← Quay lại trang sách

Chương 9 2049
Quận Fulton, Georgia

CHIẾC MÁY XÚC LẬT GẦM lên một tiếng khàn khàn trong quá trình chật vật leo lên đồi, một luồng khói đen như than phun ra từ ống xả. Khi nó lên đến trên đỉnh, một đống bụi đất đổ ào ra khỏi cái tay xúc lởm chởm răng của nó, và Donald nhận thấy rằng chiếc máy xúc thực chất không phải đang leo lên đồi, mà đang đắp đồi thì đúng hơn.

Bao ngọn đồi đắp bằng đất mới xới tương tự đang dần hình thành trên khắp khu công trường. Giữa chúng - qua những khoảng trống tạm thời được bỏ ngỏ như một mê cung có trật tự - những chiếc xe tải chở đi đất đá từ các hố khổng lồ khoét vào trong lòng đất. Căn cứ vào đồ án địa hình, Donald biết rồi sẽ có ngày những khoảng trống này được lấp kín, chỉ để lại một cái rãnh nông nơi mỗi ngọn đồi giao với quả đồi kế bên.

Donald đứng trên một trong những gò đất đang dần phình lên này, chiêm ngưỡng bản ba lê do mở máy móc hạng nặng thực hiện trong khi Mick Webb nói chuyện với một nhà thầu về sự chậm trễ. Với áo sơ mi trắng và cà vạt bay phần phật, hai viên nghị sĩ trông thật lạc lõng. Những người đàn ông đội mũ bảo hộ lao động với khuôn mặt thô, bàn tay chai sạn và khớp tay nứt nẻ thuộc về nơi đây. Chẳng hiểu sao anh và Mick, với áo vét kẹp dưới cánh tay và những vệt mồ hội đang dần loang rộng trong cái tiết trời nóng nực ẩm ướt ở Georgia, lại trở thành người chịu trách nhiệm - ít nhất là trên danh nghĩa - điều hành khung cảnh bát nháo chi khươn này.

Một máy xúc khác đổ thêm một đống đất nữa trong khi Donald hướng ánh nhìn về phía trung tâm thành phố Atlanta. Vươn mình đằng sau những miền đồng không mông quạnh rộng lớn với những ngọn đồi nhô cao và vượt lên khỏi những ngọn cây vẫn còn trụi lá sau mùa đông đang dần đi qua, là những tòa cao ốc bằng kính và thép của thành phố miền Nam xưa cũ. Nguyên cả một góc của quận Fulton thưa thớt dân cư đã bị dọn quang. Ở một đầu nơi đất đai chưa bị máy móc xới tung lên, vẫn còn có thể nhìn thấy được tàn dư của một sân gôn. Cạnh chỗ bãi đỗ xe chính, một khu tập kết với kích thước tương đương mấy sân bóng đá chứa hàng ngàn công ten nơ vận chuyển, bên trong đầy nhóc vật liệu xây dựng, nhiều hơn mức Donald nghĩ là cần thiết. Nhưng cứ mỗi giờ trôi qua, anh lại càng thêm thấm thía rằng đây là cái kiểu của các dự án nhà nước, khi kỳ vọng của công chúng cũng cao chẳng kém gì giới hạn chi phí. Cái gì cũng phải thừa mứa, hoặc là chẳng có luôn. Các đồ án mà anh được yêu cầu dựng gần như đòi hỏi những kích thước điên rồ, và tòa nhà của anh thậm chí còn không phải một phần thiết yếu của cơ sở. Nó chỉ ở đó để đề phòng trường hợp xấu nhất mà thôi.

Giữa Donald và cánh đồng công ten nơ vận chuyển là một thành phố mênh mông toa moóc; một vài toa được dùng làm văn phòng, nhưng phần lớn làm nhà ở. Đây là nơi mà hàng ngàn con người cả nam lẫn nữ tham gia thi công có thể vứt bỏ chiếc mũ bảo hộ, ngưng làm và nghỉ ngơi một cách đầy xứng đáng.

Nhiều chiếc toa moóc có gắn cờ, bởi lực lượng lao động ở đây đa quốc gia chẳng kém gì một làng Olympic. Một ngày nào đó, những thanh nhiên liệu hạt nhân đã qua sử dụng từ khắp mọi miền trên thế giới sẽ được chôn vùi dưới lớp đất nguyên sơ của quận Fulton. Điều đó có nghĩa là thế giới cũng muốn dự án thành công. Đám người đi đêm với nhau xem chừng không buồn quan tâm đến cơn ác mộng hậu cần mà chuyện này gây ra. Anh và Mick phát hiện ra rằng nhiều sự chậm trễ trong giai đoạn đầu của quá trình xây dựng khởi sinh từ rào cản ngôn ngữ, vì các nhóm làm việc cạnh nhau không thể giao tiếp được với nhau và rõ ràng là đã không còn buồn nỗ lực làm vậy nữa. Mọi người chỉ đơn thuần giải quyết phần đồ án của mình, cúi đầu, ngó lơ những người còn lại.

