← Quay lại trang sách

Chương 13 2049
Bệnh viện RYT, Trung tâm Y tế Dwayne

DONALD ĐÃ MỘT LẦN đi thăm Lầu Năm Góc, đã hai lần đến Nhà Trắng, đi ra đi vào tòa nhà Quốc hội hàng chục lần mỗi tuần, nhưng chẳng thứ gì anh thấy ở DC giúp anh lường trước mức độ an ninh xung quanh Trung tâm Y tế Dwayne của RYT. Các bước kiểm tra lâu lắc không khiến cho cuộc họp dài cả tiếng với ông thượng nghị sĩ trở nên bõ công hơn.

Đến lúc đi qua được máy quét toàn thân dẫn vào trong khu công nghệ sinh học nano, anh đã bị lột sạch quần áo, cấp cho một bộ đồ bệnh nhân xanh để mặc, đã bị lấy mẫu máu, và đã để cho mọi loại máy quét cũng như đèn đuốc chói lòa chiếu vào mắt mình và ghi lại - theo như lời họ nói - mô hình mao mạch hồng ngoại của mặt anh.

Trên đường họ tiến mỗi lúc một sâu vào trong khu công nghệ sinh học nano, mọi hành lang đều có cửa nẻo dày cộp và những người trông đô con đứng chắn. Khi Donald trông thấy các nhân viên Mật vụ - họ được phép giữ lại bộ vét đen và kính râm - anh biết rằng mình đang đến gần. Một cô y tá quét anh qua một đợt cửa thép không gỉ cuối cùng. Buồng sinh học nano chờ đợi anh bên trong.

Donald e dè nhìn cỗ máy khổng lồ. Anh mới chỉ từng thấy chúng trên các bộ phim truyền hình, nhưng ngoài đời thật, trông cái máy này thậm chí còn lớn hơn. Nó trông giống như một chiếc tàu ngầm nhỏ bị mắc kẹt ở các tầng trên của RYT. Các bó vòi và dây nhợ dẫn ra khỏi lớp vỏ ngoài cong cong màu trắng không tì vết. Gắn dọc theo chiều dài của nó là vài cửa sổ nhỏ bằng kính, khiến cho người ta liên tưởng đến những ô cửa sổ trên một con tàu.

“Và cô chắc chắn là tôi đi vào sẽ không làm sao chứ?” Anh quay sang cô y tá. “Bởi vì tôi luôn có thể đợi và gặp ông ấy sau.”

Cô y tá mỉm cười. Cô chắc chắn chưa đến ba mươi, mái tóc nâu buộc thành một búi ở phía sau đầu, xinh đẹp theo một kiểu giản đơn. “Nó hết sức an toàn,” cô trấn an anh. “Các rô bốt nano của ông ấy sẽ không tương tác với cơ thể của anh. Chúng tôi thường xuyên điều trị nhiều bệnh nhân trong cùng một buồng.”

Cô dẫn anh đến cuối cỗ máy và vặn mở ổ khóa vòng ở đó ra. Một cửa sập hé mở với một tiếng rột roạt, kin kít do các gioăng cao su và phà ra một ít không khí vì chênh lệch áp suất.

“Nếu nó an toàn thì tại sao các bức tường lại dày như vậy?”

Một tiếng cười nhẹ nhàng cất lên. “Anh sẽ ổn thôi.” Cô vẫy anh đi về phía cánh cửa sập. “Sau khi tôi đóng cánh cửa này lại, anh phải chờ một chút và sẽ có một tiếng ù ù, rồi cửa bên trong sẽ mở khóa. Chỉ cần quay cái bánh xe và đẩy nó là mở được.”

“Tôi hơi sợ nơi kín,” Donald thừa nhận.

Chúa ơi, hãy nghe anh kìa. Anh là một người lớn. Tại sao anh lại không thể nói rằng mình không muốn đi vào trong đó và coi thế là xong? Tại sao anh lại để cho mình bị ép làm điều này?

