Chương 15 2049
Savannah, Georgia
DONALD PHÓNG BẠT MẠNG dọc cao tốc 17, một ngọn đèn đỏ nhấp nháy trên bảng điều khiển của anh, cảnh báo anh trong khi anh vượt quá giới hạn tốc độ địa phương. Có bị bắt tấp vào lề đường thì anh cũng mặc, có bị gửi vé phạt hay tăng mức phí bảo hiểm của mình anh cũng chẳng màng. Tất cả đều có vẻ vặt vãnh. Việc xe của anh có gắn kèm các mạch điện theo dõi mọi hành động anh thực hiện cũng chẳng thấm vào đâu so với nỗi nghi ngờ rằng những cỗ máy trong máu anh cũng đang làm điều tương tự.
Lốp xe ré lên kin kít khi anh quành xe ra khỏi cao tốc quá nhanh. Anh rẽ vào đại lộ Berwick, phóng vù vù trong khi những ngọn đèn trên đầu lướt loang loáng qua kính chắn gió. Anh liếc nhìn xuống lòng mình, quan sát dòng chữ vàng khảm trên cuốn sách nhấp nháy theo nhịp lướt của những ảnh đèn.
Trật Tự. Trật Tự. Trật Tự.
Anh đã đọc đủ để cảm thấy lo lắng, để băn khoăn không hiểu mình đã dây vào chuyện gì. Helen cảnh báo anh là đúng, chỉ có điều cô đã sai về quy mô của mối nguy hiểm.
Lúc rẽ vào khu phố của mình, Donald nhớ lại một cuộc trò chuyện cách đây đã lâu - anh nhớ cô đã van nài anh đừng tranh cử, nói rằng nó sẽ làm biến chất anh, rằng anh sẽ không thể sửa đổi được bất cứ điều gì ở đó, nhưng chắc chắn là khi quay về nhà, anh sẽ trở thành một con người tàn tạ.
Sao cô lại có thể nói chuẩn được đến thế cơ chứ?
Anh cho xe đỗ lại gần nhà và phải để nó bên lề đường. Chiếc xe jeep của cô nằm chình ình ngay giữa lối vào. Lại thêm một thói quen nữa hình thành trong quãng thời gian anh vắng mặt, một lời nhắc nhở rằng anh không còn sống ở đó nữa, không có một ngôi nhà thực sự.
Anh để túi của mình trong cốp xe, chỉ lấy cuốn sách và chìa khóa mang theo. Riêng cuốn sách là đã đủ nặng rồi.
Ngọn đèn cảm ứng chuyển động bật sáng khi anh đến gần hiên nhà. Anh nhìn thấy một bóng hình bên cửa sổ, nghe thấy tiếng cào cuống quýt ở phía bên kia. Helen mở cửa, và Karma chạy xộc ra, đuôi ve vẩy quất vào hông, lưỡi thè lè, trông to ra hẳn dù anh chỉ đi xa có vài tuần.
Donald cúi xuống và xoa đầu nó, để con chó liếm má mình. “Ngoan ghê,” anh nói. Anh cố tỏ ra vui vẻ. Sự trống rỗng lạnh lẽo trong lồng ngực anh càng thêm phần sâu đậm khi anh về đến nhà. Những thứ đáng lẽ phải mang lại cảm giác an tâm thì lại chỉ khiến anh cảm thấy tồi tệ hơn.
“Chào em yêu.” Anh mỉm cười với vợ mình.
“Anh về sớm thế.”
Helen vòng tay quanh cổ anh khi anh đứng dậy. Karma ngồi xuống và ăng ẳng kèo nhèo với họ, đuôi lia trên lớp bê tông. Nụ hôn của Helen có vị như cà phê.
“Anh bắt chuyến bay sớm hơn.”
Anh liếc nhìn những con phố tối tăm của khu nhà mình đằng sau vai. Như thể có ai cần bám đuôi anh.
“Hành lý của anh đâu rồi?”
