Chương 12 2110
Tháp giống 1
THÁP GIỐNG MƯỜI HAI ĐANG SỤP ĐỔ, khi Troy và những người khác đến nơi, phòng liên lạc tràn ngập tiếng điện đàm nói đè lên nhau và mùi mồ hôi. Bốn người đàn ông chen chúc quanh một trạm liên lạc bình thường chỉ có một tổng đài viên điều khiển. Bọn họ trong y hệt như những gì Troy cảm thấy trong lòng: hoảng loạn, bị vượt quá khả năng, chỉ chực cuộn người lại và trốn chui trốn nhủi vào đâu đó. Điều đó giúp xoa dịu anh. Sự hoảng loạn của họ là sức mạnh của anh. Anh có thể giả vờ. Anh có thể giữ bình tĩnh.
Hai người trong số họ mặc áo ngủ thay vì bộ quần yếm màu cam, chứng tỏ rằng những người trực ca muộn đã bị đánh thức và triệu tập. Troy tự hỏi tháp giống mười hai phải gặp rắc rối bao lâu rồi họ mới chịu đến gọi anh .
“Có tin gì mới không?” Saul hỏi một nhân vật lớn tuổi, bấy giờ đang áp tai nghe vào một bên tai.
Người đàn ông quay lại, cái đầu hói bóng nhẫy dưới ánh đèn trên cao, mồ hôi ngấn trong các nếp nhăn trên trán, đôi lông mày bạc nhướn cao đầy lo lắng. “Tôi không kiếm được ai trả lời máy chủ hết,” ông ta nói.
“Hãy cho chúng tôi xem dữ liệu từ mỗi tháp giống mười hai thôi nào,” Troy nói, chỉ vào một trong ba nhân viên còn lại. Một người anh mới gặp cách đây tầm một tuần gì đó tháo tai nghe ra và bật một công tắc. Các loa trong phòng rộ lên lạch xạch những tiếng la hét và mệnh lệnh chồng chéo. Những người khác dừng việc mình đang làm lại và lắng nghe.
Một trong những người còn lại, tuổi tầm ba mươi, đảo qua hàng chục nguồn cấp dữ liệu hình ảnh. Nơi nào cũng náo loạn nháo nhào hết cả lên. Có cảnh một cây cầu thang xoắn chật ních người xô đẩy nhau. Một cái đầu biến mất, ai đó ngã xuống, có lẽ bị giẫm đạp khi những người còn lại bước tiếp. Những đôi mắt mở to vì sợ hãi, miệng hàm hoặc nghiến chặt hoặc la hét.
“Hãy xem phòng máy chủ nào,” Troy nói.
Người ngồi bên bộ điều khiển gõ gì đó lên bàn phím. Dòng người chen chúc biến mất và được thay thế bằng một khung cảnh những chiếc tủ hoàn toàn tĩnh lặng, trông rất thanh bình. Các vỏ máy chủ và lưới sắt trên sàn như đang thập thình đập do phía trên cao là mấy ngọn đèn nhấp nháy, báo hiệu một cuộc gọi không được trả lời.
“Đã xảy ra chuyện gì thế?” Troy hỏi. Anh cảm thấy bình tĩnh lạ thường.
“Vẫn đang cố xác định điều đó đây, thưa anh.”
Một tập hồ sơ được ấn vào tay anh. Một nhóm người tụ lại trong hành lang, đưa mắt nhìn vào. Tin tức đang lan truyền, một đám đông đã tụ tập. Troy cảm thấy một giọt mồ hôi chảy xuống sau gáy, nhưng vẫn thấy bình tĩnh đến kỳ lạ, cam chịu chấp nhận cái điều không thể tránh khỏi về mặt thống kê này.
