← Quay lại trang sách

Chương 16 2110
Tháp giống 1

TROY CẦN GẶP BÁC SĨ. Vết loét đã hình thành ở cả hai bên miệng, lan xuống giữa lợi và bên trong má anh. Anh có thể cảm thấy chúng giống như những miếng bông nhỏ ấn vào da thịt anh. Vào buổi sáng, anh giữ mớ thuốc ở mé dưới bên trái. Trong bữa tối thì ở mé bên phải. Dù là ở bên nào, thuốc cũng khiến cho miệng anh bị rát và khô với cái vị đắng nghét của nó, nhưng anh vẫn gồng người chịu đựng.

Anh hiếm khi sử dụng khăn ăn trong lúc ăn uống, một thói quen xấu mà anh đã hình thành từ lâu. Chúng được đặt vào trong lòng anh chỉ để giữ lễ, sau đó được bỏ lên đĩa của anh sau khi anh đã ăn xong. Bây giờ anh đã có một thói quen khác. Cắn nhanh một miếng nhỏ món gì đó, lau miệng, nhổ cái viên nang màu xanh bỏng rát kia ra, hớp một ngụm nước lớn, súc quanh miệng.

Phần khó làm là không kiểm tra xem anh có bị ai quan sát lúc nhổ thuốc ra không. Anh ngồi quay lưng lại với cái màn hình trên tường, tưởng tượng cảnh các cặp mắt xoáy vào bên đầu anh, nhưng anh vẫn giữ mắt nhìn chằm chằm phía trước mặt và nhai thức ăn.

Anh nhớ thỉnh thoảng dùng khăn ăn, lau bằng cả hai tay, luôn luôn dùng cả hai tay, quệt ngang miệng, không thay đổi. Anh mỉm cười với người đàn ông ngồi đối diện với mình và đảm bảo rằng viên thuốc không bị rơi ra. Ánh mắt của người kia lướt qua vai Troy, chăm chú nhìn ngắm khung cảnh thế giới bên ngoài trên màn hình.

Troy không quay lại nhìn. Anh vẫn còn bị khu trên đỉnh của tháp giống thu hút, vẫn còn cảm thấy thôi thúc phải leo lên càng cao càng tốt, phải thoát khỏi cái độ sâu ngột ngạt, nhưng anh không còn thấy muốn nhìn ngắm thế giới bên ngoài. Có gì đó đã thay đổi.

Anh trông thấy Hal ở bàn kế bên - nhận ra cái đầu hói và lốm đốm đồi mồi của ông ta. Ông ta đang ngồi quay lưng về Troy. Troy đợi ông ta quay lại và trông thấy mình, nhưng Hal không bao giờ ngoái lại nhìn.

Anh giải quyết nốt chỗ ngô và xử lý sang món củ dền. Anh đã nhổ viên thuốc ra đủ lâu để có thể đánh liều liếc về phía dây chuyền phục vụ. Các ống phun đồ ăn xuống; đĩa kêu lẻng xẻng trên khay; một bác sĩ từ văn phòng Victor đứng đằng sau tấm kính của dây chuyền phục vụ, tay khoanh lại, trên mặt nở một nụ cười uể oải. Ông ta đang đưa mắt rà soát những người xếp hàng và nhìn về phía mấy chiếc bàn. Tại sao thế nhỉ? Có gì để mà theo dõi vậy? Troy muốn biết. Anh có hàng tá câu hỏi kiểu như thế đang thiêu đốt trong lòng. Câu trả lời đôi khi tự thân xuất hiện, nhưng chúng luôn chạy biến hết đi nếu anh tập trung tâm trí suy nghĩ về chúng.

Cái món củ dền này thật kinh khủng.

Anh ăn nốt những miếng cuối cùng trong khi người ngồi đối diện mình đứng dậy và cầm theo khay. Chẳng bao lâu sau thì có người đến thế chỗ ông ta. Troy nhìn tới nhìn lui mấy chiếc bàn liền kề. Đại đa số những người nhân viên ngồi ở phía bên kia để họ có thể nhìn ra ngoài. Chỉ một nhóm nhỏ ngồi như Hal và anh. Thật kỳ lạ là anh chưa bao giờ nhận thấy điều này trước đây.

