Chương 2 2110
Tháp giống 1
TROY NÍN THỞ VÀ CỐ GIỮ BÌNH TĨNH trong khi vị bác sĩ bóp cái bơm cao su. Dải băng quấn bơm hơi cứ phồng dần lên quanh bắp tay anh cho đến khi nó thít vào da. Anh không chắc việc thở chậm lại và ghìm cho ổn định nhịp tim có làm ảnh hưởng gì đến huyết áp hay không, nhưng anh cảm thấy rất muốn gây ấn tượng với người đàn ông mặc bộ quần yếm trắng. Anh muốn các thông số của mình được báo là bình thường .
Cánh tay anh nhói một vài nhịp trong khi kim chỉ nẩy bật lên và không khí xì ra rin rít.
“Tám mươi trên năm mươi.” Dải băng kêu rột roẹt khi bị bóc ra. Troy xoa xoa chỗ da vừa bị thít.
“Có ổn không?”
Vị bác sĩ ghi chép lại trên bảng kẹp hồ sơ của mình. “Hơi thấp, nhưng không nằm ngoài mức bình thường ” Đằng sau ông, anh trợ lý dán nhãn lên cho một cốc nước tiểu màu xám đen trước khi đặt nó vào một chiếc tủ lạnh nhỏ. Troy trông thấy trong số các mẫu vật có cả một chiếc bánh mì kẹp ăn dở, thậm chí còn không được bọc vào.
Anh nhìn xuống cặp đầu gối trần thò ra khỏi chiếc áo choàng bệnh nhân xanh của mình. Đôi chân anh tái nhợt và dường như nhỏ hơn anh nhớ. Xương xẩu.
“Tôi vẫn không thể nắm tay lại,” anh nói với vị bác sĩ, ngó ngoáy mở và nắm bàn tay.
“Điều đó hoàn toàn bình thường. Sức lực của anh rồi sẽ quay trở lại. Nhìn vào đèn đi.”
Troy nhìn theo chùm sáng chói lòa và cố gắng không chớp mắt.
“Ông làm việc này đã bao lâu rồi?” anh hỏi vị bác sĩ.
“Anh là người tỉnh dậy thứ ba của tôi. Tôi đã cho hai người đi ngủ.” Ông hạ đèn xuống và mỉm cười với Troy. “Bản thân tôi cũng mới chỉ ra ngoài được vài tuần thôi. Tôi có thể cam đoan với anh rằng sức lực của anh sẽ quay trở lại.”
Troy gật đầu. Trợ lý của bác sĩ đưa cho anh một viên thuốc nữa và một cốc nước. Troy ngập ngừng. Anh nhìn chằm chằm xuống viên nang nhỏ màu xanh nằm gọn trong lòng bàn tay mình.
“Sáng nay uống liều cao gấp đôi,” vị bác sĩ nói, “sau đó anh sẽ được cấp cho một viên kèm theo các bữa sáng và bữa tối. Xin đừng bỏ qua lần uống thuốc nào.”
Troy ngước lên nhìn. “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi không uống?”
Vị bác sĩ lắc đầu và nhíu mày, nhưng không nói gì cả.
Troy nhét viên thuốc vào miệng và uống nước cho trôi. Một vị đắng trôi dọc theo cổ họng anh.
“Một trợ lý của tôi sẽ mang cho anh ít quần áo và một bữa ăn lỏng để mồi cho đường ruột anh hoạt động trở lại. Nếu bị chóng mặt hoặc ớn lạnh gì, anh phải gọi cho tôi ngay lập tức. Nếu không có gì thì sau sáu tháng nữa chúng tôi sẽ gặp lại anh ở đây.” Vị bác sĩ ghi chép gì đó, thế rồi cười khúc khích. “À đâu, ai đó khác sẽ gặp anh. Ca trực của tôi khi ấy đã kết thúc rồi.”
“OK.” Troy rùng mình.
Vị bác sĩ ngước lên khỏi chiếc bảng kẹp hồ sơ. “Anh có bị lạnh không? Tôi giữ cho trong này hơi ấm hơn bên ngoài một chút.”