Một giọng nói tuyệt vọng từ một trong những bộ đàm át hết tất cả, lộ rõ vẻ hoảng loạn:
“... họ đang lọt qua. Mẹ kiếp, họ đang đập cửa. Họ sẽ lọt qua...” Mọi người trong phòng liên lạc đều nín thở, mọi sự hốt hoảng và hoạt động đều ngừng lại trong khi họ lắng nghe và chờ đợi. Troy khá chắc mình biết người đàn ông hoảng loạn kia đang nói về cánh cửa nào. Một cánh cửa đơn độc đứng chắn giữa khu nhà ăn và khoang chốt gió. Nó đáng lẽ phải được thiết kế chắc chắn hơn. Nhiều thứ đáng lẽ phải được thiết kế chắc chắn hơn.
“.. tôi chỉ có một mình trên này thôi, mọi người ơi. Họ sẽ lọt qua. Mẹ kiếp, họ sẽ lọt qua...”
“Đó có phải một phó cảnh sát trưởng không?” Troy hỏi. Anh lật giở tập hồ sơ. Có các bản cập nhật tình hình từ trưởng bộ phận IT của tháp giống mười hai. Không có báo động nào hết. Đã hai năm trôi qua kể từ lần lau chùi cuối cùng. Trong lần đo lường gần nhất, chỉ số sợ hãi được chốt ở mức tám. Hơi cao, nhưng không quá mức.
“Vâng, tôi nghĩ đó là một phó cảnh sát trưởng” Saul nói.
Người xử lý nguồn cấp dữ liệu hình ảnh ngoái lại nhìn Troy. “Thưa anh, chúng ta sẽ có một cuộc đại tản cư.”
“Bộ đàm của họ đã bị khóa rồi, đúng không?”
Saul gật đầu. “Chúng tôi đã tắt các bộ chuyển tiếp. Họ có thể nói chuyện với nhau, nhưng chỉ có thể thôi.”
Troy kìm nén thôi thúc muốn quay lại và nhìn những gương mặt tò mò quan sát từ ngoài hành lang. “Tốt,” anh nói. Ưu tiên trong tình huống này là khoanh vùng dịch bệnh: không để nó lan sang các tế bào lân cận. Đây là một căn bệnh ung thư. Cắt bỏ nó. Đừng thương tiếc tổn thất.
Bộ đàm kêu lạch xạch:
“... họ gần vào đến nơi rồi, họ gần vào đến nơi rồi, họ gần vào đến nơi rồi...”
Troy thử tưởng tượng cảnh giẫm đạp, dòng người chen chúc, cách sự hoảng loạn đã lan rộng. Bản Trật Tự đã quy định rất rõ ràng là không được phép can thiệp, nhưng lương tâm của anh giằng xé. Anh chìa một tay ra cho điện đàm viên.
“Hãy để tôi nói chuyện với anh ta,” Troy nói.
Hàng loạt cái đầu quay về phía anh. Một đám đông sống dựa vào nghi thức ngồi đờ đẫn cả người. Sau một khoảng lặng, bộ thu được ấn vào trong lòng bàn tay anh. Troy không lưỡng lự. Anh siết cái micro.
“Phó cảnh sát trưởng à?”
“A lô? Cảnh sát trưởng ư?”
Tổng đài viên phụ trách hình ảnh đảo qua các nguồn cấp dữ liệu, sau đó vẫy tay và chỉ vào một màn hình. Số tầng “72” nằm ở một góc, một người đàn ông mặc bộ quần yếm bạc nằm gục trên bàn. Trong bàn tay anh ta là một khẩu súng, một vũng máu loang quanh bàn phím.
“Đó là cảnh sát trưởng sao?” Troy hỏi.
Tổng đài viên quệt trán và gật đầu.
“Cảnh sát trưởng ơi? Tôi làm gì đây?”
Troy bấm micro. “Cảnh sát trưởng đã chết,” anh nói với viên phó cảnh sát trưởng, lấy làm ngạc nhiên trước sự đều đều của giọng mình. Anh giữ nút truyền và suy ngẫm về số phận của con người lạ mặt này. Anh nhận ra rằng hầu hết cư dân các tháp giống đều nghĩ rằng họ chỉ có một mình. Họ không biết gì về nhau, về mục đích thực sự của mình. Và bây giờ thì Troy đã liên lạc với họ, một giọng nói không thân xác vọng xuống từ trên những đám mây.
