Chương 11 2049
Savannah, Georgia
DONALD KHÔNG THÍCH KHĂN ĂN, nhưng anh vẫn tuân thủ lễ nghi bằng cách giũ miếng vải gấp và phủ nó lên lòng mình. Ở các chỗ khác quanh bàn họ, mỗi chiếc khăn ăn đều được gấp thành một hình kim tự tháp trang trí, đứng thẳng giữa mớ dao dĩa. Như anh nhớ thì hồi anh học cấp ba, Corner Diner không có khăn ăn bằng vải. Chẳng phải họ từng có những cái hộp đựng khăn giấy bị móp méo sau nhiều năm sử dụng sao? Và còn mấy lọ rắc muối và hạt tiêu nhỏ nắp bạc nữa, ngay cả chúng cũng đã trở nên sang trọng hơn. Một đĩa đựng thứ mà anh đoán là muối biển nằm gần bình hoa, và nếu muốn dùng hạt tiêu, ta sẽ phải đợi ai đó đến xay nó lên món ăn hộ mình.
Anh dợm nhắc đến điều này với vợ, thế rồi thấy rằng cô đang nhìn qua chỗ anh, quan sát cái bàn đằng sau. Donald quay người lại, lớp nhựa gốc kêu kin kít bên dưới anh. Anh liếc nhìn cặp vợ chồng lớn tuổi đang ngồi ở cái bàn phía sau, nơi anh và Helen từng ngồi trong cuộc hẹn hò đầu tiên của họ.
“Anh thề là anh đã yêu cầu họ giữ nó cho chúng ta,” Donald nói.
Ánh mắt của vợ anh hướng trở lại anh.
“Anh đồ rằng có thể họ đã nhầm khi anh mô tả nó là bàn nào.” Anh đưa ngón tay ngoáy không khí. “Hoặc có khi lúc nói chuyện điện thoại anh bị nhầm hướng nhìn.”
Cô xua tay. “Anh yêu, quên chuyện ấy đi. Chúng ta mà có ăn pho mát nướng ở nhà thì em cũng thấy vui. Em chỉ nhìn bâng quơ thôi mà.”
Helen mở chiếc khăn ăn của mình một cách hết sức tỉ mẩn, cứ như thể cô đang nghiên cứu các nếp gấp, xem làm thế nào để gấp nó lại với nhau, làm thế nào để đưa một thứ đã bị tháo rời về lại trạng thái ban đầu. Người phục vụ hối hả tiến đến và đổ đầy ly nước của họ, những giọt nước bất cẩn nhỏ lấm ta lấm tấm lên chiếc khăn trải bàn trắng. Anh ta xin lỗi vì đã bắt họ phải chờ đợi, sau đó tiếp tục để họ chờ thêm một chút nữa.
“Nơi này quả thật đã thay đổi rồi,” anh nói.
“Ừ. Nó trưởng thành hơn.”
Cả hai người bọn họ với lấy nước cùng một lúc. Donald mỉm cười và nâng ly của mình lên. “Mười lăm năm kể từ ngày bố em phạm phải cái sai lầm nới dài giờ giới nghiêm của em.”
Helen mỉm cười và cụng ly mình vào ly anh. “Thêm mười lăm năm nữa này,” cô nói.
Họ cùng nhấp nước.
“Nếu nơi đây cứ tiếp tục cái đà này, mười lăm năm nữa chúng ta sẽ không đủ tiền để ăn ở đây đâu,” Donald nói.
Helen cười phá lên. Cô gần như chẳng thay đổi gì kể từ buổi hẹn hò đầu tiên ấy. Hoặc có thể đó là vì những thay đổi của cô diễn ra rất tinh tế. Không phải như khi ta đến một nhà hàng năm năm một lần và nhìn thấy những bước nhảy vọt cùng một lúc, mà giống kiểu anh chị em ruột lớn lên bên nhau so với họ hàng xa.
“Sáng ra anh sẽ bay trở lại à?” Helen hỏi.
“Ừ, nhưng mà là đến Boston. Anh có một cuộc họp với ông thượng nghị sĩ.”
“Tại sao lại là Boston?”
Anh phẩy tay. “Ông ấy đang tiến hành trị liệu nano. Anh nghĩ mỗi lần tham gia trị liệu là ông ấy kẹt cứng ở đó khoảng một tuần hay gì đấy. Bằng cách nào đó, ông ấy vẫn hoàn thành được công việc của mình...”
“Ừ, bằng cách bắt thuộc hạ của mình cất công …”
“Bọn anh không phải thuộc hạ của ông ấy,” Donald vừa nói vừa cười.
“... đến hôn chiếc nhẫn của ông ta và nạp cống vật.”
“Thôi nào, không phải như thế đâu.”
“Em chỉ lo là anh đang cố quá thôi. Anh đang dành ra bao nhiêu thời gian rảnh của mình cho cái dự án này của ông ta?”
Rất nhiều , anh muốn nói vậy. Anh muốn kể cho vợ mình nghe nó mệt mỏi đến cỡ nào, nhưng anh biết cô sẽ phản ứng ra sao. “Nó không tốn thời gian như em nghĩ đâu.”
“Thật thế à? Bởi vì em thấy nó dường như là điều duy nhất anh nói đến. Em thậm chí còn không biết anh có làm gì khác nữa không.”
