Chương 10 2110
Tháp giống 1
TROY CHƠI MỘT VÁN XẾP BÀI trong khi tháp giống mười hai sụp đổ. Anh thấy trò chơi này sao mà mang lại cho đầu óc cảm giác đờ đẫn sung sướng đến lạ. Sự lặp đi lặp lại của nó giúp ngăn cơn trầm uất ập đến thậm chí còn hiệu nghiệm hơn cả những viên thuốc. Bản chất không cần đến kỹ năng của nó khiến nó vượt xa cả một trò giải trí mà chuyển sang một lĩnh vực hoàn toàn không cần đến não. Sự thật là người chơi đã thắng hoặc thua ngay khi máy tính xáo trộn cỗ bài. Phần còn lại chỉ đơn giản là một quá trình tìm ra kết quả mà thôi.
Theo tiêu chuẩn của một trò chơi điện tử, nó sử dụng công nghệ lỗi thời vô cùng. Thay vì các lá bài, nó chỉ có một lưới các chữ cái và số, cùng với dấu hoa thị, dấu và, dấu phần trăm hoặc dấu cộng để biểu thị chất bài. Troy lấy làm khó chịu khi không biết ký hiệu nào tượng trưng cho cơ hay bích hay rô. Mặc dù thế là vô lý, mặc dù biết hay không cũng chẳng quan trọng gì, anh vẫn thấy bực bội vì không biết.
Anh đã tình cờ phát hiện ra trò chơi này trong khi lục qua một số thư mục. Phải thử nghiệm một chút thì anh mới học được cách lật các lá bài đã rút bằng phím cách và xếp các lá bài bằng những phím mũi tên, nhưng anh có nhiều thời gian để khám phá những thứ như thế này. Bên cạnh việc họp hành với các trưởng bộ phận, tham khảo các ghi chú của Merriman và ôn lại bản Trật Tự, anh chẳng có gì ngoài thời gian. Thời gian để lăn ra trong phòng tắm văn phòng của mình và khóc cho đến khi nước mũi chảy xuống cằm, thời gian ngồi dưới vòi nước nóng rẫy và run rẩy, thời gian để giấu thuốc vào bên má và tích trữ chúng cho những khi nỗi đau trở nên tồi tệ nhất, thời gian để tự hỏi tại sao chỗ thuốc không công hiệu như hồi trước nữa, ngay cả khi anh tự mình tăng gấp đôi liều lượng.
Có lẽ sức mạnh gây tê của trò chơi chính là lý do nó tồn tại, lý do ai đó đã cất công tạo ra nó, và lý do những trưởng tháp giống sau này đã giấu kín nó. Anh đã nhìn thấy nó xuất hiện trên khuôn mặt Merriman trong chuyến đi thang máy vào lúc ca trực của ông ta kết thúc. Các hóa chất chỉ gọt bỏ được con đau tồi tệ nhất, cái cảm giác nhức nhối không thể xác định được kia. Nhưng các vết thương nhỏ hơn lại trồi lên. Những cơn buồn bất chợt chắc chắn phải đến từ đâu đó.
Mấy lá bài còn lại xếp vào vị trí trong khi đầu óc anh suy nghĩ vẩn vơ. Máy tính đã tráo cho anh giành chiến thắng, và Troy được hưởng hết công lao vì đã xác minh điều ấy. Màn hình chớp dòng chữ giỏi lắm! to đùng. Được một trò chơi tự chế khen ngợi như vậy, cảm giác thật vui sướng đến lạ - được khen rằng anh làm ăn rất giỏi. Nó mang lại một cảm giác hoàn thành, cảm giác anh đã không để lãng phí ngày của mình.
Anh để mặc dòng chữ nhấp nháy và liếc quanh văn phòng xem có gì khác để làm không. Có những sửa đổi cần bổ sung thêm cho bản Trật Tự, thông báo cần viết cho các trưởng tháp giống khác, và anh cần đảm bảo từ vựng sử dụng trong các mẩu thông báo ấy tuân thủ các tiêu chuẩn không ngừng thay đổi.
Bản thân anh cũng đã nhầm, thường xuyên gọi chúng là boong ke thay vì tháp giống. Thật là khó khăn cho những người từng sống trong thời kỳ của bộ Di Sản. Một vốn từ vựng cũ, một thế giới quan cũ, vẫn tồn tại bất chấp thuốc men. Anh cảm thấy ghen tị với những người đàn ông và phụ nữ trong các tháp giống khác, những người được sinh ra và sẽ chết đi trong thế giới nhỏ bé của họ, những người sẽ biết yêu và thất tình, sẽ lưu giữ nỗi đau trong ký ức, cảm nhận chúng, học hỏi từ chúng, trở nên thay đổi bởi vì chúng. Anh thậm chí còn cảm thấy ghen tị với họ hơn cả ghen tị với những người phụ nữ trong tháp giống của chính mình, những người ở lại trong chiếc thuyền cứu sinh mang tên giấc ngủ dài....
Trên cánh cửa để mở cửa phòng anh vang lên tiếng gõ. Troy ngước lên nhìn và thấy đang đứng ở ngưỡng cửa là Randall, nhân viên làm việc trong văn phòng tâm lý ở bên kia hành lang. Troy vẫy tay mời anh ta vào trong và thu nhỏ trò chơi bằng tay kia. Anh hí hoáy với cuốn bản Trật Tự trên bàn mình, cố tỏ vẻ bận rộn.
“Tôi có cái báo cáo niềm tin mà anh muốn đây này.” Randall vẫy một tập hồ sơ.
