← Quay lại trang sách

GIAO THỪA 1993

Giao thừa, thứ sáu, cuối tháng một năm 1993.

Ngọn đèn đường ở ng. ba chớp đỏ rồi lại chớp xanh.

Chớp đỏ người say, thành phố mở mắt nhắm mắt buồn ngủ không ngủ.

Chớp xanh mắt mèo, đêm trăng tịch mịch rừng im lặng.

Rừng ngày ồn ào tiếng nói tiếng hét tiếng xe gào gào gầm gừ không khí ô nhiễm.

Rừng đêm xanh mắt tắc kè chặc lưỡi tiếng võng cọt kẹt hòa tiếng khò khè cuống phổi hở

Tôi ngồi ở căn hộ tầng 15.

Cái im lặng tương đối ở đường Miễu Cái cuối năm đến lạ. Cái im lặng hiếm hoi bò từ ngoài đường vào trong nhà vào lúc ba người bạn ở chung từ nhà xuống đường, chui vào những hang động đèn đỏ đèn xanh ở đâu đó phía dưới.

Bây giờ là hai giờ sáng. Miễu Cái ồn ào, chật chội và ô nhiễm quá độ.

Cảm ơn im lặng, có màu như xanh.

Moi trong óc chút chuyện cũ như quần áo cũ lấy ra mặc lại, không thấy cái gì nguyên vẹn.

Thực ra thì tất cả đã mới và nguyên vẹn một thời.

Thực ra thì tất cả đều có thật cùng lông lá râu ria của nó, từ giao thừa đầu tiên, từ..., cứ cho là thế đi, từ khi Adam gặm trái cấm từ bàn tay Eva. Hắn là triết gia đầu tiên. Nàng là nghệ sĩ đầu tiên. Triết gia thì dại, thích bánh vẽ. Nghệ sĩ thì điêu, thích vẽ ngũ quả...

Chỉ còn những chuyện vu vơ kiếp người vừa xảy ra hôm qua, hôm nay là còn tươi nguyên. Văn học là kim tự tháp ướp xác đời thường, như đêm ướp xác ngày, nghệ sĩ ướp triết gia, đèn xanh ướp đèn đỏ.

Đời thường diễn ra dưới kia.

Em, tôi không nói được điều gì khi em kể rằng mấy ngày nay em tích trữ thuốc ngủ. Em soi gương và không thấy bóng mình trong đó.

Chiều mưa, em ngồi trong lớp học, nhòm ra ngoài thôi miên cái màu xám lạnh, chờ nó bốc lửa.

Rồi em cạn kiệt sức sống khi phải trở về nơi ở không ai thân.

Em đi ra đi vào mà chỉ thấy mình đứng một chỗ.

Những lời nói của người này người kia trôi qua tai, em nghe như tiếng kèn kẹt phấn bảng đen.

Em cần một lý do chính đáng để chết?

Ở thành phố này, cứ mỗi năm có khoảng mười lăm đứa học trò trung học nhảy lầu tự tử.

Mới đây nhất là vụ tự tử của đứa bé gái mười tuổi, Vì lý do gia đình không vui, cha mẹ không chiều chuộng đủ, quá nhiều bài vở phải làm, thi khó, tình yêu học trò bị cấm đoán, vân vân.

Những lý do lãng nhách với các nhà giáo dục và người đọc báo nhưng chính đáng với những cái đầu đã không còn sức chứa bất cứ một âm thanh nào nữa.

Dù là âm thanh một giọt nước rơi trong im lặng...