Troy lưỡng lự trước khi trả lời. “Không, bác sĩ à. Tôi không lạnh. Không còn lạnh nữa.”
Với cặp chân vẫn còn yếu, Troy bước vào thang máy ở cuối hành lang và săm soi một loạt các nút được đánh số. Các mệnh lệnh họ đưa cho anh có bao gồm cả hướng dẫn đường đến văn phòng của anh, nhưng anh vẫn còn lờ mờ nhớ đường đến đó. Phần lớn những bài học định hướng của anh vẫn còn đọng lại sau hàng thập kỷ nằm ngủ. Anh nhớ cảnh phải học đi học lại cùng một cuốn sách ấy, hàng ngàn người đàn ông được giao những ca trực khác nhau, các chuyến tham quan cơ sở trước khi được cho ngủ như những người phụ nữ. Cảm giác như thể đợt định hướng mới chỉ diễn ra hôm qua; những ký ức cũ hơn mới là thứ dường như đang trôi vào dĩ vãng.
Cửa thang máy tự động đóng lại. Căn hộ của anh nằm trên tầng ba mươi bảy; anh nhớ điều đó. Văn phòng của anh nằm trên tầng ba mươi tư. Anh với tay về phía một nút, dự định sẽ đi thẳng đến bàn làm việc của mình, nhưng thay vào đó, anh lại thấy tay mình di lên tít trên cùng. Anh vẫn còn vài phút trước khi cần phải có mặt ở một nơi nào đó, và anh cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ, một sự lôi kéo, ham muốn leo lên càng cao càng tốt, trồi xuyên qua lớp đất đang ép vào từ mọi phía.
Thang máy ro ro bừng tỉnh và tăng tốc phóng lên trong trục. Có một tiếng vút vang lên như thể một buồng thang khác hoặc cũng có thể là quả đối trọng lao vọt qua. Các nút tròn lóe sáng khi từng tầng lần lượt trôi qua. Có nguyên một chùm khổng lồ toàn những nút, bảy mươi cái tất cả. Phần trung tâm của nhiều nút đã trở nên xỉn đi sau nhiều năm cọ xát. Trông thật bất hợp lý. Cảm giác cứ như thể chỉ mới ngày hôm qua, các nút hãy còn sáng bóng và mới tinh. Chỉ mới hôm qua, mọi thứ đều mới.
Thang máy chạy chậm lại. Troy chống tay vào bức tường để giữ thăng bằng, chân anh vẫn còn chưa vững.
Cánh cửa đổ chuông và trượt mở. Troy chớp mắt trước ánh đèn sáng rực ở hành lang. Anh rời khỏi thang máy và đi bộ một đoạn ngắn về phía một căn phòng, nơi tiếng người trò chuyện đang vọng ra. Đôi giày mới của anh cứng đờ dưới chân, còn bộ quần yếm xám không có gì nổi trội thì cứ ngứa ngáy. Anh cố gắng tưởng tượng mình thức dậy như thế này thêm chín lần nữa, cảm thấy bủn rủn và choáng váng. Mười ca, mỗi ca sáu tháng. Mười ca anh không hề tình nguyện nhận. Anh tự hỏi liệu mọi thứ có dần trở nên dễ dàng hơn không hay chỉ ngày một tồi tệ hơn.
Tiếng huyên náo bên trong nhà ăn lắng xuống khi anh bước vào. Một vài cái đầu quay về phía anh. Anh lập tức nhận ra rằng bộ quần yếm xám của anh không phổ biến như đã nghĩ. Ngồi rải rác ở các bàn là một mớ các màu sắc: một cụm màu đỏ lớn, khá nhiều màu vàng, một người đàn ông mặc màu cam; không có màu xám khác.
Bữa ăn bột nhão đầu tiên mà anh đã được cấp cho lại réo lên ột ột trong bụng anh. Anh không được phép ăn bất cứ thứ gì khác trong suốt sáu giờ liền, điều đó khiến cho mùi hương thực phẩm đóng hộp càng thêm ngợp. Anh nhớ cảnh ăn uống kham khổ, đã phải sống như thế trong suốt chuỗi ngày định hướng. Hết tuần này đến tuần khác ăn cùng một món cháo. Bây giờ thì sẽ là hàng bao tháng liền. Sẽ phải là hàng trăm năm.
