← Quay lại trang sách

Chương 23 2052
Quận Fulton, Georgia

CƠN MƯA CUỐI CÙNG CŨNG NGỚT, vừa đúng lúc những tiếng thông báo chọi nhau và các giai điệu đấu đá ngập tràn trên những ngọn đồi chật kín người. Trong khi sân khấu chính được chuẩn bị cho buổi dạ tiệc thì, dựa trên những gì mình nghe được, Donald cảm thấy như thể sự kiện thật đang diễn ra ở tất cả các bang khác. Các ban nhạc khai mạc dồn sức chơi nhạc của mình trong khi tiếng ồn ào từ những chiếc xe địa hình lắng xuống chỉ còn bé tí.

Ở dưới đáy cái vùng trũng cạnh sân khấu Georgia này sao mà ngột ngạt. Donald cảm thấy thèm được lên cao vô cùng, được lên trên sườn đồi nơi anh có thể nhìn thấy những gì đang diễn ra. Anh mường tượng ra cảnh hàng ngàn khách khứa xếp hàng trải ra ở mỗi ngọn đồi, mường tượng bầu không khí chính trị sôi nổi ở khắp mọi nơi, cảnh những gia đình cùng chung tư tưởng quy tụ lại với nhau để ăn mừng lời hứa hẹn về một thứ mới mẻ.

Mặc dù Donald rất muốn ăn mừng sự khởi đầu mới cùng với họ, anh chủ yếu trông ngóng hồi kế t. Anh chỉ muốn hội nghị mau chóng khép lại. Những tuần vừa qua đã khiến cho anh trở nên rệu rã. Anh đang ngóng đợi một chiếc giường thực sự, một chút riêng tư, máy tính của mình, mạng điện thoại ổn định, những bữa tối ngoài trời và nhất là: thời gian ở một mình với vợ.

Anh lấy điện thoại ra khỏi túi, kiểm tra tin nhắn của mình đến bây giờ không biết là lần thứ bao nhiêu. Họ còn mấy phút nữa là sẽ đến màn hát quốc ca, sau đó là màn bay qua của phi đội 141. Anh cũng đã nghe ai đó đề cập đến chuyện bắn pháo hoa để mở màn hội nghị cho ấn tượng.

Điện thoại của anh cho thấy nửa tá tin anh nhắn gần đây nhất vẫn chưa được gửi đi. Mạng bị nghẽn, một thông báo lỗi anh chưa từng thấy bao giờ hiện lên. Ít nhất mấy tin trước đó trông có vẻ đã được gửi. Anh rà mắt khắp sườn đồi ướt nhẹp tìm cô, hy vọng sẽ trông thấy cô đang trên đường đi xuống, một nụ cười mà anh có thể nhận ra ở bất kỳ khoảng cách nào.

Ai đó bước đến bên cạnh anh. Donald dứt mắt khỏi những ngọn đồi và thấy rằng Anna đã đến đứng bên anh cạnh sân khấu.

“Bắt đầu này,” cô lặng lẽ nói, đưa mắt quan sát đám đông.

Trông bộ dạng và nghe giọng cô có vẻ lo lắng. Có khi là lo cho bố cô, người đã bỏ rất nhiều công sức ra dàn xếp sân khấu chính và đảm bảo mọi người đều ở đúng nơi. Khi liếc nhìn ra sau, anh thấy mọi người đang ngồi xuống, những chiếc ghế đã được con mưa phùn buổi sáng rửa sạch, lượng người ít hẳn so với trước. Hẳn là họ đang làm việc trong lều hoặc đã qua những sân khấu khác. Đây là sự tĩnh lặng trước cơn...

“Cô ấy kia kìa .”

Anna vẫy tay. Vừa cảm thấy tim mình phình lên đến tận cổ, Donald vừa quay lại và nhìn theo ánh mắt của Anna. Xen lẫn vào với nhẹ nhõm của anh là cảm giác hoảng loạn trước việc bị Helen nhìn thấy mình đang ở đó với cô, hai người bọn họ chờ đợi bên nhau.