Nằm bên cạnh thành phố sắt thép tạm thời này là bãi đỗ xe rộng lớn, nơi anh và Mick ban nãy vừa từ đó leo lên. Anh có thể thấy chiếc xe đi thuê của họ ở dưới đó, thứ yên tĩnh và chạy bằng điện duy nhất trong tầm mắt. Với tấm thân nhỏ nhắn màu bạc, nó như đang co rúm lại giữa những chiếc xe tải và máy xúc vây khắp xung quanh. Dáng vẻ của chiếc xe lép vế trông giống hệt như những gì Donald cảm thấy trong lòng, cả trên ngọn đồi nhỏ tại khu công trường lẫn khu Đồi ở Washington.

“Chậm tiến độ hai tháng.”

Mick lấy bảng kẹp hồ sơ của mình đập vào tay anh. “Ê, ông có nghe tôi nói gì không đấy? Đã chậm tiến độ hai tháng rồi, và họ chỉ mới bắt đầu đào xới sáu tháng trước. Sao lại có thể như vậy được?”

Donald nhún vai trong lúc họ lê bước từ trên quả đồi xuống bãi đỗ xe, bỏ lại những người đốc công cau có. “Có khi nguyên nhân là bởi họ dính phải mấy ông quan chức nhà nước giả vờ làm những công việc của bên tư nhân,” anh đề xuất.

Mick cười phá lên và siết vai anh. “Lạy Chúa, Donny, ông ăn nói cứ như một tay đảng viên đảng Cộng hòa chết giẫm vậy đó!”

“Thế hả? Chà, tôi cảm thấy như thể chúng ta đang phải xử lý một việc ngoài khả năng vậy.” Anh huơ tay về phía vùng trũng giữa mấy quả đồi mà họ đang đi men quanh, một chiếc bát sâu nạo ra khỏi đất. Mấy xe trộn bê tông đang đổ bê tông vào trong cái lỗ toang hoác nằm ở chính giữa. Thêm nhiều xe khác xếp hàng chờ đợi phía sau, mông quay tít đầy sốt ruột.

“Ông hẳn cũng nhận ra,” Donald nói, “rằng một trong những cái lỗ này sẽ chứa tòa nhà mà họ đã để tôi dựng đồ án, đúng không? Điều đó không làm ông sợ à? Tất cả số tiền này? Tất cả những con người này. Tôi thì thấy sợ gần chết ra ấy.”

Ngón tay Mick bấm sâu vào cổ Donald, làm anh thấy đau nhói. “Bình tĩnh đi. Đừng giở bài triết lý với tôi.”

“Tôi đang nói nghiêm túc đấy,” Donald nói. “Hàng tỷ đô la tiền thuế của người dân sẽ bị chôn trong đống bụi bẩn ngoài kia, dưới dạng cái món mà tôi đã vẽ ra. Trước đây nó dường như chỉ là một thứ… trừu tượng .”

“Chúa ơi, vụ này không xoay quanh ông hay các đồ án của ông đâu.” Gã lấy bảng kẹp hồ sơ đập Donald và dùng nó để chỉ về phía bãi công ten nơ. Qua màn sương bụi, một người đàn ông to lớn đội mũ cao bồi vẫy họ lại. “Với cả,” Mick nói trong lúc họ đi chếch khỏi hướng bãi đỗ xe, “khả năng người ta sử dụng cái boong ke nho nhỏ của ông cao cỡ nào? Mục đích chính của vụ này là sự tự chủ năng lượng. Là cái chết của than. Ông biết không, cảm giác cứ như thể cả đám đang xây dựng một ngôi nhà to đẹp ở đằng này, còn ông thì ru rú trong góc phòng làm nhặng xị ngậu lên về việc mình sẽ treo bình chữa cháy ở đâu...”

“ Boong ke nho nhỏ ấy à?” Donald giơ áo vét lên che miệng khi một đám bụi thổi qua chỗ họ. “Ông có biết thứ này sẽ sâu bao nhiêu tầng không? Nếu ông đặt nó trên mặt đất, nó sẽ là tòa nhà cao nhất thế giới.”

Mick cười phá lên. “Không được bao lâu đâu. Nếu ông thiết kế nó thì sẽ không lâu đâu.”

