Chương 22 2110
Tháp giống 1
TROY BƯỚC DỌC THEO các khoang đông lạnh như thể anh biết mình đang đi đâu. Nó cũng hệt như cách bàn tay anh đã trôi đến cái nút đưa anh xuống tầng này. Trên mỗi tấm bảng là một cái tên bịa đặt. Bằng cách nào đó, anh biết điều này. Anh nhớ đã tự đặt cái tên của mình. Nó có liên quan đến vợ anh, một cách để tôn vinh cô, hay một mối liên hệ bí mật và bị cấm đoán nào đó để đến một ngày, anh có thể nhớ ra.
Tất cả những điều ấy đều nằm trong quá khứ, chìm sâu trong màn sương, một giấc mơ bị lãng quên. Trước khi anh trực ca của mình, đã có một quá trình định hướng. Có những cuốn sách quen thuộc để đọc đi đọc lại. Đó là khi anh đã chọn tên mình.
Một vị đắng bùng nổ trên lưỡi khiến anh phải dừng lại. Đó là vị của một viên thuốc đang tan. Troy thè lưỡi và lấy ngón tay cạo nó, nhưng không có gì ở đó hết. Anh có thể cảm thấy những vết loét trên lợi cạ vào răng mình, nhưng không thể nhớ nổi chúng đã hình thành như thế nào.
Anh bước tiếp. Có gì đó không ổn. Những ký ức này đáng lẽ ra không được phép quay trở lại. Anh mường tượng ra cảnh mình nằm trên một băng ca, la hét, ai đó trói anh xuống, lấy kim tiêm đâm anh. Đó không phải là anh. Anh đang giữ lấy đôi giày của người đàn ông đó.
Troy dừng lại bên một khoang và kiểm tra cái tên. Helen . Bụng dạ của anh nhộn nhạo và cào cấu đòi thuốc. Anh không muốn nhớ. Đó chính là thứ nguyên liệu bí mật: không muốn nhớ . Đó chính là những phần bị trôi đi mất, những phần chỗ thuốc đã quấn các xúc tu của nó xung quanh và kéo tuột xuống dưới mặt nước. Nhưng giờ đây, có một phần nhỏ trong anh thèm được biết. Nó là một nghi ngờ dai dẳng, cảm giác đã bỏ một phần quan trọng của bản thân lại đằng sau. Nó sẵn sàng nhấn chìm phần còn lại của anh để tìm kiếm câu trả lời.
Lớp sương giá trên kính được chùi đi kin kít. Anh không nhận ra người nằm bên trong, bèn chuyển sang khoang bên cạnh, nhớ lại một khung cảnh từ giai đoạn trước định hướng
Troy nhớ lại những hội trường chật cứng người khóc lóc, những người đàn ông trưởng thành khóc nức nở, các viên thuốc làm khô mắt họ. Những đám mây đáng sợ cuồn cuộn bốc lên trên một màn hình. Phụ nữ được cho ngủ đông nhằm bảo vệ họ. Giống như một chiếc xuồng cứu sinh, phụ nữ và trẻ em lên trước.
Troy nhớ. Đó không phải một tai nạn. Anh nhớ lại một cuộc nói chuyện ở một khoang khác, một khoang lớn hơn, với một người đàn ông khác bên trong, một cuộc nói chuyện về ngày tận thế sắp đến, về việc dọn chỗ , về việc đặt dấu chấm hết cho tất cả trước khi nó tự đặt dấu chấm hết cho chính nó.
Một vụ nổ có kiểm soát. Đôi khi bom vẫn được đem ra sử dụng để dập lửa.
Anh lau thêm một tấm kính phủ sương giá khác. Hình hài nằm ngủ bên trong cái buồng bên cạnh có lông mi phủ băng lấp lánh. Cô là một người lạ mặt. Anh bỏ qua, nhưng anh đang nhớ lại mọi thứ. Cánh tay anh nhói lên. Con run rẩy đã biến mất.
Troy nhớ một thảm họa, nhưng tất cả chỉ để làm màu. Mối đe dọa thực sự lẩn khuất trong không khí, vô hình. Mục đích của những quả bom là ép cho mọi người phải di chuyển, làm cho họ sợ hãi, khiến họ khóc và quên đi. Bọn họ chẳng khác nào những viên bi tràn xuống một cái bát. Không phải một cái bát - một cái phễu . Có ai đó giải thích lý do họ thoát nạn. Anh nhớ một làn sương trắng, bước xuyên qua một làn sương trắng. Tử thần đã ngự sẵn ở trong người bọn họ. Troy nhớ lại một vị vương trên lưỡi, vị kim loại.
Lớp băng trên tấm kính tiếp theo đã bị xáo trộn sẵn, đã bị ai đó chùi đi gần đây. Những giọt nước ngưng tụ hệt như những thấu kính nhỏ xíu, bẻ cong ánh sáng. Anh xoa kính và biết đã có chuyện gì xảy ra. Anh nhìn thấy bên trong là một người phụ nữ với mái tóc nâu vàng mà đôi khi cô buộc thành búi. Đây không phải vợ anh. Đây là một người muốn điều đó, muốn anh bị như thế.