Nhân vật đang lê bước xuống đồi chắc chắn là một người quen. Một người phụ nữ trẻ mặc đồng phục màu xanh da trời là ủi phẳng phiu, kẹp dưới tay một chiếc mũ, mớ tóc đen búi cao.

“Charlotte?” Donald che mắt khỏi ánh mặt trời buổi trưa chói chang chiếu qua những đám mây mỏng manh. Anh há hốc miệng, cảm thấy không thể tin nổi. Tất cả các sự kiện và mối quan tâm khác đều tan biến hết đi ngay khi em gái anh trông thấy bọn họ và vẫy tay đáp lại.

“Cô ấy đến sát giờ ghê cơ,” Anna lẩm bẩm.

Donald vội vã chạy đến bên chiếc xe địa hình của mình và vặn chìa khóa. Anh khởi động máy, vặn tay rồ ga và phóng qua bãi cỏ ướt để gặp cô.

Charlotte mỉm cười rạng rỡ khi anh phanh lại ở chân đồi. Anh tắt động cơ.

“Ê, Donny.”

Em gái anh rướn tới anh trước khi anh kịp xuống xe. Cô vòng tay ôm cổ anh và siết chặt.

Anh cũng ôm lại cô, lo lắng về việc làm hỏng các nếp trên bộ đồng phục phẳng phiu của cô. “Mày đang làm cái quái gì ở đây thế?” anh hỏi.

Cô buông tay và lùi lại một bước, vuốt phẳng mặt trước áo. Chiếc mũ không quân lại biến vào dưới cánh tay, mọi chuyển động đều như một thói quen thâm căn cố đế và chuẩn xác.

“Anh có ngạc nhiên không?” cô hỏi. “Em cứ tưởng rằng tới giờ ông thượng nghị sĩ đã để lộ chuyện rồi cơ.”

“Không hề. À thì, ông ấy có nói sẽ có một vị khách nhưng không tiết lộ là ai. Anh cứ tưởng mày đang ở Iran. Ông ấy dàn xếp vụ này à?”

Cô gật đầu, và Donald cảm thấy cơ má mình bị chuột rút vì mỉm cười quá cỡ. Mỗi lần gặp cô, anh đều cảm thấy nhẹ nhõm khi phát hiện ra rằng cô vẫn là con người như xưa. Cái cằm nhọn và mớ tàn nhang trên mũi, nét long lanh trong đôi mắt cô vẫn chưa bị những điều kinh khủng mà cô đã chứng kiến làm cho lu mờ đi. Vừa tròn ba mươi tuổi, đã ăn sinh nhật ở cách đây nửa vòng trái đất, không có gia đình bầu bạn, nhưng trong tâm trí anh, cô vẫn cứ là một thiếu niên vừa nhập ngũ.

“Em nghĩ mình cần có mặt trên sân khấu cho sự kiện tối nay,” cô nói.

“Tất nhiên.” Donald mỉm cười. “Anh tin chắc rằng họ sẽ muốn mày ra đứng trước máy quay. Mày biết đấy, để thể hiện sự ủng hộ đối với quân đội ấy mà.”

Charlotte cau mày. “Ôi lạy Chúa, em sẽ phải đóng cái vai đó, đúng không?”

Anh cười phá lên. “Anh tin sẽ có ai đó bên lục quân, hải quân và thủy quân lục chiến ở đó với mày.”

“Ôi lạy Chúa. Và em là cái con đó .”

Họ cùng phá ra cười, và một trong những ban nhạc bên kia quả đồi hoàn tất phần trình diễn của mình. Donald lái tới trước và bảo em gái leo lên, ngực anh đột nhiên bớt co thắt hẳn. Thời tiết đã thay đổi, mây đã tan, các sân khấu dần trở nên yên tĩnh, bây giờ đến lượt người nhà xuất hiện.

