← Quay lại trang sách

Chương 3 2049
Washington, DC

DONALD NHÉT TẬP HỒ SƠ dày bên trong áo vét của mình và vội vã đâm xuyên cơn mưa. Anh thà để mình ướt lướt thướt khi băng qua quảng trường còn hơn là đối mặt với nỗi sợ bị vây kín trong đường hầm.

Xe cộ phóng đi veo véo trên lớp nhựa đường ướt. Anh đợi một khoảng trống xuất hiện, ngó lơ đèn đường và cứ thế lao qua.

Trước mặt anh, những bậc thang bằng đá cẩm thạch của Rayburn, tòa nhà văn phòng của Hạ viện, ánh lên loang loáng đầy nguy hiểm. Anh thận trọng leo lên chúng và cảm ơn người gác cửa trên đường đi vào.

Bên trong, một nhân viên an ninh đứng lãnh đạm trong khi thẻ của Donald được quét, cặp mắt đỏ không chớp kêu bíp lên trước cái mã vạch. Anh kiểm tra tập hồ sơ mà Thurman đã đưa cho mình, đảm bảo rằng nó vẫn còn khô và tự hỏi tại sao những thứ cổ vật như vậy lại vẫn được coi là an toàn hơn email hoặc bản mềm.

Văn phòng của anh nằm ở trên đây một tầng. Anh đi về phía cầu thang, thích leo bộ hơn là cái thang máy cổ lỗ và chậm chạp của Rayburn. Đôi giày anh kêu kin kít trên nền gạch khi anh rời tấm thảm nhung lông bên cạnh cửa.

Hành lang trên lầu vẫn lộn xộn như lệ thường. Hai đứa học sinh cấp ba đến thực tập vội vã đi qua, nhiều khả năng là lấy cà phê. Một đội ngũ đài truyền hình đứng bên ngoài văn phòng của Amanda Kelly, đèn đóm máy quay phủ lên người bà ta cùng một phóng viên trẻ một quầng sáng chói lọi như ban ngày. Trông vào cái thẻ khách đeo quanh cổ là có thể nhận ra ngay các cử tri quan ngại và đám vận động hành lang háo hức. Hai nhóm này rất dễ phân biệt với nhau. Các cử tri thì cứ nhăn trán nhíu mày và luôn luôn trông như thể đang bị lạc. Đám vận động hành lang là những kẻ lúc nào cũng toét miệng cười như mèo Cheshire trong Alice lạc vào xứ sở diệu kỳ , bước đi trong sảnh một cách tự tin hơn cả những nghị sĩ mới được bầu lên.

Donald mở tập hồ sơ ra và giả vờ đọc trong lúc luồn lách qua cảnh hỗn loạn, hy vọng sẽ không phải chuyện trò với ai hết. Anh lách người đằng sau nhân viên quay phim và chui vào văn phòng mình bên cạnh.

Margaret, thư ký của anh, đứng dậy đằng sau bàn. “Thưa anh, anh đang có khách .”

Donald liếc nhìn quanh phòng chờ. Không có ai. Anh thấy cánh cửa dẫn vào văn phòng của mình đang mở hờ.

“Tôi xin lỗi, tôi đã cho cô ấy vào.” Margaret bắt chước điệu bộ đang ôm một cái thùng, hai tay đặt ở eo và lưng ưỡn cong lên. “Cô ấy có đồ cần giao. Nói rằng đó là đồ của ông thượng nghị sĩ.”

Donald phẩy tay xua đi những lo lắng của chị. Margaret lớn tuổi hơn anh, tầm bốn lăm, và được nhiều người khen ngợi, nhưng chị vẫn có vẻ gì đó mưu mô. Có thể nó được hình thành sau bao năm chinh chiến.

“Không sao đâu,” Donald trấn an chị. Anh thấy thú vị một điều rằng, bất chấp có đến cả trăm thượng nghị sĩ, trong đó hai người đến từ tiểu bang của anh, nhưng chỉ duy nhất một người được gọi là ông thượng nghị sĩ . “Tôi sẽ xem thử xem sự tình là thế nào. Trong khi ấy, tôi cần chị dọn trống một khung giờ hằng ngày trong lịch trình của tôi. Lý tưởng nhất là một hoặc hai tiếng vào buổi sáng.” Anh giơ tập hồ sơ cho chị xem. “Tôi có một việc sẽ ngốn khá nhiều thời gian.”