“Sáng ra anh sẽ lấy chúng. Nào, Karma. Vào trong nhà đi thôi.” Anh dẫn con chó của mình qua cửa.
“Mọi chuyện ổn chứ?” Helen hỏi.
Donald đi vào bếp. Anh đặt cuốn sách lên trên chiếc bàn giữa bếp và lục lọi tủ lấy ly. Helen lo lắng nhìn anh trong khi anh rút một chai rượu brandy ra khỏi tủ.
“Anh yêu? Đang có chuyện gì vậy?”
“Có khi chẳng có gì đâu,” anh nói. “Cái lũ điên...” Anh rót brandy đầy ba ngấn, nhìn sang Helen và giơ cái chai lên xem cô có muốn uống không. Cô lắc đầu. “Nhưng xét cho cùng,” anh nói tiếp, “có khi cũng có gì đó đấy.” Anh uống hơn một ngụm. Tay kia của anh vẫn chưa buông cái cổ chai ra.
“Anh yêu, anh hành xử kỳ lạ quá. Ngồi xuống đây đi. Cởi áo vét của anh ra nào.”
Anh gật đầu và để cô giúp mình cởi áo vét. Anh tháo cà vạt ra, nhìn thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt cô, biết rằng mặt của mình cũng chẳng khác gì.
“Em sẽ làm gì nếu em nghĩ mọi thứ có thể chấm dứt?” anh hỏi vợ. “Em sẽ làm gì?”
“Nếu cái gì cơ? Ý anh là chuyện chúng ta à? Ồ, ý anh là chuyện cuộc đời. Anh yêu, có ai vừa mới qua đời à? Nói cho em biết đang có chuyện gì xảy ra đi.”
“Không, không phải ai đó. Mọi người. Mọi thứ.”
Anh kẹp cái chai dưới cánh tay, cầm lấy ly rượu và quyển sách rồi đi vào phòng khách. Helen và Karma bám theo sau. Trước khi anh kịp ra đến nơi thì Karma đã ngồi chồm hỗm trên chiếc ghế sofa đợi anh ngồi xuống rồi, hoàn toàn không đoái hoài gì tới những lời anh vừa nói, chỉ lấy làm vui mừng vì cả “bầy” đã đoàn tụ.
“Nghe như thể anh đã có một ngày rất mệt mỏi,” Helen nói, cố gắng tìm cớ thay cho anh.
Donald ngồi lên ghế sofa và đặt cái chai cùng cuốn sách lên bàn nước. Anh kéo ly rượu ra xa khỏi cái mũi tò mò của Karma.
“Anh có một chuyện phải nói với em,” anh nói.
Helen đứng giữa phòng, tay khoanh lại. “Đổi gió thế cũng tốt.” Cô mỉm cười để cho anh biết mình đang nói đùa. Donald gật đầu.
“Anh biết, anh biết,” anh nói. Anh đánh mắt nhìn xuống cuốn sách. “Không liên quan đến cái dự án đó đâu. Và thật tình chứ, em nghĩ anh thích giấu em chuyện đời mình sao?”
Helen lại bên cái ghế tựa cạnh sofa và ngồi xuống. “Vụ này là gì thế?” cô hỏi.
“Anh đã được bảo là mình có thể cho em biết về một.... vụ thăng chức. À đâu, giống một nhiệm vụ hơn là thăng chức. Không hẳn là một nhiệm vụ đâu, giống như gia nhập Lực lượng Vệ binh Quốc gia hơn. Đề phòng thôi...”
Helen đưa tay ra và bóp đầu gối của anh. “Bình tĩnh nào,” cô thì thầm. Cặp lông mày của cô nhíu xuống, lẩn khuất trong bóng tối bên dưới ấy là vẻ bối rối và lo lắng.
Donald hít một hơi thật sâu. Anh vẫn còn đang chưa hết kích động sau khi tua đi tua lại cuộc trò chuyện trong đầu mình, sau khi lái xe quá nhanh. Trong suốt mấy tuần kể từ hồi anh gặp Thurman, nội dung bên trong cuốn sách đã khiến cho anh suy diễn rất nhiều - và cả cuộc trò chuyện đó nữa. Anh không tài nào xác định nổi liệu mình có đang chắp ghép ra được một điều gì đó không, hay chỉ đơn thuần là đang suy sụp.