Anh rồ động cơ và chạy qua con đường ít bùn lầy nhất để trở lại sân khấu, trong khi em gái anh bám chắc đằng sau. Họ đỗ lại bên cạnh Anna, em gái anh nhảy xuống và bước vào trong vòng tay cô. Trong lúc họ trò chuyện, Donald tắt máy và kiểm tra điện thoại xem có tin nhắn gì không. Cuối cùng cũng đã có một tin được gửi đến.

Helen: Ở Tennessee. a ở đâu?

Não anh thoáng sững sờ, cố gắng diễn giải ý nghĩa của tin nhắn. Nó do Helen gửi. Cô đang làm cái quái gì ở Tennessee thế? Thêm một sân khấu nữa rơi vào im lặng. Chỉ mất một, hai tích tắc để Donald nhận ra rằng không phải cô đang ở cách đây hàng trăm dặm. Cô chỉ ở bên kia quả đồi thôi. Không có tin nhắn nào về việc gặp nhau tại sân khấu Georgia của anh được gửi đi. “Này, anh sẽ quay lại ngay.”

Anh khởi động chiếc xe địa hình. Anna nắm lấy cổ tay anh.

“Anh đi đâu thế?” cô hỏi.

Anh mỉm cười. “Tennessee. Helen vừa nhắn tin cho anh.”

Anna liếc lên nhìn những đám mây. Em gái anh bấy giờ đang săm soi mũ cô. Trên sân khấu, một cô bé trẻ tuổi đang được đưa ra chỗ micro. Đi bên cạnh cô bé là một người giữ quân kỳ, và những chiếc ghế đối diện với sân khấu chật kín người đang nhỏng cổ ngóng đợi.

Trước khi anh kịp phản ứng hay vào số xe, Anna với tay qua, vặn chìa khóa và rút nó ra khỏi bộ khởi động.

“Không phải bây giờ,” cô nói.

Donald cảm thấy một con thịnh nộ trào dâng. Anh với về phía tay cô hòng lấy chìa khóa, nhưng nó biến mất sau lưng cô.

“Đợi đã,” cô rít lên.

Charlotte đã quay về phía sân khấu. Thượng nghị sĩ Thurman đứng cầm micro trên tay, còn cô bé kia, có lẽ mới mười sáu tuổi, đứng bên cạnh ông ta. Những ngọn đồi đã trở nên im phăng phắc. Donald nhận ra chiếc xe địa hình nãy giờ gây ồn ào như thế nào. Cô bé chuẩn bị hát.

“Thưa quý vị và các bạn, những anh em Đảng Dân chủ…”

Có một khoảng lặng. Donald xuống xe, liếc nhìn điện thoại lần cuối rồi cất đi.

“… và những người không đảng phái ít ỏi trong số chúng ta.”

Đám đông rộ lên cười. Donald rảo bước trên phần đáy bằng phẳng của vùng trũng. Giày của anh nghiến lép nhép trên cỏ ướt và bùn nông. Giọng thượng nghị sĩ Thurman tiếp tục rền vang qua micro:

“Hôm nay là bình minh của một kỷ nguyên mới, một thời đại mới.”

Donald không đủ thể lực, đôi giày của anh trở nên nặng trĩu vì bùn đất.

“Khi chúng ta tập hợp tại miền đất độc lập tương lai này...”

Lúc mặt đất bắt đầu dốc lên, anh đã hụt hơi.

“... tôi nhớ đến lời từ một trong những kẻ thù của chúng ta. Một đảng viên Đảng Cộng hòa.”

Tiếng cười vọng lại từ phía xa, nhưng Donald không chút đoái hoài. Anh đang tập trung leo lên đồi.

“Chính Ronald Reagan đã từng nói rằng phải đấu tranh thì mới giành được tự do, phải nỗ lực thì mới giành được hòa bình. Khi chúng ta nghe bài quốc ca này, được viết cách đây rất lâu khi bom đạn trút xuống và một quốc gia mới được hình thành, hãy cùng nghĩ đến cái giá phải trả cho sự tự do của chúng ta và tự hỏi rằng, để đảm bảo sao cho những quyền tự do này không bao giờ mất đi thì liệu có bất kỳ cái giá nào là quá lớn hay không.”