“Chỉ cần bước vào trong thôi, anh Keene.”

Cô y tá đặt tay lên eo lưng Donald. Không hiểu sao, áp lực đến từ việc bị một người phụ nữ trẻ và xinh đẹp theo dõi còn mạnh hơn nỗi hãi sợ tột cùng của anh đối với cái viên nang quá khổ chứa đầy những cỗ máy vô hình này. Anh xìu đi và chui qua cái cửa sập nhỏ, cổ họng nghẹn lại vì sợ hãi.

Cánh cửa phía sau anh đóng sầm lại, bỏ mặc anh lại trong một không gian cong gần như chẳng đủ lớn cho hai người đứng. Khóa đóng sầm vào trong rầm cửa. Có những chiếc ghế bạc nhỏ xíu gắn vào các bức tường hình vòng cung ở hai bên anh. Anh thử đứng dậy, nhưng đầu anh chạm vào trần.

Một tiếng ù ù giận dữ tràn ngập căn buồng. Tóc gáy anh dựng đứng lên, và không khí như thể tích đầy điện. Anh tìm kiếm một máy liên lạc, một cách nào đó để giao tiếp với ông thượng nghị sĩ qua cánh cửa bên trong để mình không phải đi vào sâu thêm nữa. Anh cảm thấy như không thở được; anh cần phải ra ngoài . Ở cửa ngoài không có bánh xe nào hết. Anh đã bị tước hết mọi sự kiểm soát...

Các ổ khóa bên trong kêu đánh cách. Donald nhào về phía cánh cửa và thử vặn tay cầm. Anh nín thở, mở cửa sập và ra khỏi cái chốt gió nhỏ vào gian buồng lớn ở trung tâm viên nang.

“Donald!” Thượng nghị sĩ Thurman nhìn lên từ một cuốn sách dày. Ông ta bấy giờ đang nằm dài ra trên một trong những băng ghế gắn dọc cái buồng hình ống dài này. Trên một cái bàn nhỏ là một cuốn sổ tay và cây bút; một khay nhựa chứa phần còn lại của bữa tối.

“Xin chào bác,” anh nói, môi chỉ hơi he hé.

“Đừng có đứng đực ra đó, vào trong đi. Cậu đang để đám bọ thoát hết ra ngoài đấy.”

Bất chấp mọi thôi thúc của mình, Donald bước qua và đẩy cửa đóng lại, và thượng nghị sĩ Thurman cười phá lên. “Cứ thở đi, cậu trẻ. Chúng mà muốn thì chúng bò xuyên qua da cậu cũng được.”

Donald thở ra và rùng mình. Có thể đó chỉ là do anh tưởng tượng mà thôi, nhưng anh nghĩ rằng mình đang cảm thấy râm ran khắp da, châm chích như bị những con dĩn ở Savannah cắn vào ngày hè.

“Cậu không thể cảm thấy chúng đâu,” thượng nghị sĩ Thurman nói. “Tất cả chỉ là cậu tưởng tượng ra thôi. Chúng biết phân biệt giữa cậu và tôi.”

Donald liếc xuống và nhận ra mình đang gãi cánh tay.

“Mời cậu ngồi.” Thurman ra dấu về phía băng ghế đối diện mình. Ông ta mặc bộ đồ bệnh nhân cùng màu và trên cằm mang bộ râu đã để vài ngày. Donald để ý thấy đầu bên kia của cái buồng này dẫn vào một phòng tắm nhỏ, gắn trên tường là một vòi hoa sen linh hoạt. Thurman vung cặp chân trần xuống khỏi băng ghế và vớ lấy chai nước vơi phân nửa, nhấp một ngụm. Donald vâng lời và ngồi xuống, một giọt mồ hôi lo lắng làm anh thấy da đầu ngưa ngứa. Một chồng chăn gấp và vài chiếc gối nằm ở cuối băng ghế. Anh thấy khung ghế có thể mở ra làm giường, nhưng không tưởng tượng nổi là mình sẽ có thể ngủ được trong chiếc quan tài chật chội này.

