồi buông thỏng cánh tay đứt khoát. Gối đầu khi không còn chỗ nào để gối, Vì ngứa ngáy trong lòng.

Có người đứng lên từ chỗ ngồi đã lâu, đan hai bàn tay vào nhau bẻ răng rắc. Chiếc xe mở máy, hú ga, trước khi phóng vút vào cuộc đua không thể nào dừng lại giữa đường.

Có người sửa lại bộ đồng phục màu vàng, màu xanh hay màu đen. Cái xốc xếch không nằm trong bộ máy.

Cái không màu không nằm trong bức tranh.

Có người mỉm cười, nhổ miếng kẹo cao-su nãy giờ nhai nhễu nhão trong miệng. Guồng máy chạy ngọt nên bật ra tiếng cười. Cái nhễu nhão trong miệng riêng không hợp với cái răm rắp hàm răng chung.

Và, những bước chân bắt đầu đi về phía hàng rào, chắc nịch.

Bốn chiếc xe thùng đậu bên ngoài hàng rào im lìm, bất động.

Người bên trong nghe bước chân người ngoài tiến tới tự nhiên thấy mình lùi lại phía sau.

Người cha ôm chặt lấy đứa con đã ôm quá chặt.

Cô con gái tự nhiên thấy nắm tay mình quắp lại, và răng mình cắn chặt lấy môi.

Người đàn bà ngồi xổm ôm đứa con trong lòng, úp mặt con vào ngực mình, mắt nổ tia nhòm bắn về phía trước.

Người thanh niên đi quanh một vòng ngay nơi mình đứng, miệng bật lên một câu chửi thề.

Đám trẻ con không biết nghĩ gì, nhòm mọi sự bình thường ngơ ngẩn.

Cánh cổng sắt mở ra ken két, loảng xoảng tiếng kêu chùm chìa khóa.

Khoảng không gian im lìm bất động bỗng giật bắn mình, rồi tan ra, như hạt nước chạm mặt đất, vỡ thành mảnh vụn.

Đoàn người mặc đồng phục tiến vào, tràn ngập.

Mọi sự bắt đầu.

Tiếng la hét thảng thốt bật lên xé ruột. Tiếng ruột xé trào ra đầu thanh quản cùng với lưỡi rung lên bần bật.

Nước mắt trào ra. Thác nước đổ ầm ào gào lên nóng bốc khói.

Những cánh tay vung giữa hư không. Con nhện rút ruột phóng đám tơ lần cuối bủa trùm lên khoảng không gian không còn chỗ bám.

Người bị kéo đi. Lưỡi roi quật bần bật trên lưng nô lệ bắn máu bệt mồ hôi.

Người mệt lã giằng co, mặc kệ, tới đâu thì tới. Tiếng chuông hết nhịp lơi dần, yếu dần, thở hắt.

Người đàn bà ôm con, không cho ai đụng tới con mình. Con gà mẹ xòe cánh ngướn cổ cao hết sức, mắt trợn trừng đầu dớn dác nhòm quanh.

Người đàn ông ôm con, bước chân đành đi theo người dẫn. Người trượt chân tuột dốc núi thẳng tắp bùn nhão.

Đám trẻ con bước đi thản nhiên, tay mang theo mấy chiếc thau nhựa màu vàng, màu đỏ. Tiếng vĩ cầm nhẹ nhàng hiền từ vút cao giữa đêm thành phố phản lực cơ gào thét.

Thế giới bên ngoài sỗ sàng ùa vào thế giới bên trong, phá vỡ thế giới bên trong, bắt thế giới bên trong trở thành thế giới bên ngoài.

Thế giới bên ngoài không phải là sự sống, mà là đoạn đường về cõi sống dở, chết cũng dở.

Thế giới bên trong không phải là cõi chết, mà là nơi dừng chân đợi sự sống.

59 người bên trong không còn bên trong nữa.

Vĩnh viễn.

Bốn chiếc xe thùng chuyển bánh.

Cuộc hành trình bắt đầu.

Thế giới bên trong lại đóng cửa.

Im bặt.