Một trong những nguồn cấp dữ liệu hình ảnh chuyển sang viên phó cảnh sát trưởng, bấy giờ đang nắm một bộ đàm, sợi dây xoắn ốc nối vào một chiếc máy phát thanh gắn trên tường. Số tầng trên góc là “1”.
“Anh cần tự nhốt mình vào trong phòng giam,” Troy đánh điện, thấy rằng giải pháp khó ngờ nhất chính là giải pháp tốt nhất. Đó ít nhất cũng là một giải pháp tạm thời. “Hãy đảm bảo rằng anh giữ mọi bộ chìa khóa.”
Anh quan sát cái người trên màn hình. Toàn bộ người trong phòng lẫn ở ngoài hành lang cũng quan sát cái người trên màn hình.
Cửa dẫn vào văn phòng an ninh khu trên đỉnh nằm sát mép góc nhìn cong vòng của máy quay. Các cạnh của cánh cửa như đang phình ra ngoài do ống kính. Còn phần trung tâm của cánh cửa phình vào trong do đám đông. Họ đang đập cửa. Viên phó cảnh sát trưởng không đáp. Anh ta buông chiếc micro xuống và vội vã đi vòng qua bàn. Khi anh ta với lấy chìa khóa, đôi bàn tay anh ta run dữ đến mức cái máy quay nhiễu loạn vẫn có thể bắt được.
Cánh cửa nứt dọc ở ngay giữa. Ai đó bên trong phòng liên lạc hít vào một hơi nghe thấy rõ. Troy chỉ muốn tung ra các số liệu thống kê. Anh đã học tập và được huấn luyện để có mặt ở đầu bên kia , để lãnh đạo một nhóm nhỏ người trong trường hợp xảy ra thảm họa, không phải lãnh đạo tất cả bọn họ.
Có khi chính thế mà anh mới bình tĩnh đến vậy. Anh đang chứng kiến một màn kịch kinh dị mà đáng lẽ ra anh phải bị kẹt ở ngay giữa, đáng lẽ ra phải trải nghiệm và chết trong đó.
Viên phó cảnh sát trưởng cuối cùng cũng lấy được mớ chìa khóa. Anh ta chạy sang bên kia phòng và đi khuất tầm mắt. Troy mường tượng ra cảnh anh ta dò dẫm với cái khóa buồng giam trong khi cánh cửa bật vào, một đám đông giận dữ xộc qua khe hở vỡ vụn giữa tấm gỗ. Đó là một cánh cửa cứng và chắc chắn, nhưng không đủ chắc chắn. Không thể nào biết được liệu viên phó cảnh sát trưởng đã vào được đến nơi an toàn hay chưa. Mà chuyện ấy cũng không quan trọng. Nó chỉ mang tính tạm thời. Tất cả chỉ mang tính tạm thời. Nếu họ mở cửa, nếu họ ra được đến bên ngoài, viên phó cảnh sát trưởng sẽ phải gánh chịu một số phận tồi tệ gấp bội so với việc bị giẫm đạp.
“Cửa trong khoang chốt gió đã mở, thưa anh. Họ đang tìm cách ra ngoài.”
Troy gật đầu. Rắc rối có lẽ đã khỏi nguồn từ trong bộ phận IT, đã lan rộng ra từ đó. Có thể thủ phạm là trưởng bộ phận - nhưng nhiều khả năng là bóng đeo của ông ta. Ai đó có mã ghi đè. Đây chính là một lời nguyền: kiểu gì cũng phải có một người chịu trách nhiệm, phải bảo vệ bí mật. Một số người sẽ không thể chịu nổi. Về mặt thống kê mà nói, điều ấy hoàn toàn có thể dự đoán được. Anh tự nhắc nhở mình rằng đó là điều không thể tránh khỏi, những lá bài đã được xáo sẵn rồi, ván bài chỉ chờ được chơi thôi.