“Bác muốn gặp cháu ạ?” Anh cố giữ giọng mình không run. Không khí có vị kim loại, thoáng có một cảm giác râm ran trên lưỡi anh.

“Uống gì không?” Ông thượng nghị sĩ mở một tủ lạnh nhỏ bên dưới băng ghế và rút ra một chai nước.

“Cảm ơn ạ.” Donald nhận chai nước nhưng không mở nó ra, chỉ tận hưởng cảm giác mát mẻ trong lòng bàn tay mình. “Mick nói anh ta đã báo lại cho bác rồi.” Anh muốn nói thêm rằng mình cảm thấy cuộc họp này là không cần thiết.

Thurman gật đầu. “Đúng vậy. Đã gặp cậu ta hôm qua. Cậu ta là một thanh niên ổn đấy.” thượng nghị sĩ mỉm cười và lắc đầu. “Biết điều trớ trêu là gì không? Chắc lâu lắm rồi khu Đồi mới có những nhân tài như đám mà chúng ta vừa cho nhậm chức.”

“Điều trớ trêu là sao ạ?”

Thurman xua tay, gạt câu hỏi đó đi. “Cậu biết tôi thích cái liệu pháp điều trị này ở điểm nào không?”

Gần như được sống bất tử ạ ? Donald suýt nữa thì buột miệng nói.

“Nó cho ta thời gian để suy nghĩ. Một vài ngày ở đây, không được phép mang thứ gì có pin vào, chỉ có vài cuốn sách để đọc và một cái gì đó để viết - nó sẽ thực sự làm đầu óc ta trở nên tỉnh táo.”

Donald giữ kín quan điểm cá nhân. Anh không muốn thừa nhận quy trình này khiến mình cảm thấy không thoải mái cỡ nào, việc ở trong căn phòng này ngay lúc này đáng sợ nhường nào. Anh muốn phát bệnh khi biết đang có những cỗ máy tí hon chạy khắp cơ thể của ông thượng nghị sĩ, lọc từng tế bào của ông ta và tiến hành sửa chữa. Nghe bảo là nước tiểu của ta sẽ chuyển sang màu đen đặc như than khi toàn bộ mớ máy móc ngừng hoạt động. Anh run rẩy khi nghĩ tới điều ấy.

“Thích thật đấy nhỉ?” Thurman hỏi. Ông ta hít một hơi thật sâu và thở ra. “Sự yên tĩnh ấy?”

Donald không trả lời. Anh nhận ra mình lại đang nín thở. Thurman nhìn xuống cuốn sách trong lòng mình, thế rồi ngước mắt lên nhìn Donald.

“Cậu có biết ông của cậu đã dạy tôi chơi gôn không?”

Donald bật cười. “Vâng. Cháu đã thấy mấy bức ảnh chụp hai người với nhau.” Anh nhớ lại cảnh bà của anh lật giở những tập ảnh cũ. Bà có một nỗi ám ảnh lỗi thời với việc in ảnh từ máy tính ra và nhét vào các cuốn album. Nói rằng một khi đã được bày ra như thế thì chúng trở nên thật hơn.

“Tôi luôn coi cậu và em gái cậu như người thân trong nhà,” ông thượng nghị sĩ nói.

Sự cởi mở bất ngờ thật khó chịu. Có một lỗ thông hơi nhỏ ở góc buồng giúp lưu thông không khí, nhưng trong này vẫn cứ thấy âm ấm. “Cháu rất trân trọng điều đó, thưa bác.”

“Tôi muốn cậu tham gia vào dự án này,” Thurman nói. “Tham gia hoàn toàn.”

Donald nuốt nước bọt. “Thưa bác. Cháu dồn hết tâm huyết vào cho nó mà, cháu hứa đấy.”

