Chương 14 2110
Tháp giống 1
CÁC BÁC SĨ TÂM LÝ khóa cửa phòng của Troy và mang thức ăn đến cho anh trong khi anh một mình đọc các báo cáo về tháp giống mười hai. Anh trải hết các trang giấy lên bàn phím của mình - thận trọng cách xa mép bàn. Với cách sắp xếp này, khi những giọt nước mắt chảy lạc nhỏ xuống, chúng sẽ không làm nhòe tờ giấy.
Chẳng hiểu sao, Troy không thể ngừng khóc. Bên cạnh lịch trình ăn uống nghiêm ngặt, các bác sĩ tâm lý còn không để anh dùng thuốc trong suốt hai ngày qua, đủ lâu để Troy tổng hợp những phát hiện của mình trong tình trạng tỉnh táo, không bị sự quên lãng do thuốc mang lại gây ảnh hưởng. Anh có thời hạn. Sau khi anh tổng hợp hết lại lần cuối những ghi chú của mình, họ sẽ cấp cho anh thứ gì đó để xoa dịu cơn đau.
Mạch suy nghĩ của anh bị cản trở bởi hình ảnh những người đang chết, hình ảnh thế giới bên ngoài, hình ảnh những con người nghẹt thở và khuỵu xuống. Troy nhớ mình đưa ra mệnh lệnh. Điều anh hối hận nhất là đã bắt người khác nhấn nút thay.
Việc cai thuốc còn khiến cho nhiều thứ ngẫu nhiên khác quay trở lại ám ảnh anh. Anh bắt đầu nhớ bố anh, những sự kiện từ trước khi anh tham gia định hướng. Và anh lấy làm lo lắng trước việc ý nghĩ về hàng tỉ người đã bị xóa sổ chỉ làm anh cảm thấy bụng dạ nhộn nhạo, trong khi cảnh vài ngàn con người trong tháp giống mười hai chen chúc nhau đâm đầu vào chỗ chết lại khiến anh chỉ muốn nằm co quắp và chết luôn đi cho rồi.
Các báo cáo trên bàn phím của anh thuật lại câu chuyện của một cậu bóng đeo mất tinh thần, một trưởng bộ phận IT không thể nhìn thấy bóng tối đang trỗi dậy ngay dưới chân bà, và một trưởng an ninh chất phác đã lựa chọn sai lầm. Nguyên nhân chỉ đơn thuần là nhiều người xem chừng đàng hoàng đã đưa nhầm người lên nắm quyền, để rồi phải trả giá cho sự lựa chọn ngây thơ của mình.
Các mã lệnh cho mỗi nguồn dữ liệu hình ảnh nằm ở bên lề. Nó làm anh nhớ đến một cuốn sách cũ anh từng biết; kiểu thông tin tham chiếu cũng tương tự như thế.
Mã lệnh Jason 2:17 cho hiển thị một đoạn dữ liệu quay cậu bóng đeo của trưởng bộ phận IT. Troy theo dõi sự tình trên màn hình. Một cậu thanh niên trẻ tuổi, có lẽ vẫn còn thiếu niên hoặc mới ngoài đôi mươi, ngồi trên sàn phòng máy chủ. Lưng cậu ta hướng về phía máy quay, có thể nhìn thấy các góc của một cái khay nhựa đặt trong lòng. Cậu ta bấy giờ đang cúi xuống ăn, các đốt xương cột sống hắt những đốm bóng dọc lưng bộ quần yếm của cậu ta.
Troy quan sát. Anh liếc nhìn bản báo cáo để kiểm tra mã thời gian. Anh không muốn bỏ lỡ nó.
Trong thước phim, khuỷu tay phải của Jason cứ ngó ngoáy qua lại. Cậu ta trông như thể đang ăn. Khoảnh khắc ấy đang đến gần. Troy cố gắng không chớp mắt, có thể cảm thấy lệ ứa ra vì căng mắt quá độ.
Một tiếng động làm Jason giật bắn mình. Cậu bóng đeo trẻ bộ phận IT liếc sang bên, mặt nhìn nghiêng của cậu ta xuất hiện trong một thoáng ngắn ngủi, một khuôn mặt xương xẩu và hốc hác sau nhiều tuần lễ phải sống kham khổ. Cậu ta nắm lấy cái khay trong lòng; đó là lần đầu tiên Troy phát hiện ra cái tay áo xắn lên. Và trong lúc cậu ta đánh vật với cổ tay áo để kéo nó xuống, xuất hiện ở trên cẳng tay là những đường song song thẫm màu, nhưng trên khay cậu ta không có gì cần phải dùng dao xắt hết.