Người đàn ông đội mũ cao bồi tiến lại gần hơn. Ông ta mỉm cười toe toét trên đường đạp bụi đến gặp họ, và Donald cuối cùng cũng nhận ra ông ta từ ti vi: Charles Rhodes, thống đốc bang Oklahoma.

“Mấy cậu là đệ nhà thượng nghị sĩ Thần Lạnh đấy hả?”

Thống đốc Rhodes mỉm cười. Ông ta có cái giọng lè nhè chính hiệu, khớp với chiếc mũ chính hiệu, đôi giày chính hiệu và cái thắt lưng chính hiệu. Ông ta chống hai tay lên bờ hông rộng của mình, một tay cầm bảng kẹp hồ sơ.

Mick gật đầu. “Vâng, thưa ông. Tôi là nghị sĩ Webb. Đây là nghị sĩ Keene.”

Hai người bọn họ bắt tay nhau. Tiếp theo là đến Donald. “Xin chào, thưa thống đốc,” anh nói.

“Nhận được hàng mấy cậu giao rồi.” Ông ta chỉ bảng kẹp về phía khu tập kết. “Gần tròn một trăm công ten nơ. Chắc sẽ có hàng mới chuyển đến hằng tuần. Cần một người các cậu ký vào ngay đây.”

Mick với tay ra lấy chiếc bảng kẹp. Donald thấy đây là cơ hội để hỏi một câu về thượng nghị sĩ Thurman, điều mà anh nghĩ rằng một người bạn cũ thời chiến sẽ biết.

“Tại sao một số người lại gọi ông ấy là Thần Lạnh thế?” anh hỏi.

Mick lật qua bản báo cáo giao hàng, một làn gió ghim các trang lại hộ cho gã.

“Tôi đã nghe người khác gọi ông ấy như vậy khi vắng mặt ông ấy,” Donald giải thích, “nhưng tôi sợ không dám hỏi.”

Mick nhìn lên từ bản báo cáo, miệng nở một nụ cười. “Đó là bởi ông ta là một kẻ giết người lạnh tanh trong cuộc chiến, đúng không?”

Donald co rúm người lại. Thống đốc Rhodes bật cười.

“Không liên quan đâu,” ông ta nói. “Đúng thế đấy, nhưng không liên quan đâu.”

Ông thống đốc liếc qua liếc lại giữa hai người bọn họ. Mick chuyển bảng kẹp hồ sơ cho Donald, gõ vào một trang liên quan đến chỗ ở trong trường hợp khẩn cấp. Donald nhìn qua danh sách vật liệu.

“Mấy cậu có biết bộ luật chống đông lạnh của lão không?” thống đốc Rhodes hỏi. Ông ta đưa cho Donald một cây bút, trông như thể muốn anh chỉ ký tên thôi và không đọc quá kỹ.

Mick lắc đầu và che mắt trước mặt trời miền Georgia. “Chống đông lạnh ư?” gã hỏi.

“Ừ. Ôi trời, vụ này chắc có từ thời mấy cậu thậm chí còn chưa được sinh ra. Thượng nghị sĩ Thần Lạnh đã viết bộ luật đặt dấu chấm hết cho cái mốt đông lạnh. Làm cho trò lợi dụng đám nhà giàu và biến họ thành mấy khối băng trở nên phi pháp. Nó đã được đẩy lên Tòa án Tối cao, và họ bỏ phiếu theo tỉ lệ năm ăn bốn, thế là bất chợt hàng chục ngàn que kem ví to hơn não đã được rã đông và chôn cất tử tế. Đây là những người đã tự đóng băng bản thân với hy vọng rằng các bác sĩ trong tương lai sẽ khám phá ra phép trị liệu nào đó chữa được cái chứng đầu khấc cho họ!”

Ông thống đốc cười phá lên trước câu đùa của chính mình và Mick cười hùa với ông ta. Một dòng trên bản báo cáo giao hàng lọt vào mắt Donald. Anh xoay cái bảng kẹp lại và chỉ cho ông thống đốc thấy. “Ờm, trong này ghi là hai ngàn ống cuộn cáp quang. Tôi khá chắc rằng đồ án của tôi chỉ cần đến bốn mươi ống cuộn.”

“Để tôi xem nào.” Thống đốc Rhodes đón lấy cái bảng kẹp hồ sơ và lôi một cây bút khác ra khỏi túi của mình. Ông ta bấm đầu nó ba lần, sau đó gạch số lượng đi. Ông ta viết một số mới sang bên cạnh.

“Đợi đã, giá sẽ phản ánh thay đổi đó chứ?”