“Em có theo dõi sát những gì đang diễn ra ở Iran không?” anh vừa hỏi vừa gãi cánh tay.
Cô nhún vai. “Em có đọc mấy bài báo trên mạng.”
“Ừm.” Anh làm một hớp rượu brandy cay sè, chép môi, cố gắng thư giãn và tận hưởng cảm giác buốt lạnh tê tái trong khi rượu chảy khắp cơ thể mình. “Họ đang nghiên cứu cách hủy diệt mọi thứ,” anh nói.
“Ai cơ? Chúng ta á?” Helen lớn giọng hỏi. “Chúng ta đang tính chuyện hủy diệt họ à?”
“Không, không”
“Anh có chắc là em được phép nghe điều này không.
“Không, em à, họ đang thiết kế vũ khí để hủy diệt chúng ta . Loại vũ khí không thể bị ngăn chặn, loại ta vô phương phòng thủ.”
Helen rướn tới trước, đôi bàn tay chắp vào với nhau, cùi chỏ chống lên trên gối. “Đây có phải những gì anh đang được cho biết ở Washington không? Chuyện tuyệt mật?”
Anh phẩy tay. “Còn hơn cả tuyệt mật nữa kia. Nghe này, em biết lý do chúng ta đổ quân vào Iran...”
“Em biết lý do chúng ta đổ quân mà họ nói ...”
“Đó không phải chuyện bịa đâu,” anh nói, ngắt lời cô. “À thì, có khi đúng vậy thật. Có khi họ chưa tìm ra cách, chưa thành thạo cách chế tạo...”
“Anh yêu ơi, từ từ thôi nào.”
“Ừ.” Anh hít sâu thêm một hơi nữa. Anh mường tượng ra trong đầu một ngọn núi lớn ở tít mạn tây, một con đường bê tông đâm thẳng vào lớp đá, những cánh cửa hầm dày mở toang trong khi các chính trị gia xếp hàng nhung nhúc bên trong cùng với gia đình họ.
“Vài tuần trước anh có gặp ông thượng nghị sĩ.” Anh nhìn chằm chằm vào chỗ rượu đỏ trong ly.
“Ở Boston,” Helen nói.
Anh gật đầu. “Đúng. Ông ấy muốn chúng ta tham gia vào một đội cảnh báo...”
“Anh và Mick.”
Anh quay sang phía vợ anh. “Không - chúng ta .”
“ Chúng ta ư?” Helen đặt một tay lên ngực. “Anh bảo chúng ta là sao? Anh và em ấy à?”
“Nghe này...”
“Anh tình nguyện hiến em cho một trong những…”
“Em yêu, anh hoàn toàn không biết vụ này cụ thể là gì.”
Anh đặt chiếc ly của mình lên bàn nước và cầm lấy cuốn sách. “Ông ấy đưa cho anh cái này để đọc.”
Helen nhíu mày. “Đó là gì thế?”
“Nó giống như một cuốn cẩm nang hướng dẫn cho... à, cho những gì diễn ra sau đó . Anh nghĩ thế.”
Helen đứng dậy khỏi ghế và bước vào giữa anh và bàn nước. Cô thúc Karma né đường, và con chó càu nhàu vì bị làm phiền. Cô ngồi xuống bên cạnh anh, đặt tay lên lưng anh, mắt ánh lên vẻ lo lắng.
“Donny, lúc ở trên máy bay anh uống rượu à?”
“Không” Anh lùi lại. “Xin hãy lắng nghe anh. Ai có chúng không quan trọng, chỉ quan trọng là khi nào . Em không nhận ra sao? Đây là mối đe dọa tối thượng. Một món vũ khí hủy diệt cả thế giới. Anh đã đọc về các khả năng tiềm tàng trên một trang web...”