Thurman giơ tay lên và lắc đầu. “Không, không phải như...” Ông ta thả tay mình vào lòng, liếc nhìn cánh cửa. “Cậu biết không, tôi từng nghĩ ta không còn có thể che giấu được điều gì nữa. Ở thời đại này thì không. Tất cả đều bị phơi bày hết ra, cậu biết chứ?” Ông ta ngúc ngoắc ngón tay trên không trung. “Gì chứ, cậu đã tranh cử và lọt được qua cái mớ hỗn độn đó. Cậu biết nó như thế nào mà.”

Donald gật đầu. “Vâng, cháu đã phải thú nhận một vài chuyện.”

Ông thượng nghị sĩ khum tay thành hình một cái bát. “Nó cũng hệt như tìm cách múc nước và không để một giọt nào nhỏ lọt.” Donald gật đầu.

“Thậm chí tổng thống còn không thể được thổi kèn mà không bị cả thế giới phát hiện ra nữa.”

Cái nheo mắt đầy bối rối của Donald khiến Thurman phải phẩy tay. “Trước thời của cậu. Nhưng đây là điều mấu chốt, đây là thứ tôi đã phát hiện ra, cả ở nước ngoài và ở Washington. Chỉ những giọt nước không quan trọng mới bị rò rỉ ra ngoài. Những tội lỗi lặt vặt. Những chuyện mang tính mất mặt, không phải những chuyện sinh tử. Cậu muốn xâm lược một quốc gia nước ngoài à? Nhìn trận đổ bộ trên Normandy mà xem. Gì chứ, nhìn Trân Châu Cảng mà xem. Hoặc 11/9. Không thành vấn đề.”

“Cháu xin lỗi, thưa bác, cháu không hiểu...”

Bàn tay Thurman vung ra, ngón tay chụm lại, véo vào không khí. Donald thoáng nghĩ rằng ông ta muốn anh giữ im lặng, nhưng rồi ông thượng nghị sĩ rướn tới trước và giơ phần ngón tay chụm vào nhau cho Donald xem, như thể ông ta đã tóm được một con muỗi.

“Nhìn này,” ông ta nói.

Donald rướn vào gần hơn, nhưng anh vẫn không thể nhìn thấy gì hết. Anh lắc đầu. “Cháu không thấy, thưa bác...”

“Đúng rồi. Và cậu cũng sẽ chẳng thấy nó ập đến đâu. Đó là những gì cái lũ rắn độc kia đang nghiên cứu.”

Thượng nghị sĩ Thurman buông cái véo tay vô hình ra và ngắm nghía mặt trong ngón cái mình một lúc. Ông ta thổi một luồng hơi qua nó. “Bất cứ thứ gì mấy cục cưng này có thể khâu lại, chúng cũng đều có thể tháo tung ra .”

Ông ta nhìn Donald. “Cậu biết lần đầu tiên chúng ta đổ quân vào Iran để làm gì không? Không phải vì vũ khí hạt nhân đâu, tôi xin khẳng định với cậu điều đó. Tôi đã lăn lê bò toài qua mọi cái lỗ từng được đào trong những đụn cát bên ấy, và lũ chuột đó đang theo đuổi một món còn lớn hơn vũ khí hạt nhân cơ. Thế này nhé, chúng đã tìm ra cách tấn công chúng ta mà không bị trông thấy , mà không cần phải đánh bom tự sát, và không phải gánh chịu hậu quả gì.”

Donald tin chắc rằng anh không có quyền nghe bất kỳ điều gì trong mớ thông tin này.

“À đâu, đám Iran không tự mình tìm ra nó, mà đúng hơn là ăn cắp thứ Israel đang nghiên cứu.” Ông ta mỉm cười với Donald. “Thế nên tất nhiên, chúng ta phải bắt đầu đuổi theo cho kịp.”

“Cháu không hiểu...”