Chỗ người đàn ông ôm con, người đàn bà ngồi xổm, người thiếu nữ cắn chặt môi, người thanh niên chửi thề, đám trẻ con ngẩn ngơ bây giờ chỉ còn là khoảng xi măng trắng bệch, trống hoác.

Bãi nước miếng ai nhổ toẹt khi nãy giờ vỡ bọt, khô dần.

Những bức tường tôn màu xám chung quanh phơi lưng phẳng lỳ.

Giữa hàng giây kẽm gai, trên đầu cổng sắt, vẫn còn treo lủng lẳng mấy con diều giấy rách bươm bạc màu Vì mưa nắng lâu ngày, lòng thòng sợi chỉ đứt.

Bầu trời nhiều mây.

Nắng rất nhạt.

Thuốc đắng thường được bọc đường.

Những kế hoạch cưỡng chế thường được nhân danh tình người và tình huống bất khả kháng.

Để chuẩn bị cho 3 giờ chiều hôm nay, người bên ngoài đã sỗ sàng ùa vào bên trong nhiều lần, bằng nhiều cách, để làm nhiều việc. Tất cả để bảo đảm rằng 3 giờ chiều hôm nay sẽ diễn ra như đã diễn ra.

Đêm qua thứ năm, người bên trong không ngủ được, Vì người bên ngoài vào trong bắt thức trắng.

Người ngoài cho trẻ con ăn kẹo và ngồi cà kê nói chuyện khuyên người lớn đủ điều.

Kẹo ăn đêm thêm chút chất ngọt, nhưng cơn thèm ngủ lại hút mất hồng huyết cầu.

Lời nói bùi tai nghe như rót tình người vào tai người, nhưng một đêm thức trắng lại rút mất sức đề kháng còn sót lại trong những cơ thể ngầy ngật đã quá mệt mỏi và căng thẳng Vì âu lo.

Tất cả đều diễn ra cho 59 người trong căn phòng chật chội những nhà giường, ngoài tầm mắt của 400 người trong các phòng bên cạnh. 400 người còn lại phải ở trong phòng cửa khóa bên ngoài.

Tàn một đêm kẹo ngọt và lời nói bùi tai, người bên trong không còn là người.

Chỉ chờ bấy nhiêu thôi, khi trời vừa sáng, một lớp người mới từ bên ngoài vào trong lôi kéo 59 người kia ra khu biệt lập.

Nước mắt và tiếng thét đã thốt ra ở đây.

Những bước chân không muốn đi đã bị kéo lê và thúc đẩy ở đây.

59 người trước khi biến mất lúc ba giờ chiều đã biến mất ở đây lúc trời vừa sáng.

Một chuyến xe thùng đi vài trăm thước từ trại chung lên trại biệt lập.

Khu biệt lập bỏ hoang, người ta đã chuyển tất cả những người cũ ở trại này đi nơi khác, lấy chỗ cho những chuyến trục xuất như thế này.

59 người không còn ai là đồng bạn.

Trước khi biến cố này xảy ra, những biến cố khác đã xảy ra.

Trước 3 giờ chiều nay, đã có triệu triệu những 3 giờ chiều khác.

Trước khi 59 người kia có mặt ở đây, họ đã từng nằm trong lòng mẹ, họ đã từng bú mớm nằm nôi, họ đã từng là niềm vui của cha của mẹ, họ đã từng học i học tờ, họ đã từng thèm ăn me chua, họ đã từng nhòm theo một cánh diều, họ đã từng ôm hôn người yêu, họ đã từng uống rượu với bạn bè, họ đã từng lâm râm khấn vái trời mưa, họ đã từng ngồi nấu bánh chưng đêm giao thừa, họ đã từng cãi vã chuyện không đâu, họ đã từng bị mất cái áo, họ đã từng tắm sông, họ đã từng ngủ mép chảy nước dãi, họ đã từng ứa nước mắt Vì bạn bè đi xa, họ đã từng ngồi vá cái quần rách, họ đã từng nhòm trời thèm một chuyến đi xa...

3 giờ 30, thứ sáu 8 tháng 11.1991

Trời nhiều mây.