Trong những tuần qua, việc nhận diện những điều lặp lại ấy xem chừng đã trở nên dễ dàng hơn, mặc dù các khả năng khác thì cứ nhập nhà nhập nhằng. Anh xắt một miếng giăm bông đóng hộp dai nhách như cao su, con dao rít kin kít trên đĩa, và tự hỏi khi nào thì mình mới có được một giấc ngủ thực sự. Anh không thể yêu cầu các bác sĩ cấp cho thuốc gì để chữa chứng ấy, không thể cho họ xem lợi của mình. Có thể họ sẽ phát hiện ra anh đã ngưng uống thuốc. Cơn mất ngủ thật là khủng khiếp. Anh có thể gà gật tầm một hoặc hai phút gì đó, nhưng chẳng tài nào chìm được vào giấc ngủ sâu. Và thay vì nhớ ra bất cứ điều gì cụ thể, tất cả những gì anh có được là những trận đau nhức âm ỉ, những cơn buồn bã kinh khủng và cảm giác rằng có gì đó bất ổn không thể rũ bỏ nổi.

Anh phát hiện ra có một bác sĩ đang theo dõi mình. Troy nhìn dọc bàn và thấy hàng đống người ngồi sát bên nhau ở phía bên kia, đưa mắt quan sát khung cảnh. Cách đây không lâu, anh cũng muốn ngồi và nhìn ngắm nó, bị hớp hồn bởi những ngọn đồi xám trên màn hình. Bây giờ thì chỉ cần liếc thấy nó một phát thôi anh cũng cảm thấy muốn đổ bệnh; khung cảnh ấy khiến cho anh thiếu điều rơi nước mắt.

Anh cầm cái khay của mình đứng dậy, thế rồi đâm lo rằng mình hành xử quá lộ liễu. Chiếc khăn ăn rơi xuống khỏi lòng anh và đáp trên sàn nhà, có thứ gì đó từ chỗ chân anh văng đi.

Tim Troy đập hụt mất một nhịp. Anh cúi xuống và vớ lấy chiếc khăn ăn, vội vã bước dọc lối đi, tìm kiếm viên thuốc. Anh va vào một chiếc ghế đã bị kéo lui ra khỏi bàn, cảm thấy mọi ánh mắt trong phòng đều đang dán vào mình.

Viên thuốc. Anh tìm thấy nó và nhặt nó lên bằng khăn ăn, cái khay đu đưa đầy nguy hiểm trong lòng bàn tay anh. Anh đứng dậy và trấn tĩnh tinh thần. Một giọt mồ hôi làm da đầu anh ngứa râm ran chảy xuống sau gáy anh. Mọi người biết hết mất rồi.

Troy quay người và tiến về phía vòi nước, không dám liếc lên các máy quay hay nhìn về phía các bác sĩ. Anh đang dần mất đi sự tỉnh táo. Ngày một thêm hoang tưởng. Và chỉ còn hơn một tháng nữa là ca trực này sẽ kết thúc. Cái tháng ấy sẽ thử thách mọi phần ý chí còn lại trong anh.

Thật không thể nào đi đứng được một cách tự nhiên khi có nhiều ánh mắt nhìn anh đến như vậy. Anh đặt mép cái khay lên vòi nước, đạp bàn đạp và đổ đầy ly nước của mình. Đây là lý do anh đứng dậy: anh thấy khát. Anh chỉ thèm được oang oang thông báo điều ấy.

Lúc quay trở lại bàn, Troy chen vào giữa hai người nhân viên khác và ngồi đối diện với màn hình. Anh vo tròn khăn ăn của mình lại, cảm thấy viên thuốc được giấu kín bên trong các nếp gấp và nhét chiếc khăn vào giữa đùi mình. Anh ngồi đó, nhâm nhi ly nước, quay mặt về phía màn hình như tất cả những người khác, như những gì anh phải làm. Nhưng anh không dám nhìn.