Mới leo lên được một phần ba quãng đường Donald đã phải dừng lại lấy hơi. Bắp chân anh sẽ tê liệt trước lá phổi. Anh hối hận vì đã suốt ngày rong ruổi trên chiếc xe địa hình mấy tuần vừa qua trong khi một số người khác cực nhọc cuốc bộ. Anh tự hứa với mình là sẽ tập luyện cho khỏe khoắn hơn.

Anh lại bắt đầu leo lên đồi, và một giọng hát như tiếng chuông pha lê lấp đầy vùng trũng. Nó tràn qua gò đất, hòa chung với những giọng khác. Anh quay về phía sân khấu bên dưới, nơi quốc ca đang được hát bởi những giọng ca trẻ ngọt ngào...

Và anh trông thấy Anna đang vội vã leo lên đồi đuổi theo anh, mặt cau có vì lo lắng.

Donald biết mình đang gặp rắc rối. Anh tự hỏi có phải chạy lên đồi thế này là mình đang báng bổ bài quốc ca không. Ai cũng có vị trí định sẵn trong lúc quốc ca được hát, và anh thì đang bỏ bê vị trí của mình. Anh quay lưng lại với Anna và đi tiếp, lòng đầy quyết tâm.

“... chúng ta quan sát qua bờ lũy.”

Anh cười phá lên, hết hơi, tự hỏi liệu những ụ đất này có thể được coi là các bờ lũy không. Thật dễ để nhận ra những vùng trũng này đã trở thành gì sau mấy tuần qua, từng tiểu bang riêng với người, hàng hóa và gia súc, năm mươi cái hội chợ bang cùng tấp nập diễn ra, tất cả nhằm phục vụ cho cái ngày rực rỡ này, tất cả rồi sẽ biến mất sau khi cơ sở đi vào hoạt động.

“... và ánh chói đỏ lòa của hỏa tiễn, bom đạn nổ bừng trong không trung...”

Anh lên đến đỉnh đồi và hít vào đầy phổi thứ không khí trong lành, sạch sẽ. Trên sân khấu bên dưới, những lá cờ vẩn vơ đung đưa trong một làn gió nhẹ. Một màn hình lớn chiếu cảnh cô bé hát về “bằng chứng” và “vẫn ở đây”.

Một bàn tay nắm lấy cổ tay anh.

“Quay lại đi,” Anna rít lên.

Anh đang thở hổn hển. Anna cũng hết hơi, đầu gối cô phủ đầy bùn và vết ố cỏ. Cô hẳn đã trượt chân trên đường leo lên.

“Helen không biết anh đang ở đâu,” anh nói.

“... cờờờờờờờờ có đang baaaaayy...”

Tiếng vỗ tay rào rào rộ lên trước khi bài hát kết thúc, một lời ngợi khen. Những chiếc máy bay phản lực lao đến từ xa lọt vào tầm nhìn anh trước cả khi anh nghe thấy tiếng ầm ầm của chúng. Một đội bay hình kim cương với đầu mút của các cánh gần như chạm hẳn vào nhau.

“Xách đít xuống dưới này ngay lập tức,” Anna hét lên. Cô kéo mạnh cánh tay anh.

Donald vặn cổ tay ra. Khung cảnh những chiếc máy bay phản lực đang đến hớp hồn anh.

“... trên miền đấấất của những con người tự dooooooo...”

Cái giọng ngọt ngào và trẻ trung kia cất lên từ năm mươi cái lỗ trên mặt đất và hòa vào với tiếng gầm sấm sét của những chiếc máy bay phản lực mạnh mẽ, những thiên thần chết chóc trang nhã vút cao.

“Buông ra,” Donald ra lệnh khi anh bị Anna tóm lấy và vật lộn cố kéo anh trở xuống đồi.

“... và quê hươơơng của những con người... dũng cảảảảm...”

Không khí rung chuyển với tiếng ầm ào của màn bay căn giờ rất chuẩn xác. Buồng đốt sau gầm lên trong khi đám máy bay tẽ ra và ưỡn mình lao vào trong những đám mây trắng.