“Mấy con ôn trong này được lập trình để tìm ADN của tôi, Donny. Nghĩ về điều đó mà xem. Cậu đã bao giờ xét nghiệm gốc gác của mình chưa?” Ông ta nhìn Donald từ đầu đến chân như thể đang khảo sát một con chó đốm. “Mà cậu là dân gốc nào ấy nhỉ? Người Scotland à?”

“Có khi người Ireland, thưa bác. Cháu thực sự không biết gì đâu.” Anh không muốn thừa nhận rằng nó không có gì là quan trọng với anh hết; đây có vẻ là một chủ đề Thurman rất tâm huyết.

“Chà, đám bọ đó có thể xác định được đấy. Đó là nếu người ta hoàn thiện được chúng. Chúng có thể cho cậu biết cậu đến từ bộ tộc nào. Và đó chính là những gì lũ Iran đang chế tạo: một vũ khí cậu không thể thấy, không thể ngăn chặn, và nếu nó mà quyết định cậu là người Do Thái, thậm chí một phần tư gốc Do Thái...” Thurman lia ngón cái qua cổ mình.

“Cháu tưởng chúng ta đã nhầm về vụ đó. Chúng ta chẳng tìm thấy bất kỳ công nghệ nano nào ở Iran hết.”

“Đó là bởi chúng đã tự hủy. Từ xa . Bụp.” Đôi mắt ông già mở lớn.

Donald bật cười. “Bác nói nghe cứ như mấy tên theo thuyết âm mưu ấy...”

Thượng nghị sĩ Thurman ngả người ra sau và tựa đầu vào tường “Donny, mấy tên theo thuyết âm mưu nói nghe giống như chúng ta .”

Donald đợi ông thượng nghị sĩ cười phá lên. Hoặc mỉm cười. Ông ta không làm cả hai.

“Chuyện này có liên quan gì đến cháu?” anh hỏi. “Hoặc dự án của chúng ta?”

Thurman nhắm mắt lại, đầu ông ta vẫn ngả về phía sau. “Cậu có biết tại sao Florida có bình minh đẹp như vậy không?”

Donald muốn hét lên. Anh muốn đập cửa cho đến khi họ quấn anh trong áo trói tay của nhà thương điên và lôi anh ra. Thay vào đó, anh nhấp một ngụm nước.

Thurman hé một bên mắt. Lại quan sát anh.

“Đó là vì cát từ châu Phi thổi tít qua Đại Tây Dương.”

Donald gật đầu. Anh hiểu điều ông thượng nghị sĩ đang muốn nói. Anh đã nghe thấy các chương trình tin tức hai mươi bốn giờ hù dọa công chúng theo cách tương tự, chuyện về các loại độc tố và máy móc tí hon có thể lan tỏa khắp địa cầu, giống như hạt giống và phấn hoa đã làm suốt bao thiên niên kỷ nay.

“Nó đang đến, Donny à. Tôi biết chắc như vậy. Tôi có tai mắt ở khắp mọi nơi, ngay cả ở đây. Tôi yêu cầu cậu đến gặp tôi ở đây vì tôi muốn cậu có một suất tại bữa tiệc sau khi mọi sự kết thúc .”

“Dạ?"

“Cả cậu và Helen.”

Donald gãi tay và liếc nhìn cánh cửa.

“Bây giờ thì nó mới chỉ là một kế hoạch dự phòng thôi, cậu hiểu không? Ta có các kế hoạch dự phòng cho đủ mọi thứ trên đời. Những ngọn núi cho tổng thống chui vào trốn, nhưng chúng ta cần một thứ khác.”

Donald nhớ viên nghị sĩ đến từ Atlanta cứ nói tràng giang đại hải về thây ma và CDC. Vụ này nghe có vẻ như cũng lại là cái mớ nhảm nhí ấy.