“Xin chào ông.”
Một chàng trai gật đầu với Troy trên đường đi ngang qua chỗ anh, tiến về phía thang máy. Troy có cảm tưởng mình nhận ra anh ta nhưng không thể chắc được. Hẳn nhiên cái người kia có vẻ đã nhận ra anh . Hay thứ nổi bật chính là bộ quần yếm xám nhỉ?
“Ca trực đầu tiên à?”
Một ông già đến gần anh. Đây là một con người gầy gò, với mái tóc trắng rối bù xõa quanh đầu. Ông ta cầm một cái khay trên tay, mỉm cười với Troy. Ông ta kéo mở một thùng tái chế, đút toàn bộ khay vào trong và thả nó đánh keng xuống.
“Đi lên ngắm cảnh à?” ông ta hỏi.
Troy gật đầu. Trong khu nhà ăn chỉ có rặt đàn ông. Toàn đàn ông. Họ đã giải thích tại sao như vậy sẽ an toàn hơn. Anh cố gắng nhớ lại lý do trong khi ông già với những đốm đồi mồi trên da khoanh tay lại và đứng bên cạnh anh. Không giới thiệu gì hết. Troy tự hỏi có phải tên tuổi bớt đi ý nghĩa trong những ca trực sáu tháng ngắn ngủi này không. Anh phóng mắt qua những chiếc bàn ồn ào, nhìn về phía cái màn hình khổng lồ bao kín bức tường đằng xa.
Những con lốc bụi và những đám mây sà thấp treo lừng lũng trên một miền đất rải rác hàng đống đổ nát. Một vài cây cột kim loại vươn nhỏng lên khỏi mặt đất và xệ xuống vô hồn, lều trại và cờ quạt thì đã biến mất từ lâu. Troy liên tưởng đến một thứ gì đó nhưng không tài nào nêu ra được. Bụng anh quặn thắt lại như nắm đấm bao lấy mớ bột và viên thuốc đắng nghét.
“Đây sẽ là ca trực thứ hai của tôi,” người đàn ông kia nói.
Troy chỉ loáng thoáng nghe thấy lời ông ta. Đôi mắt ngấn nước của anh nhìn lướt qua những ngọn đồi cháy rụi, những con dốc xám nhô lên về phía những đám mây đen đầy vẻ hăm dọa. Các đống đổ nát vương vãi khắp nơi đang dần mục nát. Đến ca trực tiếp theo, hoặc ca sau đó nữa, tất cả bọn chúng rồi sẽ biến mất.
“Cậu sẽ có thể nhìn ra được xa hơn tại khu giải trí.” Người đàn ông kia quay người và dứ tay dọc theo bức tường. Troy biết rất rõ ông ta đang đề cập đến căn phòng nào. Anh hiểu khu vực này của tòa nhà theo những cách mà cái ông này khó lòng đoán nổi.
“Không cần đâu, cảm ơn,” Troy lắp bắp. Anh phẩy tay xua người kia đi. “Tôi nghĩ mình đã thấy đủ rồi.”
Những khuôn mặt tò mò quay trở lại với khay của mình, tiếng trò chuyện rôm rả lại tiếp tục vang lên. Đan xen vào là tiếng thìa dĩa gõ keng keng trên bát đĩa kim loại. Troy quay người bỏ đi mà không nói thêm lời nào. Anh bỏ cái khung cảnh gớm guốc ấy lại đằng sau - quay lưng lại với vẻ ma quái trầm lặng của nó. Anh vội vã tiến về phía thang máy, người run rẩy, đầu gối bủn rủn không chỉ bởi giấc ngủ dài. Anh cần được ở một mình, lần này không muốn bất cứ ai vây xung quanh cả, không muốn đôi tay thông cảm nào an ủi anh trong khi anh khóc.