Anna gần như đánh vật với anh, vòng tay ôm quanh vai anh. Donald bừng tỉnh khỏi con mê gây ra bởi những chiếc máy bay phản lực phóng qua, bởi phiên bản quốc ca tuyệt vời được khuếch đại trên khắp nửa khu quận, lẫn nỗ lực tìm kiếm vợ mình ở vùng trũng bên dưới.

“Khốn kiếp, Donny, chúng ta phải xuống ...”

Chớp sáng đầu tiên xuất hiện trước khi cô kịp đưa tay lên che mắt anh. Một đốm sáng từ hướng trung tâm thành phố Atlanta lóe lên trong khóe mắt anh. Nó như sét đánh giữa ban ngày. Donald quay về phía nó, cứ ngỡ sẽ có sấm. Ánh chớp vụt lóe đã trở thành một quầng sáng chói lóa. Cánh tay của Anna bấy giờ đang ôm lấy eo anh, kéo giật anh về phía sau. Em gái anh cũng đang có mặt ở đó, thở hổn hển, che mắt, hét lên, “Cái quái gì thế?”

Lại thêm một chớp sáng nữa, mắt nổ đom đóm. Còi báo động vang lên từ tất cả các loa. Đó là tiếng còi ghi âm báo có không kích.

Donald cảm thấy mình nửa như đã mù. Ngay cả khi những đám mây hình nấm vươn lên từ trên nền đất - lớn đến mức không thể tin được, dù rằng ở xa đến thế - anh vẫn phải mất một tích tắc thì mới lĩnh hội nổi điều gì đang xảy ra.

Họ kéo anh xuống đồi. Tiếng vỗ tay đã chuyển thành la hét, vẫn có thể nghe được trên nền còi báo động inh tai nhức óc lúc bổng lúc trầm. Donald gần như chẳng nhìn thấy gì hết. Anh lảo đảo lùi về phía sau và suýt nữa thì ngã nhào khi cả ba người bọn họ trượt chân và trôi xuống vùng trũng, lớp cỏ ướt đưa họ về phía sân khấu. Phần đỉnh phồng của những đám mây cuồn cuộn ngày càng bốc cao hơn, tiếp tục nằm trong tầm mắt ngay cả khi những ngọn đồi khác và cây cối đều đã biến mất dạng.

“Đợi đã!” anh hét lên.

Anh đã quên điều đó. Anh không thể nhớ là gì. Anh nhớ lại chiếc xe địa hình của mình nằm trên sườn đồi. Anh đã bỏ nó lại phía sau. Làm thế nào mà anh lên được đến trên đó? Chuyện gì đang xảy ra thế?

“Đi mau. Đi mau. Đi mau,” Anna bấy giờ đang nói.

Em gái anh đang chửi thề. Cô đang hoảng sợ và rối trí, giống hệt như anh. Anh chưa bao giờ thấy em gái mình như vậy cả.

“Lều chính!”

Donald xoay người lại, gót chân trượt trên cỏ, tay ướt mưa, dính đầy bùn đất và cỏ. Anh ngã lúc nào thế?

Ba người bọn họ loạng choạng leo nốt xuống dốc trong khi tiếng sấm xa cuối cùng cũng vọng đến chỗ họ. Những đám mây phía trên đầu như thể đang bỏ chạy khỏi các vụ nổ, bị một cơn gió phi tự nhiên thổi bạt sang bên. Mặt dưới của những đám mây chớp nháy và lóe sáng, như thể vẫn còn thêm nhiều tia sét nữa đang giáng xuống, thêm nhiều quả bom đang phát nổ. Ở dưới sân khấu, mọi người không chạy ra khỏi vùng trũng - thay vào đó, họ chạy vào lều, được hướng dẫn bởi các tình nguyện viên vung vẩy vẫy tay, chợ và mấy quầy hàng thực phẩm được sơ tán, những hàng ghế gỗ giờ trở thành một đống lộn xộn bị lật nhào, một con chó vẫn bị trói vào cột cất tiếng sủa.