Phần còn lại của thước phim chiếu cảnh Jason nói chuyện với trưởng bộ phận IT. Bà có thái độ ân cần và dịu dàng, chạm vai cậu ta, bóp lấy khuỷu tay. Troy có thể mường tượng ra giọng bà. Anh đã nói chuyện với bà một hoặc hai lần gì đó để gỡ bỏ một bản báo cáo. Đáng lẽ một vài tuần nữa, họ sẽ sắp xếp thời gian để nói chuyện với Jason và chính thức kết nạp cậu ta.
Thước phim kết lại với cảnh Jason quay trở xuống khu vực bên dưới sàn phòng máy chủ, một cái bóng nuốt chửng cậu bóng đeo. Trưởng bộ phận IT - thủ lĩnh thực sự của tháp giống mười hai - đứng một mình trong giây lát, tay chống cằm. Bà trông tràn đầy sự sống . Một ham muốn trẻ con trỗi dậy trong Troy. Anh muốn chìa ngón tay ra và quệt vào màn hình, muốn thừa nhận con ma này, muốn xin lỗi vì đã phụ bà.
Thay vào đó, anh nhìn thấy một thứ mà các báo cáo đã bỏ lỡ. Anh quan sát người bà khẽ giật về phía cánh cửa sập, dừng lại, đứng bất động một lúc, thế rồi quay đi.
Troy nhấp vào thanh trượt ở dưới thước phim để xem lại cảnh ấy. Bà đứng đó, xoa vai cậu bóng đeo của mình, nói chuyện với cậu ta, còn Jason thì gật đầu. Bà bóp khuỷu tay cậu ta, cảm thấy lo lắng cho cậu ta. Cậu ta trấn an bà rằng mọi chuyện đều ổn.
Sau khi cậu ta đã đi khuất, sau khi bà chỉ còn lại có một mình, mọi nghi ngờ và sợ hãi xâm chiếm lấy bà. Troy không thể biết chắc điều đó, nhưng anh cảm nhận được nó. Bà biết có một thứ bóng tối đang lớn dần dưới chân mình, và đây là cơ hội để bà triệt tiêu nó. Thước phim chiếu một bản mặt lo âu, một cú giật khẽ về hướng đó, thế rồi suy nghĩ lại, quay người bỏ đi.
Troy tạm dừng thước phim và tiến hành ghi chú, chép lại các mốc thời gian. Các bác sĩ tâm lý sẽ phải xác minh những gì anh đã thu lượm được. Vừa xốc lại mớ giấy tờ, anh vừa tự hỏi liệu có bất cứ điều gì mình cần xem lại hay không. Một người phụ nữ tử tế đã bị sát hại vì bà không dám làm điều tương tự, không dám xuống tay giết người để bảo vệ. Và một trưởng an ninh đã thả ra một con quái vật thành thạo kỹ năng che giấu nỗi đau của mình, một chàng trai trẻ đã học được cách thao túng người khác, một người muốn ra ngoài .
Anh gõ kết luận của mình. Anh ghi trong báo cáo rằng đây là một độ tuổi nguy hiểm để chọn làm bóng đeo. Đây là một cậu nhóc đang từ tuổi thiếu niên bước sang đôi mươi, một độ tuổi rất hay nghi ngờ và thiếu khả năng kiểm soát. Trong báo cáo của mình, Troy hỏi rằng liệu có ai ở độ tuổi đó mà sẵn sàng nổi không. Anh đề cập đến trưởng bộ phận IT đầu tiên mà anh đã kết nạp, câu hỏi mà thanh niên ấy đã hỏi sau khi nghe những câu chuyện từ bà cố bị lão suy của mình. Liệu có đúng đắn không khi tiết lộ những sự thật này cho bất cứ ai? Liệu ta có thể kỳ vọng những con người ở trong độ tuổi mong manh như vậy sẽ chịu đựng nổi những cú đòn động trời nhường ấy mà không vỡ nát ra hay không?
Có một điều anh không ghi vào, có một điều anh tự hỏi mình, đó là liệu có ai ở bất kỳ độ tuổi nào sẵn sàng nổi không.
Anh gõ rằng từng có tiền lệ đặt giới hạn độ tuổi cho một số chức vụ. Và mặc dù điều này sẽ khiến cho nhiệm kỳ phục vụ trở nên ngắn hơn - đồng nghĩa khiến cho nhiều sinh linh tội nghiệp phải chịu cảnh bị nhốt lại và cho xem Di Sản của mình hơn - chẳng lẽ thực hiện thường xuyên hơn một quy trình đáng nguyền rủa lại không tốt hơn là chấp nhận những rủi ro như thế này sao?