“Ồ, tốt. Tốt lắm.” Troy đón lấy tập hồ sơ. Lúc nào cũng là những tập hồ sơ. Anh nhớ đến hai nhóm đã xây dựng lên nơi này: chính trị gia và bác sĩ. Cả hai đều bị mắc kẹt trong một kỷ nguyên cũ, thời còn sử dụng giấy tờ. Hay biết đâu bọn họ chẳng ai tin tưởng bất kỳ dữ liệu nào mà mình không thể cắt vụn hoặc đốt đi?
“Trưởng tháp giống sáu đã chọn và huấn luyện một người thay thế mới. Ông ta muốn sắp xếp nói chuyện với anh, chính thức hóa vụ bổ nhiệm.”
“Ồ. OK.” Troy lật giở qua tập hồ sơ và thấy các biên bản về mỗi tháp giống được phòng liên lạc đánh máy lại. Anh rất trông ngóng một lễ bổ nhiệm mới. Bất kỳ công việc nào anh từng thực hiện một lần rồi đều khiến anh cảm thấy bớt sợ hơn.
“Ngoài ra, báo cáo dân số của tháp giống ba mươi hai hơi đáng quan ngại.” Randall bước vòng ra sau bàn Troy và liếm ngón cái trước khi lần giở mớ báo cáo. Troy liếc nhìn màn hình của mình để đảm bảo rằng anh đã thu nhỏ trò chơi. “Họ đang tiến gần đến mức dân tối đa và tiến rất nhanh. Bác sĩ Haines nghĩ rằng nguyên nhân có thể là một mẻ thiết bị tránh thai cấy ghép có vấn đề. Trưởng tháp giống ba mươi hai, một người tên là Biggers... Đây rồi.” Randall rút báo cáo ra. “Ông ta phủ nhận điều này, nói rằng không ai với thiết bị cấy ghép còn hoạt động dính bầu cả. Ông ta nghĩ trò quay số đang bị gian lận hay máy tính của chúng ta bị làm sao đó.”
“Hừm.” Troy lấy bản báo cáo và xem qua. Tháp giống ba mươi hai đã có số dân vượt quá chín ngàn, và mức tuổi trung bình đã rơi xuống dưới hai mươi lăm. “Hãy lên lịch gọi ngay sáng mai. Tôi không tin trò quay số bị gian lận. Thậm chí họ đáng lẽ còn không được tổ chức quay số, đúng không? Cho đến khi họ đã có thêm không gian ấy?”
“Tôi cũng đã nói thế.”
“Và tất cả các bản kê khai dân số của mọi tháp giống đều được xuất ra từ cùng một máy tính.” Troy cố gắng không để câu ấy nghe giống như một câu hỏi, nhưng đó đúng là câu hỏi thật. Anh không thể nhớ nổi.
“Ừ,” Randall xác nhận.
“Điều đó có nghĩa là chúng ta đang bị lừa dối. Ý tôi là, chuyện này không thể xảy ra chỉ nội trong một đêm đâu, đúng không? Biggers chắc chắn phải lường trước được chuyện này, tức là ông ta đã biết về nó từ trước, thế nên hoặc là ông ta thông đồng để nó xảy ra, hoặc ông ta đã để mất kiểm soát ở đó.”
“Chính xác.”
“OK. Chúng ta biết gì về trợ lý của Biggers?”
“Bóng đeo của ông ta ấy à?” Randall lưỡng lự. “Tôi sẽ phải lấy tập hồ sơ đó, nhưng tôi biết cậu ta đã công tác ở vị trí đó được một thời gian rồi. Cậu ta đã ở đó trước khi chúng ta bắt đầu ca trực của mình.”
“Tốt. Ngày mai tôi sẽ nói chuyện với cậu ta. Một mình.”
“Anh nghĩ rằng chúng ta nên thay thế Biggers à?”
Troy gật đầu nghiêm nghị. Bản Trật Tự đã quy định rất rõ ràng về các vấn đề không thể giải thích được: Bắt đầu từ trên ngọn. Đề ra giả thuyết rằng lời giải thích là dối trá . Chính vì những quy định đó, anh và Randall mới nói về chuyện một người đàn ông bị loại bỏ như thể ông ta là một thứ máy móc hỏng.
“OK, thêm một điều nữa...”
Tiếng chân lao huỳnh huỵch dọc hành lang làm gián đoạn dòng suy nghĩ. Randall và Troy ngước lên nhìn khi Saul lao vào trong phòng, đôi mắt mở to đầy sợ hãi.
“Thưa hai anh...”
“Saul. Có chuyện gì vậy?”
Trông anh nhân viên liên lạc cứ như thể vừa mới nhìn thấy cả ngàn con ma.
“Thưa anh, chúng tôi cần anh vào phòng liên lạc. Ngay bây giờ”
Troy đẩy người ra khỏi bàn. Randall bám theo ngay đằng sau anh.
“Có chuyện gì thế?” Troy hỏi.
Saul hối hả bước dọc hành lang. “Là tháp giống mười hai, thưa anh.”
Ba người bọn họ chạy qua chỗ một người đàn ông đang đứng trên thang, thay thế một bóng đèn dài đã mờ, miếng che nhựa hình chữ nhật lớn phía trên anh ta treo lửng lơ, mở toang hoang như một ô cửa dẫn lên thiên đường. Troy thấy mình phải thở hồng hộc trong khi cố gắng chạy theo cho kịp.
“Tháp giống mười hai bị làm sao ?” anh hổn hển hỏi.
Saul bắn ra sau vai một ánh nhìn, mặt nhăn nhó vì lo lắng.
“Tôi nghĩ rằng chúng ta sắp mất nó, thưa anh.”
“Mất cái gì, như kiểu mất liên lạc ấy à? Anh không thể liên hệ với họ à?”
“Không. Mất nó , thưa anh. Cái tháp giống . Toàn bộ cái cục trời đánh ấy.”