Một số người xem chừng vẫn còn nhận thức được, vẫn còn giữ được đầu óc tỉnh táo. Anna là một trong số họ. Donald nhìn thấy ông thượng nghị sĩ đứng cạnh một chiếc lều nhỏ hơn, điều phối dòng người. Mọi người đang đi đâu thế? Donald cảm thấy trống rỗng trong khi được dẫn đi cùng với những người khác. Phải mất một hồi lâu thì bộ não của anh mới diễn giải được những gì anh đã thấy. Các vụ nổ hạt nhân. Được xem trực tiếp những thứ vốn từng mãi mãi chỉ có trong các thước phim nhiễu thời chiến. Những quả bom thật phát nổ trên không trung thật. Gần đó. Anh đã nhìn thấy chúng. Tại sao anh lại không trở nên đui mù hoàn toàn? Mà thậm chí đó có phải là những gì đã xảy ra không?

Nỗi sợ chết nguyên sơ xâm chiếm lấy anh. Trong một góc khuất nào đó của tâm trí, Donald biết rằng tất cả bọn họ đều đã chết. Ngày tận thế đã đến. Không thể chạy thoát nó. Không thể trốn được nó. Các đoạn văn trong một cuốn sách mà anh đã đọc ùa về, hàng ngàn đoạn văn đã được ghi nhớ. Anh vỗ lên quần tìm mấy viên thuốc, nhưng chúng không có ở đó. Anh nhìn ra sau vai, chật vật nhớ xem mình đã bỏ lại gì đằng sau...

Anna và em gái kéo anh đi qua chỗ ông thượng nghị sĩ, bấy giờ đang nhăn nhó, mặt rắn đanh lại đầy kiên định, nhíu mày nhìn con gái mình. Vạt lều quệt vào mặt Donald, bóng tối bên trong đan xen với mấy chiếc đèn treo. Trong vùng không gian đen ngòm, các đốm sáng lưu lại trong tầm nhìn của anh từ những vụ nổ hiện ra rõ rành. Trong này đông nghịt người, nhưng số lượng không nhiều như đáng lẽ phải có. Đám đông đi đâu hết rồi? Anh không hiểu đầu cua tại nheo gì cho đến khi thấy mình lê bước đi xuống.

Một con dốc bê tông, tứ phương tám hướng đều nhung nhúc người với người, vai chen lấn, dân tình thở khò khè, la hét gọi nhau, tay dang ra khi thân nhân bị dòng người cuốn đi, vợ chồng bị chia lìa, một số người khóc, một số hoàn toàn bình thản...

Vợ chồng.

Helen!

Donald gân cổ át tiếng đám đông mà gào tên cô. Anh quay lại và cố gắng lội ngược dòng lũ người đang sợ hãi. Anna và em gái kéo anh. Những người tranh giành nhau lao xuống từ trên kia dồn ép. Donald bị đẩy xuống dưới, vào trong lòng đất. Anh muốn đi xuống dưới cùng với vợ mình. Anh muốn chết chìm cùng với cô.

“Helen!”

Ôi lạy Chúa, anh đã nhớ ra.

Anh nhớ mình đã bỏ lại gì đằng sau.

Sự hoảng loạn lắng xuống và nỗi sợ hãi thế chỗ nó. Anh có thể nhìn được. Thị lực của anh đã phục hồi. Nhưng anh vô phương chống lại dòng đẩy bất khả kháng.

Donald nhớ đến một cuộc trò chuyện với ông thượng nghị sĩ về việc mọi thứ sẽ kết thúc như thế nào. Có tĩnh điện trong không khí, vị của kim loại chết trên lưỡi anh, một màn sương trắng bốc lên xung quanh anh. Điều anh nhớ đến nhiều nhất là một cuốn sách. Anh biết vụ này là gì, biết chuyện gì đang xảy ra.

Thế giới của anh đã biến mất.

Một thế giới mới đang nuốt chửng lấy anh.