“Xin chào?”
Troy quay về phía giọng nói. Bác sĩ trực ca đêm đang đi về phía anh, luồn lách giữa các khoang, đến để tìm anh. Troy ấp bàn tay lên chỗ đau nhức trên cánh tay mình. Anh không muốn bị bắt lần nữa. Họ không thể làm anh quên đi.
“Thưa anh, anh không nên ở đây.”
Troy không trả lời. Vị bác sĩ dừng lại ở chân cái khoang. Bên trong, một người phụ nữ không phải vợ anh đang nằm say ngủ. Không phải vợ anh, nhưng đã muốn làm vợ anh.
“Anh đi cùng với tôi nhé?” vị bác sĩ hỏi.
“Tôi muốn ở lại,” Troy nói. Anh cảm thấy bình tĩnh đến quái lạ. Mọi nỗi đau đều đã bị rút toạc đi. Điều này còn mạnh bạo hơn cả quên lãng. Anh nhớ hết tất cả. Linh hồn của anh đã được giải phóng
“Tôi không thể để anh ở đây được, thưa anh. Đi với tôi đi, Anh sẽ chết cóng trong này mất.”
Troy liếc nhìn xuống. Anh đã quên đi giày. Anh cong ngón chân lại khỏi sàn nhà... sau đó để chúng duỗi ra.
“Thưa anh? Xin anh đi giúp.” Vị bác sĩ trẻ ra dấu dọc lối đi. Troy buông tay và thấy rằng mọi thứ được xử lý tùy theo mức độ cần kíp của tình hình. Không vùng vằng đá chân đồng nghĩa với không có dây trói. Không run lẩy bẩy đồng nghĩa với không có kim tiêm.
Anh nghe thấy tiếng rít của giày dép chạy vội bên ngoài hành lang. Một người đàn ông to lớn từ bộ phận An Ninh xuất hiện bên cánh cửa hầm để mở, trông hụt hơi thấy rõ. Troy thoáng thấy vị bác sĩ vẫy tay xua anh ta đi. Họ đang cố gắng không làm anh sợ. Họ không biết rằng không còn gì có thể làm anh sợ được nữa.
“Cậu sẽ cho tôi đông lạnh vĩnh viễn,” Troy nói. Đó là một câu nửa tuyên bố nửa hỏi. Đó là một sự thấu hiểu. Anh tự hỏi liệu mình có giống Hal - giống Carlton , liệu mấy viên thuốc sẽ không bao giờ còn hiệu nghiệm nữa. Anh liếc về phía cuối căn phòng, biết những khoang trống được cất ở đó. Đây là nơi anh sẽ bị chôn cất.
“Bình tĩnh nào,” vị bác sĩ nói.
Anh ta dẫn Troy đến lối ra; anh ta sẽ ướp xác anh với cái chất xanh da trời tươi ấy. Các khoang trôi qua trong khi hai người bọn họ bước đi trong im lặng.
Cái anh nhân viên an ninh hít sâu mấy hơi, dần dần chắn hết khung cửa, bộ ngực khổng lồ của anh ta phập phồng cạ vào bộ quần yếm. Có tiếng kin kít của một đôi giày nữa, và một người khác đến nhập bọn. Troy nhận ra rằng ca trực của anh đã kết thúc. Chỉ còn mỗi hai tuần nữa thôi. Anh suýt nữa thì đã trụ qua.
Vị bác sĩ phẩy tay ra lệnh cho hai con người to lớn kia né đường, xem chừng hy vọng rằng sẽ không cần phải mượn đến họ. Họ đứng ở hai bên sườn, xem chừng không nghĩ như thế. Troy bị dẫn đi dọc hành lang, hy vọng đưa đường cho anh và nỗi sợ hãi áp quanh sườn anh.
“Cậu biết hết , đúng không?” Troy hỏi vị bác sĩ, quay sang săm soi anh ta. “Cậu nhớ mọi thứ.”
Vị bác sĩ không quay mặt lại nhìn anh. Anh ta chỉ đơn thuần gật đầu.
Anh cảm thấy mình giống như bị phản bội. Thật không công bằng.
“Tại sao cậu lại được phép nhớ?” Troy hỏi, muốn biết lý do những người cung cấp thuốc lại không phải uống chính thuốc của họ.
Vị bác sĩ vẫy anh vào trong văn phòng mình. Trợ lý của anh ta ở đó, mặc áo ngủ và đang loay hoay treo một túi truyền tĩnh mạch đầy căng chất dịch màu xanh.
“Một vài người trong số chúng ta vẫn nhớ,” vị bác sĩ nói, “bởi vì chúng ta biết điều mình đã thực hiện này đây không phải là chuyện xấu xa.” Anh ta nhíu mày trong khi đỡ Troy leo lên chiếc băng ca. Anh ta trông có vẻ thực sự buồn trước tình cảnh của Troy. “Chúng ta đang làm việc tử tế,” anh ta nói. “Chúng ta đang cứu thế giới, không phải đặt dấu chấm hết cho nó. Và chỗ thuốc chỉ tác động đến sự hối tiếc của chúng ta.” Anh ta liếc lên nhìn. “Một vài người trong số chúng ta không có bất kỳ sự hối tiếc nào.”