“Một trang web,” cô nói, giọng đều đều đầy vẻ hoài nghi.
“Ừ. Nghe này. Nhớ mấy liệu pháp mà ông thượng nghị sĩ tham gia không? Lũ rô bốt nano đó cũng giống như một thứ thức sống tổng hợp. Hãy thử tưởng tượng cảnh có ai đó biến chúng thành một loại virus không quan tâm đến vật chủ của mình, không cần chúng ta để phát tán. Có thể chúng đã ở ngoài đó sẵn rồi.” Anh vỗ lên ngực mình, liếc nhìn xung quanh căn phòng đầy ngờ vực, hít một hơi thật sâu. “Có thể ngay bây giờ chúng đã tồn tại ở bên trong mỗi người chúng ta, các bộ mạch hẹn giờ nhỏ chờ đợi thời cơ thích hợp...”
“Anh yêu ơi...”
“Đang có những kẻ rất xấu xa nghiên cứu về nó, cố gắng để làm cho điều ấy xảy ra.” Anh với lấy ly của mình. “Chúng ta không thể cứ ngồi ì thần cụ ra và để chúng tấn công trước. Thế nên chính chúng ta sẽ làm điều đó.” Chỗ rượu gợn sóng. Bàn tay anh đang run. “Lạy Chúa, em yêu ơi, anh tin chắc chúng ta sẽ làm điều đó trước khi chúng kịp làm.”
“Anh đang làm em sợ đấy, anh yêu.”
“Tốt.” Lại thêm một ngụm cay sè nữa. Anh cầm ly bằng cả hai tay để giữ yên nó. “Chúng ta sợ hãi là đúng.”
“Anh có muốn em gọi bác sĩ Martin không?”
“Ai cơ?” Anh cố gắng tạo khoảng cách giữa bọn họ, va người vào tay vịn. “Bác sĩ của em gái anh ấy à? Ông bác sĩ tâm lý ?”
Cô nghiêm túc gật đầu.
“Lắng nghe những gì anh nói với em,” anh nói, đồng thời giơ một ngón tay lên. “Những cỗ máy tí hon ấy có thật .” Tâm trí anh guồng căng lên. Anh sẽ nói lảm nhảm và khiến cho cô tin rằng anh bị hoang tưởng. “Thế này nhé,” anh nói. “Chúng ta sử dụng chúng trong y học, đúng không?”
Helen gật đầu. Cô đang cho anh một cơ hội, một cơ hội rất mong manh. Nhưng anh có thể nhận ra rằng cô thực sự muốn gọi cho ai đó. Mẹ cô, một bác sĩ, mẹ anh .
“Nó cũng giống như khi chúng ta phát hiện ra phóng xạ, em hiểu chứ? Điều đầu tiên chúng ta nghĩ đến là, đây sẽ là một liều thuốc chữa bệnh, một khám phá y học. Đầu tiên là X-quang, nhưng sau đó thiên hạ bắt đầu uống những giọt radi vào như thể nó là tiên dược...”
“Họ đã tự đầu độc mình,” Helen nói. “Trong khi cứ đinh ninh rằng mình đã làm một việc tốt lành.” Cô trông có vẻ thư giãn hơn một chút. “Đây có phải điều đang khiến cho anh lo lắng không? Rằng lũ rô bốt nano sẽ đột biến và phản lại chúng ta? Anh vẫn còn đang phát hoảng vì phải ở bên trong cỗ máy đó à?”
“Không, không phải như vậy đâu. Anh đang nói về việc chúng ta ban đầu tìm cách áp dụng nó cho y học, thế rồi rốt cuộc lại đi chế tạo bom. Vụ này cũng tương tự .” Anh dừng lại, hy vọng cô sẽ hiểu điều ấy. “Anh bắt đầu nghĩ rằng chúng ta cũng đang chế tạo chúng. Những cỗ máy tí hon, giống như những cái máy trong buồng tắm nano chữa trị da và khớp cho người ta. Chỉ có điều những cái máy này sẽ xé nát mọi người ra.”