Margaret gật đầu và ngồi xuống trước máy tính của mình. Donald quay về phía văn phòng anh.

“À mà, thưa anh..”

Anh ngoái lại nhìn. Chị chỉ vào đầu mình. “Tóc của anh,” chị thì thào nói.

Anh đưa tay vuốt tóc và những giọt nước văng ra khỏi đầu như một bầy bọ chét giật mình. Margaret cau mày và nhún vai đầy bất lực. Donald bỏ cuộc và đẩy mở cửa văn phòng ra, những tưởng sẽ thấy có ai đó đang ngồi đối diện với bàn làm việc của mình.

Thay vào đó, anh thấy có ai đó đang ngọ nguậy bên dưới nó. \ “Xin chào?”

Cánh cửa đã va trúng một thứ gì đó trên sàn nhà. Donald ló mắt ra sau cửa và thấy một cái thùng lớn, bên trên có in ảnh màn hình máy tính. Anh liếc nhìn về phía bàn và thấy cái màn hình hiện đã được lắp đặt xong.

“Ô, chào anh!”

Lời chào bị cái hốc bên dưới bàn của anh bóp nghẹt lại. Bộ hông mảnh khảnh trong một chiếc váy dệt chéo ngọ nguậy lui về phía anh. Đầu cô còn chưa trồi lên thì Donald đã biết luôn đó là ai rồi. Anh chợt cảm thấy tội lỗi, tức giận khi cô đường đột xuất hiện.

“Anh biết không, thỉnh thoảng anh cũng nên để bác lao công của mình quét bụi dưới này.” Anna Thurman đứng dậy và mỉm cười. Cô ấp hai lòng bàn tay vào nhau, phủi tay rồi mới chìa một tay về phía anh. Donald bồn chồn nắm lấy tay cô. “Chào anh, chàng trai lạ mặt.”

“Ừ. Chào em.” Nước mưa chảy dài xuống má và cổ anh, giấu đi chỗ mồ hôi vừa bất chợt túa ra. “Đang có chuyện gì vậy?” Anh đi vòng sang bên kia bàn để tạo khoảng trống giữa bọn họ. Một màn hình mới hồn nhiên nằm đó, tấm màng bọc nhựa khiến cho nó trông nhòe đi.

“Bố nghĩ rằng có thể anh sẽ cần thêm một cái màn hình nữa.” Anna nhét một lọn tóc nâu vàng buông xõa ra sau tai. Cô vẫn sở hữu cái nét quyến rũ như tiên nữ hồi thuở nào mỗi khi tai thò ra như vậy. “Em tình nguyện,” cô giải thích và nhún vai.

“Ồ.” Anh đặt tập hồ sơ lên trên bàn và nghĩ về bản vẽ tòa nhà mà anh từng thoáng nghi ngờ là do cô nhét vào. Và bây giờ thì cô đã ở đây rồi. Lúc ngó thử ảnh phản chiếu của mình trong màn hình mới, anh thấy mình đã biến mớ tóc thành cái tổ quạ như thế nào. Anh đưa tay lên và cố gắng vuốt tóc xuống.

“Thêm một điều thế này nữa,” Anna nói. “Anh để thùng máy tính lên trên bàn sẽ tốt hơn đấy. Em biết làm vậy trông thật mất mỹ quan, nhưng bụi sẽ làm nghẹt chết nó luôn đấy. Bụi là tử thù của những thứ như thế này.”

"Ừ. OK."

Anh ngồi xuống và nhận ra mình không còn nhìn thấy được chiếc ghế đối diện với bàn nữa. Anh đẩy cái màn hình mới sang một bên trong khi Anna bước vòng qua bàn và đứng bên cạnh anh, tay khoanh lại, thoải mái vô cùng. Như thể họ chỉ vừa mới gặp nhau hôm qua xong.

“Chà,” anh nói. “Em ghé đây rồi.”

“Kể từ tuần trước. Em định tạt qua thăm anh và Helen vào hôm thứ Bảy, nhưng việc dọn vào căn hộ làm em bận quá. Dỡ đồ đạc ra khỏi thùng ấy mà, anh biết đấy?”

“Ừ.” Anh vô tình đụng phải con chuột, và cái màn hình cũ nhấp nháy bật lên. Máy tính của anh bấy giờ đang chạy. Cảm giác hãi hùng vì phải ở cùng phòng với người yêu cũ lắng xuống vừa đủ để anh bắt đầu lưu tâm đến thời gian các sự kiện trong ngày hôm nay diễn ra.