“Thưa anh, chúng ta có một vụ chọc thủng. Cửa ngoài, thưa anh.”
“Khai hỏa các hộp chứa đi,” Troy nói.
Saul đánh điện cho phòng điều khiển ở mạn dưới hành lang và truyền đạt lại thông điệp. Khung cảnh trong khoang chốt gió tràn ngập một làn sương mù trắng.
“Bảo vệ phòng máy chủ,” Troy nói thêm. “Khóa nó lại.”
Anh đã thuộc lòng phần này của bản Trật Tự.
“Hãy đảm bảo chúng ta có một bản sao lưu gần đây để đề phòng. Và cho nó dùng điện của chúng ta đi.”
“Vâng, thưa anh.”
Những người có việc phải làm trong phòng trông có vẻ ít lo lắng hơn những người khác, bị bỏ mặc cho đứng bồn chồn ngọ nguậy trong khi quan sát và lắng nghe.
“Hình ảnh bên ngoài đâu?” Troy hỏi.
Khung cảnh tràn ngập sương của những người thúc vào lưng nhau qua một đám mây trắng được thay thế bằng một cảnh quay góc rộng thế giới bên ngoài, cảnh một đám đông chen chúc nhốn nháo chạy trên một vùng đất khô cằn, cảnh người người khuỵu gối xuống, cào cấu mặt và cổ họng mình, cảnh một màn sương mù cuồn cuộn bốc lên từ con dốc nhung nhúc người.
Không ai bên trong phòng liên lạc động đậy hay nói một lời nào. Có tiếng khóc khe khẽ vọng vào từ hành lang. Troy đáng lẽ không nên cho phép họ ở lại xem.
“Được rồi,” anh nói. “Tắt nó đi.”
Khung cảnh thế giới bên ngoài tắt phụt. Chẳng có lý do gì để quan sát đám đông vật lộn tìm cách quay trở vào trong, chẳng có lý do gì để chứng kiến những người đàn ông và phụ nữ sợ hãi kia chết trên đồi.
“Tôi muốn biết tại sao nó lại xảy ra.” Troy quay lại và quan sát đám người bên trong phòng. “Tôi muốn biết điều đó, và tôi muốn biết chúng ta có thể làm gì để ngăn chặn điều này lần tới.” Anh đưa trả tập hồ sơ và micro lại cho những người ngồi tại vị trí của mình. “Đừng thông báo cho các trưởng tháp giống khác vội. Đợi đến khi chúng ta có lời đáp cho các câu họ sẽ hỏi đã.”
Saul giơ tay lên. “Còn những người vẫn đang ở trong tháp giống mười hai thì sao?”
“Sự khác biệt duy nhất giữa những người trong tháp giống mười hai và những người trong tháp giống mười ba là sẽ không có thế hệ tương lai nào lớn lên trong tháp giống mười hai hết. Chỉ vậy thôi. Cư dân trong tất cả các tháp giống rồi sẽ đều chết cả. Ai rồi cũng chết, Saul. Ngay cả chúng ta. Chỉ có điều hôm nay là ngày tận số của họ.” Anh dứ đầu về phía cái màn hình tối đen và cố gắng không hình dung những gì đang thực sự diễn ra ở đó. “Chúng ta biết điều này sẽ xảy ra, và nó sẽ không phải vụ cuối cùng. Hãy tập trung vào những người khác. Rút kinh nghiệm từ nó.”
Mọi người xung quanh phòng gật gù.
“Hãy nộp báo cáo cá nhân vào cuối ca trực này,” Troy nói, lần đầu tiên cảm thấy mình đang thực sự là người điều hành một thứ gì đó. “Và nếu có thể gọi được cho bất cứ ai trong đội ngũ nhân viên của bộ phận IT tháp giống mười hai, hãy khai thác hết mọi thông tin có thể từ họ. Tôi muốn biết thủ phạm, nguyên nhân và cách thức nó xảy ra.”