Nắng rất nhạt.

Dưới bến phà, bên cầu tàu, hai chiếc tàu đậu sẵn.

Một chiếc tàu màu xám của hải quân, loại chở tù, tường sắt kín mít, vài khung cửa sổ kính dầy, đậu sát cầu tàu.

Một chiếc phà màu trắng, chở 100 phóng viên quốc tế, đậu cách tàu hải quân 100 thước.

Phóng viên nhòm đồng hồ.

Phóng viên chỉnh lại vị trí máy quay phim và máy chụp.

Hai chiếc trực thăng bay quần trên đầu. Một chiếc chở vài phóng viên.

Một chiếc chở nhân viên an ninh chính phủ.

Dường như bi kịch sắp mở màn, phóng viên là khán giả, chính phủ là đạo diễn, 59 thuyền nhân là diễn viên, cầu tàu là sân khấu, bến phà và bầu trời nhiều mây là hậu cảnh, nắng nhạt là ánh sáng.

Khán giả thường ao ước màn kịch diễn ra thật bi hùng, thỏa mãn trí tưởng tượng và óc tò mò, càng máu đổ thịt rơi thì càng lâm ly bi đát và càng có nhiều chuyện ly kỳ để kể cho người không có mặt tại chỗ.

Đạo diễn thường ao ước mọi sự diễn ra theo bài bản dự trù, diễn viên càng tuân phục bao nhiêu càng đạt bấy nhiêu. Sợ nhất là diễn viên ‘’cương’’ bậy, tự tiện diễn theo ý mình, làm hư màn kịch và làm mất mặt đạo diễn. Màn kịch chỉ diễn một lần, không sửa được.

Ngặt một điều, 59 thuyền nhân chiều nay không phải là diễn viên, trong khi phóng viên có đủ tính chất của khán giả và chính phủ có đủ tính chất của đạo diễn.

Màn kịch cứ vẫn diễn ra.

Phóng viên la ó cổ vũ thuyền nhân chống cự, dù thuyền nhân không biết phóng viên sẽ có mặt và đang làm khán giả chứng kiến đời mình.

Chính phủ bặm môi hồi hộp cầu mong thuyền nhân ngoan ngoãn, dù thuyền nhân không muốn bước xuống xe thùng, không muốn đi trên cầu tàu, không muốn đi vào tàu hải quân để rồi sau đó biến mất.

Một nhân viên an ninh áo vàng ôm một bé gái đưa xuống tàu. Vòng tay ôm nào cũng vừa là âu yếm, cũng vừa là khống chế.

Hai nữ nhân viên an ninh áo thung đen xốc nách người thiếu nữ bàn chân không muốn đi. Người thiếu nữ nước mắt đã cạn, chỉ thấy trên khuôn mặt nét đớn đau uất ức hằn lên theo cơn co giật chống cự vô vọng.

Nét đớn đau tột cùng khoái lạc và tột cùng khốn nạn đều giống nhau.

Người đàn bà mặt sưng lên Vì khóc, vừa đi vừa kêu than thống thiết. Nửa đường, người đàn bà gục xuống rã rời. Hai nữ nhân viên áo đen xốc nách kéo lê. Cái chết nào cũng bắt đầu khi con người gục xuống, trong khi người sống vẫn đứng thẳng.

Người thanh niên bước xuống xe thùng, tay vịn vào chấn song cầu tàu không muốn đi. Mấy nhân viên áo vàng tới bên, vừa nói vừa đặt tay lên vai thúc đẩy.

Thời gian kéo lê không làm cạn định mệnh, chỉ làm định mệnh hùng hổ thêm.

Đám trẻ con thản nhiên, tay bưng mấy chiếc xô nhựa màu đỏ màu vàng bước xuống tàu nhanh nhẹn. Cái vô úy của thiền sư giống hệt cái vô úy đám trẻ con giữa cơn hoạn nạn.

Chiếc xe thùng thứ tư xuống tới nơi, trên xe chở những người trai tráng. Quân vương nào cũng là kẻ cuối cùng tới đại sảnh tiếp tân, khi bá quan tề tựu đông đủ.