Khung cửa đầy ních nhân viên an ninh. Lấn cả ra ngoài. Người trợ lý tháo đại bộ quần yếm của Troy. Troy đờ đẫn nhìn.
“Sẽ cần đến một loại thuốc khác thì mới tác động được vào những gì chúng tôi biết,” vị bác sĩ nói. Anh ta rút một bảng kẹp hồ sơ xuống khỏi tường. Một tờ giấy được nhét vào bộ hàm kẹp của nó. Có một khoảng lặng, rồi một cây bút được ấn vào trong lòng bàn tay Troy.
Troy vừa cười vừa tự ký tên chấp thuận cho bản thân mình đi đông lạnh.
“Vậy tại sao lại là tôi?” anh hỏi. “Tại sao tôi lại ở đây?” Anh bấy lâu nay luôn muốn tìm ai đó hiểu biết để hỏi về điều này. Những ước nguyện tuổi trẻ, nhưng giờ thì đã có cơ hội được trả lời.
Vị bác sĩ mỉm cười và đón lấy cái bảng kẹp hồ sơ. Anh ta chắc mới hơn hai lăm, mới chỉ bắt đầu ca trực của mình từ vài tuần trước. Troy thì chỉ vài năm nữa là sẽ bốn mươi. Ấy nhưng cái nhân vật này lại là người thông thái, người nắm giữ tất cả các câu trả lời.
“Có những người như anh lãnh đạo kể cũng tốt,” vị bác sĩ nói, và anh ta xem chừng nói thật lòng. Cái bảng kẹp được móc về chỗ cũ. Một anh nhân viên an ninh ngáp và che miệng. Troy quan sát bộ quần yếm của mình bị tháo khóa và oặt xuống eo anh. Một móng tay búng vào mũi kim, tạo ra một tiếng tách rất đặc trưng.
“Tôi muốn suy nghĩ về vụ này,” Troy nói. Anh cảm thấy một cơn hoảng loạn bất ngờ xâm chiếm lấy mình. Anh biết điều này cần phải xảy ra, nhưng anh chỉ muốn được suy nghĩ thêm vài phút, để tận hưởng khoảnh khắc thấu hiểu ngắn ngủi này. Chắc chắn là anh muốn đi ngủ, nhưng bây giờ thì chưa.
Những người đứng ở ngưỡng cửa cựa mình khi họ cảm nhận được sự nghi ngờ của Troy, có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt anh.
“Tôi chỉ ước còn con đường nào đó khác,” vị bác sĩ buồn bã nói. Anh ta đặt một tay lên vai Troy, đỡ anh nằm lại xuống băng ca. Mấy người nhân viên an ninh bước lại gần hơn.
Có một mũi kim chích vào cánh tay anh, một phát thọc sâu bất chợt. Anh nhìn xuống và thấy cái ngạnh bạc đâm vào tĩnh mạch của mình, chất lỏng màu xanh sáng được bơm vào bên trong.
“Tôi không muốn...” anh nói.
Mấy bàn tay giữ lấy cẳng chân, đầu gối của anh, vai anh bị đè xuống. Cảm giác nặng nề trên ngực anh đến từ một thứ khác.
Một cảm giác bỏng rát lan tỏa khắp cơ thể anh, ngay lập tức bị sự tê liệt dập tắt. Không phải họ đang gây mê anh. Họ đang giết anh . Troy biết điều này một cách đột ngột và nhanh chóng chẳng kém gì việc anh biết rằng vợ mình đã chết, rằng một người nào đó khác đã tìm cách thế chỗ cô. Lần này anh sẽ vĩnh viễn chui vào quan tài. Và tất cả chỗ đất chất đống trên đầu anh cuối cùng cũng sẽ có mục đích.
Bóng tối ập đến vây quanh tầm nhìn của anh. Anh nhắm mắt, cố gắng hét lên bắt nó dừng lại, nhưng không có gì thốt ra hết. Anh muốn vung chân đá và chiến đấu với nó, nhưng bây giờ anh không chỉ bị mỗi mấy bàn tay ghì xuống nữa. Anh đang chìm.
Điều cuối cùng anh nghĩ đến là người vợ xinh đẹp của mình, nhưng những ý nghĩ đó chẳng có nghĩa lý gì mấy - chúng là thế giới giấc mơ, bấy giờ đang xâm chiếm lấy anh.
Cô ấy đang ở Tennessee , anh nghĩ. Anh không biết tại sao hay làm thế nào mà anh biết được điều này. Nhưng cô đang ở đó - và đang chờ đợi. Cô đã chết và có một chỗ trống bên cạnh cô dành riêng cho anh.
Troy chỉ còn một câu hỏi nữa, một cái tên mà anh hy vọng sẽ mò thấy và nắm bắt được trước khi lịm đi, một phần của bản thân mà anh có thể mang theo xuống cõi âm. Nó nằm ngay trên đầu lưỡi anh như một viên thuốc đắng nghét, gần đến nỗi anh như có thể nếm được...
Nhưng rồi anh quên mất.