“Đợi đã.” Anh quay sang Anna. “Em đã ở đây lắp đặt cái món này trong khi bố em còn đang hỏi anh có quan tâm đến dự án của ông ấy không à? Nhỡ anh từ chối thì sao?”

Cô nhướn một bên mày. Donald nhận ra đó không phải kỹ năng người ta có thể học được - nó là một biệt tài di truyền.

“Ông ấy gần như đã biếu không cho anh toàn bộ cuộc bầu cử còn gì,” cô nói thẳng băng.

Donald với lấy tập hồ sơ và lật nhanh các trang của nó như một cỗ bài. “Chỉ là, cho anh ảo tưởng mình được tự do lựa chọn thì cũng không đến nỗi nào đâu.”

Anna cười phá lên. Cô sắp sửa xoa bù tóc anh lên, anh có thể cảm nhận được điều ấy. Anh buông tay khỏi tập hồ sơ và vỗ vào túi áo vét, lần mò tìm điện thoại mình. Cứ như thể Helen đang ở đó cùng với anh. Anh cảm thấy một thôi thúc muốn gọi cho cô.

“Ít nhất bố cũng đối xử nhẹ nhàng với anh chứ?”

Anh ngước lên nhìn và thấy rằng cô chẳng hề nhúc nhích. Hai cánh tay cô vẫn khoanh lại, tóc anh vẫn chưa bị xoa xù - không có gì phải hoảng sợ hết.

“Hả? À, ừ. Ông ấy ổn mà. Như hồi xưa thôi. Thực tình mà nói, ông ấy cứ như thể không già đi một ngày nào hết vậy.”

“Anh biết không, ông ấy không thực sự già đi đâu.” Cô băng qua căn phòng và nhặt mấy miếng xốp lớn lên, sau đó ồn ã nhét chúng vào cái thùng rỗng. Donald thấy mắt mình trôi về phía váy cô và ép bản thân phải nhìn đi chỗ khác.

“Ông ấy tuân thủ liệu pháp điều trị nano của mình nghiêm ngặt cực kỳ. Ban đầu là vì cái đầu gối ông ấy. Quân đội gánh hộ chi phí một thời gian. Bây giờ thì ông ấy cực kỳ tin tưởng nó.”

“Anh không biết đấy,” Donald nói dối. Tất nhiên anh đã nghe tin đồn rồi. Người ta nói nó như “Botox cho toàn bộ cơ thể”. Tốt hơn hẳn so với bổ sung testosterone. Nó tốn cả một gia tài, và ta cũng sẽ không sống mãi được, nhưng ta chắc chắn có thể trì hoãn kiếp nạn lão hóa.

Anna nheo mắt lại. “Anh không nghĩ điều đó có gì sai trái đấy chứ?”

“Hả? Ừ. Anh nghĩ nó cũng chẳng hại gì. Là anh thì sẽ không làm thôi. Đợi đã - tại sao thế? Đừng nói với anh là em đang…”

Anna chống hai tay lên hông và nghiêng đầu sang bên. Cái tư thế tự ái kia mang một nét gì đó quyến rũ kỳ lạ, xóa nhòa đi quãng thời gian hàng bao năm kể từ lần cuối cùng anh nhìn thấy cô đến nay.

“Anh có nghĩ là em cần phải làm không?” cô hỏi anh.

“Không, không. Không phải như thế...” Anh khua tay. “Chỉ là anh không nghĩ mình sẽ làm vậy thôi.”

Môi cô mím lại thành một nụ cười tự mãn. Nét trưởng thành đã khiến cho vẻ ngoài xinh đẹp của Anna trở nên rắn rỏi hơn, đã tôi luyện tấm thân mảnh mai của cô, nhưng cái tính hổ báo từ tuổi trẻ thì vẫn còn lưu lại. “Bây giờ thì anh nói thế thôi,” cô nói, “nhưng cứ đợi cho đến khi các khớp xương của anh bắt đầu nhức nhối và lưng anh đau nhói chỉ vì một hành động đơn giản như quay đầu quá nhanh mà xem. Rồi anh sẽ thấy.”

“Ừ. Rồi.” Anh vỗ hai tay vào nhau. “Ngày hôm nay gặp nhiều người ôn lại chuyện cũ quá.”