Helen không phản ứng. Không nói một lời nào. Donald nhận ra rằng anh nói nghe có vẻ điên rồ, rằng tất cả những điều này đều đã được đăng tải trên mạng và trong các bài phát thanh truyền đi từ các tầng hầm cô đơn trên những tần sóng cô đơn. Ông thượng nghị sĩ đã đúng. Trộn lẫn sự thật vào với những lời dối trá và ta sẽ không thể phân biệt chúng. Cuốn sách trên bàn nước của anh và một cuốn hướng dẫn sinh tồn đại họa thây ma sẽ được đối đãi theo cùng một kiểu.
“Anh khẳng định với em rằng chúng là thật,” anh nói, không thể ngăn được bản thân. “Chúng sẽ có thể tự sinh sản. Chúng sẽ tàng hình. Sẽ không có bất kỳ dấu hiệu cảnh báo nào khi chúng được thả ra hết, chỉ như bụi trong gió thôi, hiểu chứ? Chúng cứ thế sinh sôi nảy nở, và cuộc chiến vô hình này sẽ bùng nổ khắp xung quanh chúng ta trong khi chúng ta biến thành bột nhão.”
Helen vẫn im lặng. Anh nhận ra cô đang đợi anh nói dứt, rồi cô sẽ gọi cho mẹ để hỏi mình nên làm gì. Cô sẽ gọi bác sĩ Martin và xin lời khuyên của ông ta.
Donald bắt đầu phàn nàn, có thể cảm thấy sự tức giận trào dâng, biết rằng bất cứ điều gì anh nói sẽ xác nhận nỗi sợ hãi của cô hơn là thuyết phục cô tin vào nỗi sợ của bản thân anh.
“Có còn gì khác nữa không?” cô thì thầm. Cô đang tìm cách xin kiếu để đi gọi điện thoại, nói chuyện với ai đó đầu óc tỉnh táo.
Donald cảm thấy tê dại. Bất lực và đơn độc.
“Đại hội đại biểu toàn quốc sẽ được tổ chức tại Atlanta.” Anh dụi dưới mắt, cố làm cho vụ vừa rồi trông như xuất phát từ sự mệt mỏi, như kiệt sức do phải đi lại nhiều. “Ủy ban Quốc gia Đảng Dân chủ chưa công bố, nhưng trước khi lên máy bay anh có nghe Mick bảo vậy.” Anh quay sang phía Helen. “Ông thượng nghị sĩ muốn cả hai chúng ta ở đó, đã lên sẵn kế hoạch cho một cái gì đó rất lớn rồi.”
“Tất nhiên rồi, anh yêu.” Cô đặt tay lên đùi anh và nhìn anh như thể anh là bệnh nhân của cô.
“Và anh sẽ yêu cầu được dành nhiều thời gian hơn ở đây, có khi thực hiện một phần công việc của mình tại nhà vào dịp cuối tuần, để mắt theo dõi dự án sát sao hơn.”
“Thế thì tốt quá.” Cô đặt tay kia lên cánh tay anh.
“Anh muốn chúng ta sống tử tế với nhau,” anh nói. “Trong quãng thời gian mình còn được hưởng, bất kể là bao lâu...”
“Suỵt, anh yêu, không sao đâu mà.” Cô choàng tay quanh lưng anh và lại vỗ về anh, cố gắng xoa dịu anh. “Em yêu anh” cô nói.
Anh lại dụi mắt.
“Chúng ta sẽ qua được vụ này thôi mà,” cô nói với anh.
Donald gật đầu. “Anh biết,” anh nói. “Anh biết chúng ta sẽ qua được.”
Con chó càu nhàu và rúc đầu vào lòng Helen, cảm nhận được đang có gì đó bất ổn. Donald gãi cổ con chó. Anh ngước lên nhìn vợ, nước mắt lưng tròng. “Anh biết chúng ta sẽ qua được vụ này,” anh nói, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh. “Nhưng còn tất cả những người khác thì sao?”