Một chiếc tàu cảnh sát n.y giờ đậu ngoài xa chen vào giữa tàu hải quân và chiếc phà phóng viên. Cảnh gay cấn nhất trong lịch sử vẫn thường diễn ra trong bí mật.

Phóng viên bị che mắt la ó phản đối. Lời phản đối từ xa nào cũng chỉ lọt vào tai người phản đối.

Mọi sự vẫn diễn ra, sau sân khấu kéo màn, khi đạo diễn bất bình Vì những người thanh niên không ngoan ngoan.

Khi chiếc tàu cảnh sát trả lại tầm nhòm thì màn kịch đã hết.

59 thuyền nhân đã ngồi trong bụng con tàu hải quân.

Phóng viên thất vọng. Màn kịch không đủ gay cấn.

Chính phủ hài lòng. Diễn viên không phá rào.

Chiếc tàu rời bến. Tiếng thở phào nhẹ nhõm của kẻ hài lòng.

Chiếc phà phóng viên chạy theo. Tiếng chửi thề của người thất vọng.

Hai chiếc tàu vạch một đường dài bọt sóng màu trắng giữa mặt biển xám đục.

Những lớp sóng nhẹ xôn xao đập vào chân cầu tàu im lặng.

Người nhân viên áo vàng cuối cùng đi ngược cầu tàu vào trạm gác bên trong.

Những chiếc xe thùng trống trơn chạy ngược lên đồi vào bến đậu.

Bầu trời vẫn nhiều mây.

Nắng vẫn nhạt.

Chiều hôm đó hắn chạy ra phi trường.

Đứng ở khoảng sân quan sát nằm tận góc phi trường rộng lớn, hắn chờ đợi.

Năm giờ chiều, một đoàn xe nhòm xa như màu đen, chạy từ từ trên phi đạo. Đoàn xe bật đèn quay màu vàng, nhòm như đoàn xe tang.

Hắn đọc báo thấy người ta cho biết chiều nay, lúc năm giờ, 59 thuyền nhân sẽ được đưa từ tàu cảnh sát, đi dọc theo phi đạo, tới nhà chứa máy bay cũ được dọn thành phòng ngủ qua đêm và sáng mai họ sẽ được chất lên máy bay đưa về nước.

Chiều nay toàn bộ phi trường im lặng, các chuyến bay lên xuống đều bị ho.n lại trong một tiếng đồng hồ.

Hắn banh cặp mắt nhòm cho rõ cảnh từ xa, mỏi đến ứa nước mắt.

Ứa nước mắt nhưng vẫn không nhòm thấy gì rõ ràng.

Chỉ thấy đoàn xe dừng lại. Người bu quanh, và một lúc sau đèn pha chụp hình nhá lên liên tục.

Một tiếng đồng hồ sau, mấy chiếc xe buýt màu đen, sau khi đổ hành khách xuống, chạy đi mất hút. Phi trường trở lại bình thường, máy bay lên xuống tấp nập, bốn phút một chuyến.

Thứ bảy 9 tháng 11.1991

Sáng hôm sau hắn nằm ở nhà ngủ.

Khi hắn thức dậy mở máy phát thanh nghe tin tức thì chuyến bay đã cất cánh được nửa tiếng. Tin tức nói thuyền nhân chống cự, người cởi áo quần để không ai nắm mình kéo đi. Người bị chích thuốc mê. Người bị nắm tay nắm chân khiêng lên máy bay, vừa đi vừa giẫy như con cá móc câu.

Hắn bỗng thấy bực mình Vì mình đã thèm ngủ đến độ không chịu ra phi trường chứng kiến những gì xảy ra.

Trục xuất giống như phá thai, tống khứ khỏi cơ thể mình một sinh vật có mặt bất đắc dĩ.

Phá thai có nhiều loại.

Người thiếu nữ trong trắng bị hãm hiếp mang thai thường được cảm thông khi cô từ khước cho ra đời đứa con mình không muốn.

Lại có người đàn bà nhờ nhà phẫu thuật chiếu tia siêu âm giết chết bào thai con gái Vì bà muốn có con trai.