Anh biết bản báo cáo này sẽ chẳng có ý nghĩa gì mấy. Lập kế hoạch phòng ngừa sự điên rồ là chuyện bất khả thi. Một khi đã trải qua đủ số chu kỳ và các cuộc bầu cử, đủ số lần chuyển giao quyền lực, kiểu gì cuối cùng cũng sẽ có một kẻ điên nắm quyền. Điều đó là không thể tránh khỏi. Họ đã lên kế hoạch để đối phó với rủi ro như vậy. Đây là lý do họ xây dựng nhiều tháp giống đến thế.
Anh đứng dậy khỏi bàn và bước lại chỗ cánh cửa, đưa lòng bàn tay đập bốp lên nó. Ở trong góc văn phòng của anh, một chiếc máy in kêu ro ro và nhả bốn trang giấy ra khỏi miệng. Troy lấy chúng. Khi anh nhét mấy trang báo cáo về những người mới chết và vẫn đang chết ấy vào trong tập hồ sơ, chúng vẫn còn ấm. Anh có thể cảm nhận được sinh lực và hơi ấm rút đi khỏi những trang in đó. Chẳng bao lâu nữa, chúng sẽ trở nên lạnh ngắt như không khí xung quanh. Anh vơ lấy một cây bút ở trên bàn và ký tên phía dưới.
Một chiếc chìa khóa kêu lạch xạch trong ổ rồi cửa mở ra.
“Xong rồi đấy à?” Victor hỏi. Vị bác sĩ tâm lý tóc bạc đứng đối diện bàn anh, cất mớ chìa khóa leng keng trở lại túi. Ông cầm một chiếc cốc nhựa nhỏ trong tay.
Troy đưa cho ông tập hồ sơ. “Đã có các dấu hiệu báo trước, anh nói với vị bác sĩ, “nhưng không ai giải quyết chúng cả.”
Victor đón lấy tập hồ sơ bằng một tay và chìa chiếc cốc nhựa ra với tay còn lại.
Troy gõ một vài lệnh trên máy tính và xóa sạch bản sao các thước phim của mình. Chẳng thể sử dụng các máy quay làm công cụ dự đoán và ngăn chặn các vấn đề kiểu như thế này được. Có quá nhiều người để theo dõi cùng một lúc. Không đào đâu ra đủ nhân sự để ngồi và theo dõi tất thảy người dân được. Họ ở đó để sàng lọc đống đổ nát, xem xét hậu quả.
“Trông ổn đấy,” Victor nói trong lúc lật qua tập hồ sơ. Chiếc cốc nhựa nằm trên bàn Troy, bên trong là hai viên thuốc. Họ đã tăng liều lượng lên mức tương đương hồi ca trực của anh mới bắt đầu, thêm chút ít để xoa dịu cơn đau.
“Anh có muốn tôi lấy cho ít nước không?”
Troy lắc đầu. Anh lưỡng lự. Anh nhìn lên từ chiếc cốc, hỏi Victor một câu, “Ông nghĩ là sẽ mất bao lâu? Ý tôi là tháp giống mười hai ấy. Trước khi tất cả những người đó chết hết.”
Victor nhún vai. “Tôi nghĩ là không lâu đâu. Mấy ngày là cùng.”
Troy gật đầu. Victor chăm chú nhìn anh. Troy ngửa đầu ra sau và đổ mấy viên thuốc qua đôi môi run rẩy của mình. Trên lưỡi anh có vị đắng. Anh giả đò nuốt.
“Tôi rất tiếc là chuyện lại xảy ra trong ca trực của anh” Victor nói. “Tôi biết đây không phải là công việc anh nhận làm.”
Troy gật đầu. “Thực ra tôi lấy làm mừng vì nó đã xảy ra trong ca của tôi,” một lúc sau anh nói. “Tôi chẳng muốn để nó rơi vào ca của bất cứ ai khác đâu.”
Victor xoa tập hồ sơ bằng một tay. “Anh sẽ được khen ngợi trong báo cáo của tôi.”
“Cảm ơn ông,” Troy nói. Anh không biết khen ngợi để làm cái khỉ gì.
Sau một cái phất tập hồ sơ, Victor cuối cùng cũng quay người bỏ đi và trở lại bàn làm việc của mình ở đối diện hành lang, nơi ông có thể ngồi và thỉnh thoảng liếc lên nhìn Troy.
Và trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà Victor bước đi, quay lưng lại, Troy nhổ những viên thuốc vào lòng bàn tay.
Vừa lắc con chuột của mình bằng một tay, đánh thức màn hình để có thể bật một ván xếp bài lên, Troy vừa mỉm cười với Victor phía bên kia hành lang, và ông mỉm cười đáp lại. Và nép trong lòng bàn tay bên kia của anh, vẫn còn dính lớp nhớp do lớp vỏ bên ngoài đã bị nước bọt hòa tan, là hai viên thuốc. Troy đã chán phải lãng quên rồi. Anh đã quyết định sẽ nhớ.