Người phục vụ của họ đi ngang, mang theo một khay đầy đồ uống, nói rằng sẽ chỉ một lát nữa thôi. Helen nghiên cứu thực đơn.
“Vài tháng nữa là anh hoàn thành phần đồ án của mình rồi,” anh nói với cô. “Và rồi anh sẽ không làm em phát ngấy lên với nó nữa.”
“Anh yêu à, anh không làm em phát ngấy đâu. Em chỉ không muốn ông ta lợi dụng anh thôi. Đây không phải việc anh nhận làm. Anh quyết định không trở thành một kiến trúc sư, nhớ chứ? Nếu không, anh đáng lẽ đã có thể ở nhà.”
“Em yêu, anh muốn em biết...” Anh hạ giọng. “Dự án mà bọn anh đang triển khai này ấy…”
“Nó thực sự quan trọng, em biết rồi. Anh đã nói với em rồi, và em tin anh. Và sau đó, trong những thoáng nghi ngờ bản thân, anh đã thừa nhận rằng phần việc của anh trong dự án tổng thể là không thiết yếu và sẽ không bao giờ được sử dụng.”
Donald quên béng mất rằng họ đã có cuộc trò chuyện đó.
“Em sẽ rất mừng khi nó được hoàn tất,” cô nói. “Họ có vận chuyển các thanh nhiên liệu qua khu nhà chúng ta thì em cũng chẳng quan tâm. Chỉ cần chôn vùi tất cả rồi ép phẳng đất lại và ngừng nói về nó là được.”
Chuyện này khác rồi. Donald nghĩ về các cuộc gọi và thư điện tử mà anh đã nhận được từ khu vực, tất cả những dòng tít báo và bài viết gây hoang mang dư luận về tuyến đường từ cảng men sát Atlanta mà mấy chiếc xe chở các thanh nhiên liệu cũ sẽ dùng. Mỗi lần Helen nghe thấy tin gì về dự án, khả năng cao cô sẽ đinh ninh rằng anh đang lãng phí thời gian cho nó hơn là làm công việc thực sự của mình. Hoặc anh đáng lẽ đã có thể ở lại Savannah và làm công việc tương tự.
Helen hắng giọng. “Thế...” Cô lưỡng lự. “Hôm nay Anna có ở công trường không?”
Cô liếc qua miệng ly và trong khoảnh khắc đó, Donald nhận ra vợ anh thực sự nghĩ gì khi người ta nhắc đến dự án CAD-FAC và các thanh nhiên liệu. Để anh làm việc với Anna trong khi xa nhà chính là điều khiến cô thấy không an tâm.
“Không.” Anh lắc đầu. “Không, bọn anh không gặp nhau hẳn hoi. Bọn anh gửi đồ án qua lại. Mick và anh đi xuống công trường, chỉ hai người bọn anh thôi. Anh ta đang phải điều phối rất nhiều nguyên vật liệu và đội ngũ nhân viên..”
Người phục vụ đến, rút cuốn sổ đen của mình ra khỏi tạp dề và bấm bút. “Ta bắt đầu với đồ uống nhé?”
Donald gọi hai ly Merlot. Helen từ chối đề nghị dùng món khai vị.
“Mỗi lần em nhắc đến cô ta,” cô nói, sau khi người phục vụ của họ đã đi về phía quầy rượu, “anh lại nhắc đến Mick. Đừng thay đổi chủ đề nữa.”
“Làm ơn đi, Helen, chúng ta có thể không nhắc đến cô ta được không?” Donald khoanh tay trên bàn. “Anh mới chỉ gặp cô ta đúng một lần kể từ khi bọn anh bắt đầu làm việc này. Anh đã thu xếp sao cho bọn anh không phải gặp nhau, bởi vì anh biết em sẽ không thích thế. Anh không có tình cảm gì với cô ta cả, em yêu à. Hoàn toàn không có chút nào. Cho anh xin đi mà. Đây là đêm của chúng ta.”
“Làm việc với cô ta có khiến cho anh phải nghĩ lại không?” “Nghĩ lại về chuyện gì? Về chuyện chấp nhận công việc này à? Hay là về chuyện làm kiến trúc sư?”
“Về… bất cứ chuyện gì .” Cô liếc nhìn cái bàn kia, cái bàn anh đáng lẽ phải đặt.
“Không. Chúa ơi, không. Em yêu, tại sao em lại nói một điều như thế cơ chứ?”
Người phục vụ quay trở lại, mang theo rượu cho họ. Anh ta mở cuốn sổ đen ra và nhìn hai người họ. “Hai người đã quyết định chưa?”
Helen mở thực đơn của mình và nhìn từ người phục vụ sang Donald. “Tôi sẽ ăn món như thường lệ,” cô nói. Cô chỉ vào món ngày trước từng là một chiếc bánh mì kẹp pho mát nướng đơn giản kèm khoai tây chiên, nhưng bây giờ đã có thêm cà chua bạch tuộc xanh chiên giòn, pho mát Gruyère, một lớp phủ mật ong và khoai tây que chiên với xốt tartar.
“Thế còn anh thì sao, thưa anh?”
Donald nhìn qua thực đơn. Cuộc trò chuyện khiến anh bực dọc trong lòng, nhưng anh cảm thấy áp lực phải lựa chọn và phải chọn thật nhanh.
“Tôi nghĩ mình sẽ thử món gì đó khác biệt,” anh nói, lựa lời một cách dở tệ.