“Cháu rất sẵn lòng tham gia bất kỳ ủy ban nào mà bác nghĩ là quan trọng…”

“Tốt.” Ông thượng nghị sĩ lấy cuốn sách trong lòng mình ra và đưa cho Donald. “Đọc nó đi,” Thurman nói.

Donald xem bìa. Trông nó quen quen, nhưng thay vì có chữ tiếng Pháp, nó đề: Bản Trật Tự . Anh mở bừa một trang của cuốn sách dày cộp ra và bắt đầu đọc lướt qua.

“Từ nay đó sẽ là kinh thánh của cậu, cậu trẻ à. Hồi tôi còn tham chiến, tôi từng gặp những thằng nhóc còn chưa cao quá đầu gối cậu mà đã thuộc lòng toàn bộ kinh Qur’an rồi, từng khổ một. Cậu cần làm giỏi hơn chúng nó.”

“Học thuộc lòng ạ?”

“Thuộc hết mức cậu có thể. Và đừng lo, cậu vẫn còn độ hai năm nữa.”

Donald nhướn mày ngạc nhiên, thế rồi gấp quyển sách lại và ngắm nghía gáy của nó. “Vậy thì tốt. Cháu sẽ cần lâu đấy.” Anh muốn biết liệu thế thì có được tăng lương không hay lại thêm một đống các cuộc họp của ủy ban. Điều này nghe có vẻ lố bịch, nhưng sẽ không có chuyện anh từ chối ông già, đặc biệt khi cứ hai năm một lần là anh lại phải tái tranh cử.

“Được rồi. Chào mừng cậu nhập hội.” Thurman rướn tới trước và chìa tay ra. Donald cố gắng để lòng bàn tay của mình thọc sâu vào trong tay ông thượng nghị sĩ. Nó giúp cái nắm tay của ông ta trở nên đỡ đau hơn hẳn. “Cậu có thể đi được rồi.”

“Cảm ơn bác ạ.”

Anh đứng dậy và thở phào nhẹ nhõm. Vừa ôm cuốn sách, anh vừa tiến về phía cánh cửa khoang chốt gió.

“À, mà Donny này?”

Anh quay lại. “Dạ?”

“Hai năm nữa sẽ có Đại hội Đại biểu toàn quốc. Tôi muốn cậu điền sẵn nó vào trong lịch trình của mình đi. Và nhớ đảm bảo rằng Helen sẽ có mặt ở đó.”

Donald cảm thấy da gà nổi khắp dọc cánh tay của mình. Có phải vậy tức là anh thực sự sẽ có khả năng được thăng chức không? Có khi còn cả một bài phát biểu trên sân khấu lớn nữa chứ?

“Chắc chắn rồi, thưa bác.” Anh biết mình đang mỉm cười.

“À, với cả tôi e rằng mình đã không hoàn toàn thành thật với cậu về cái lũ trong này.”

“Dạ?” Donald nuốt nước bọt. Nụ cười của anh tan biến. Anh đặt một tay trên bánh xe cánh cửa sập. Tâm trí anh lại tiếp tục giở trò lừa lọc anh, lưỡi anh nếm thấy vị kim loại, toàn bộ da anh ngứa ngáy như bị kim châm.

“Một số con trong đám bọ ở đây là dành riêng cho cậu đấy.” Thượng nghị sĩ Thurman nhìn chằm chằm Donald một thoáng, rồi ông ta bật cười.

Donald quay lại, mồ hôi mồ kê túa ra bóng nhẫy trên trán trong khi anh vặn cái bánh xe trên cửa với bàn tay không phải cầm đồ. Mãi cho đến khi anh đã khóa khoang chốt gió, khi các gioăng chốt đã hãm tiếng cười của ông thượng nghị sĩ, anh mới có thể thở lại.

Không khí xung quanh anh kêu lên ù ù, một luồng tĩnh điện nhằm giết chết mọi con rô bốt đi lạc ra ngoài. Donald thở phù ra một hơi nặng nề hơn bình thường và lảo đảo bỏ đi.