“Giá vẫn như cũ,” ông ta nói. “Cứ ký tên dưới cuối đi.” “Nhưng…”

“Cậu trẻ à, đây chính là lý do búa của Lầu Năm Góc đắt như vàng đấy. Đây là kiểu kế toán của chính phủ. Chỉ cần một chữ ký thôi, nếu cậu không phiền.”

“Nhưng chỗ cáp này nhiều gấp năm mươi lần lượng chúng ta sẽ cần,” Donald phàn nàn, ngay cả khi anh nhận thấy mình đang nguệch ngoạc viết tên lên đó. Anh chuyển cái bảng kẹp hồ sơ cho Mick, và gã ký nhận nốt phần hàng còn lại.

“Ồ, không sao đâu.” Rhodes lấy cái bảng kẹp và đưa tay nhích vành mũ của mình. “Tôi tin chắc rằng họ sẽ tìm được cách tận dụng nó ở đâu đó.”

“Chà, ông biết không,” Mick nói, “tôi nhớ cái bộ luật đông lạnh đó rồi. Từ hồi học trường luật. Đã có mấy vụ kiện, phải không? Chẳng phải từng có một nhóm gia đình kiện tội giết người với tòa án liên bang đó sao?”

Ông thống đốc mỉm cười. “Ừ, nhưng nó không đi đến đâu cả. Thật khó để chứng minh ta giết những người vốn được tuyên bố là đã chết từ trước. Và rồi còn những khoản đầu tư tồi tệ của Thần Lạnh nữa chứ. Chúng rốt cuộc lại trở thành một chiếc phao cứu sinh.”

Rhodes nhét ngón tay cái vào thắt lưng và ưỡn ngực ra.

“Hóa ra lão đã đổ cả một gia tài vào một trong mấy công ty đông lạnh kia trước khi tìm hiểu kỹ hơn và cân nhắc lại mấy khoản liên quan đến... đạo đức . Có thể lão Thần Lạnh già đã mất hết phần lớn tiền bạc, nhưng cuối cùng nó lại cứu mạng cho lão ở Washington. Làm cho lão trông như một vị thánh, sẵn sàng chấp nhận một tổn thất lớn như thế. Chẳng lời biện hộ nào hiệu quả hơn thế được, trừ phi lão cũng rút nốt phích cắm của bà mẹ già thân yêu cùng với tất cả những người khác.”

Mick và ông thống đốc cười phá lên. Donald không hiểu có gì mà lại buồn cười đến thế.

“Được rồi, giờ thì mấy cậu hãy bảo trọng nhé. Bang Oklahoma tốt bụng sẽ có một lô hàng nữa cho mấy cậu trong vài tuần tới.”

“Nghe ổn đấy,” Mick nói, bắt bàn tay khổng lồ miền Trung Tây ấy.

Donald cũng bắt tay ông thống đốc, rồi anh cùng với Mick lê bước về phía chiếc xe thuê. Phía trên đầu, trên nền trời miền Nam xanh tươi, những vệt hơi hệt như sợi chỉ trắng kéo căng cho thấy đường bay vô số máy bay phản lực rời khỏi trung tâm nhộn nhịp của Sân bay Quốc tế Atlanta. Và khi tiếng ồn ầm ầm từ khu công trường đã trở nên nhạt nhòa, họ có thể nghe thấy tiếng hô của những người biểu tình chống hạt nhân bên ngoài tấm lưới an ninh cao đằng xa. Họ đi qua cổng an ninh và vào bãi đỗ xe, anh bảo vệ vẫy tay mời họ đi.

“Này, ông có phiền không nếu tôi thả ông xuống sân bay hơi sớm một chút?” Donald hỏi. “Đi được trước giờ cao điểm và ghé Savannah trong lúc trời vẫn còn nắng thì tốt quá.”

“Đúng rồi,” Mick nói với một nụ cười toe toét. “Tối nay ông có một cuộc hẹn lãng mạn.”

Donald bật cười.

“Tất nhiên rồi. Cứ bỏ mặc tôi và đi vui vẻ với vợ ông đi.”

“Cảm ơn nhé.”

Mick rút chìa khóa chiếc xe thuê ra. “Nhưng ông biết không, tôi ban nãy thực sự hy vọng ông sẽ mời tôi đi cùng. Tôi có thể cùng ăn tối với hai người, về ngủ ở nhà ông, lượn quán rượu như thời xưa.”

“Không có chuyện ấy đâu,” Donald nói.

Mick vỗ gáy Donald và bóp. “Ừ, thôi, dù sao thì cũng chúc mừng ngày kỷ niệm nhé.”

Donald nhăn mặt khi bị bạn mình véo cổ. “Cảm ơn,” anh nói. “Tôi sẽ nhắn với Helen là ông gửi lời chào.”