Những con người kiệt quệ trong phòng cứng người lại, sau đó cố gắng tỏ vẻ bận rộn. Đám đông trong hành lang rụt lại khi họ nhận ra buổi biểu diễn đã kết thúc và sếp đang tiến về phía mình.
Sếp.
Lần đầu tiên Troy cảm nhận được đầy đủ bản chất vị trí của mình, sức nặng của trọng trách mình mang. Tiếng xì xào và ánh mắt liếc xéo xuất hiện dọc đường anh quay trở lại văn phòng mình. Có những cái gật đầu thông cảm và tán thành, những người lấy làm mừng vì mình nắm giữ các vị trí thấp hơn. Troy sải bước qua tất cả bọn họ.
Sẽ thêm nhiều người nữa tìm cách trốn chạy , Troy nghĩ thầm. Thiết kế hết sức cẩn thận là thế, nhưng tạo ra một thứ hoàn hảo tuyệt đối vẫn là bất khả thi. Điều tốt nhất họ có thể làm là trù liệu, tích lũy đồ dự trữ, không thương tiếc cho cái tháp giống tối tăm vô hồn khi nó bị loại bỏ và hàng bao hy vọng dồn vào cho các tháp giống khác.
Sau khi đã quay trở lại văn phòng mình, anh đóng cửa và dựa lưng vào nó một hồi. Vai anh dính bết vào bộ quần yếm do mồ hôi túa ra sau một quãng đi vội vàng. Anh hít vài hơi thật sâu rồi lại chỗ bàn mình và đặt tay lên cuốn Trật Tự. Nỗi sợ rằng họ đã tính toán nhầm lẫn hết cả vẫn cứ đeo đẳng bám lấy. Làm thế nào mà một căn phòng đầy bác sĩ lại có thể lên kế hoạch cho tất cả? Liệu mọi chuyện có thực sự trở nên dễ dàng hơn sau mỗi thế hệ không, khi người ta dần quên đi và những lời thì thầm từ những người sống sót thời kỳ đầu trở nên nhạt phai?
Troy không chắc lắm. Anh nhìn bức tường treo sơ đồ của mình, nhìn bản thiết kế lớn thể hiện tất cả các tháp giống dàn trải giữa những ngọn đồi, năm mươi vòng tròn cách nhau như những ngôi sao trên lá cờ cũ mà anh từng phục vụ.
Một cơn run rẩy mạnh lan tỏa khắp người Troy: vai, khuỷu tay và bàn tay anh co giật. Anh nắm chặt lấy cạnh bàn cho đến khi nó trôi qua. Anh mở ngăn kéo trên cùng, lấy một cây bút dạ đỏ và tiến tới bên cái bản đồ lớn, trong khi cơn run rẩy vẫn tiếp tục tàn phá ngực của anh.
Trước khi anh kịp suy tính đến bản chất dài lâu của những gì anh sắp sửa làm, trước khi anh kịp suy tính đến chuyện dấu này của anh sẽ được trưng ra cho mọi ca trực trong tương lai, trước khi anh kịp suy tính đến chuyện điều này có thể trở thành một xu hướng, một hành động sẽ được những người kế nhiệm anh bắt chước thực hiện, anh đã đánh một chữ “X” to đùng trên tháp giống mười hai.
Cây bút kêu kin kít trong khi nó bị kéo mạnh đi trên tờ giấy. Nó như đang gào lên. Troy chớp mắt xua tan hình bóng nhòe nhòe của chữ X màu đỏ và khuỵu gối. Anh cúi người về phía trước cho đến khi trán chạm vào đống giấy tờ treo cao, những bản đồ án cũ kêu lột sột và nhăn lại trong khi ngực anh bị tiếng khóc nức nở làm cho rung bần bật.
Hai tay trong lòng, đôi vai còng đi trước sức nặng của một công việc nữa mà anh đã bị cưỡng ép thực hiện, Troy khóc. Anh khóc lặng lẽ hết mức có thể để những người phía bên kia hành lang không nghe thấy.