“Vâng, quả vậy. Còn bây giờ, ngày nào sẽ phù hợp nhất cho anh?” Anna cài mấy cái nắp trên cái thùng lớn vào với nhau và lấy chân đá nó về phía cửa. Cô đi vòng ra phía sau bàn và đứng bên cạnh anh, một tay đặt lên ghế anh, tay kia với lấy con chuột của anh.

“ Ngày nào á...?

Anh ngồi nhìn trong khi cô thay đổi một số cài đặt trên máy tính của anh và cái màn hình mới sáng bừng dậy. Donald cảm nhận được máu chảy thình thịch dưới háng mình, có thể ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc của cô. Cơn gió cô tạo ra khi băng ngang căn phòng như khuấy động khắp xung quanh anh. Nó cứ như một động tác âu yếm, một cú chạm thịt da, khiến anh phải tự hỏi có khi nào anh đang lừa dối Helen ngay lúc đó không, trong khi Anna chẳng làm gì ngoài điều chỉnh các thanh trượt trên bảng điều khiển của anh.

“Anh biết cách sử dụng cái này, đúng không?” Cô kéo con trỏ chuột từ màn hình này sang màn hình kia, lôi theo một trò xếp bài cũ.

“Ờm, ừ.” Donald vặn vẹo trên ghế. “Ờm... em bảo một ngày phù hợp nhất cho anh là có ý gì vậy?”

Cô buông con chuột ra. Cảm giác như thể cô vừa mới buông tay khỏi đùi anh.

“Bố muốn em xử lý mảng không gian lắp đặt máy móc của đồ án.” Cô ra dấu về phía tập hồ sơ như thể cô biết chính xác bên trong có những gì. “Em đang nghỉ phép ở viện cho đến khi dự án Atlanta này đi vào hoạt động. Em nghĩ rằng chúng ta nên gặp nhau mỗi tuần một lần để bàn bạc các thứ.”

“Ồ. Chà. Anh sẽ phải bàn lại vụ đó với em sau. Lịch trình của anh ở đây điên rồ lắm. Nó mỗi ngày mỗi khác.”

Anh tưởng tượng những điều Helen sẽ nói về việc anh và Anna gặp nhau mỗi tuần một lần.

“Em biết đấy, chúng ta có thể lập một không gian chung trong AutoCAD,” anh đề xuất. “Anh có thể liên kết em vào trong tài liệu của anh...”

“Chúng ta có thể làm vậy.”

“Và gửi email qua lại. Hoặc gọi video. Em hiểu chứ?”

Anna cau mày. Donald nhận ra mình nói quá lộ. “Ừ, hãy thiết lập một thứ gì đó như thế đi,” cô nói.

Khi cô quay trở ra chỗ cái thùng, mặt cô thoáng lộ vẻ thất vọng và Donald cảm thấy muốn xin lỗi, nhưng làm như vậy thì sẽ chẳng khác nào nói toạc móng heo cái vấn đề ra: Anh không tin tưởng bản thân mình nếu ở gần em. Chúng ta sẽ không làm bạn được đâu. Em đang làm cái quái gì ở đây vậy?

“Anh thực sự cần phải giải quyết mớ bụi đấy.” Cô liếc lại về phía bàn anh. “Nghiêm túc mà nói, máy tính của anh sẽ chết ngạt vì nó cho xem.”

“OK. Anh sẽ xử lý.” Anh đứng dậy và vội vã đi vòng qua bàn để tiễn cô ra ngoài. Anna khom lưng lấy cái thùng.

“Để anh lấy hộ cho.”

“Đừng ngớ ngẩn thế.” Cô đứng đó, cái thùng lớn được kẹp giữa một bên cánh tay và hông cô. Cô mỉm cười và vén tóc ra sau tai lần nữa. Cô chẳng khác nào đang chuẩn bị rời khỏi phòng ký túc xá của anh hồi đại học. Vẫn cái khoảnh khắc bối rối của lời chào tạm biệt buổi sáng trong khi vẫn mặc quần áo đêm trước ấy.

“OK, vậy em có email của anh chưa?” anh hỏi.

“Bây giờ anh được ghi tên trong danh bạ quan chức rồi mà” cô nhắc anh.

"Ừ."

“Nhân tiện, anh trông tuyệt ghê cơ.” Và trước khi anh kịp lùi lại hoặc tự vệ, cô đã chỉnh tóc cho anh, môi nở một nụ cười.

Donald đông cứng người. Một lát sau, khi anh rã đông, Anna đã biến mất, để mặc anh đứng đó một mình, tràn ngập cảm giác tội lỗi.