CA TRỰC THỨ HAI
TRẬT TỰ
Chương 24 2212
Tháp giống 1
TROY GIẬT MÌNH TỈNH GIẤC khỏi một chuỗi những giấc mơ khủng khiếp. Thế giới bùng cháy, và những người được phái đến để dập tắt nó đều đang nằm ngủ li bì. Ngủ và đóng băng cứng ngắc, những que diêm bốc khói nghi ngút vẫn còn nằm nguyên trong tay, những cuộn khói tàn độc mỏng tang và xám xịt.
Anh đã bị chôn vùi, bị bao trùm trong bóng tối, có thể cảm thấy những bức tường chật hẹp của cỗ quan tài nhỏ đang quây lấy mình.
Những hình thù thẫm đen di chuyển phía bên kia tấm kính giá băng, những người cầm xẻng đang loay ha loay hoay tìm cách giải thoát cho anh.
Mí mắt của Troy như rách toạc khi anh chật vật khiến chúng mở toang ra. Khóe mắt anh đóng gỉ cứng, băng tan chảy xuống má. Anh cố gắng giơ tay lên để chùi chúng đi, nhưng tay anh chỉ tuân lệnh một cách yếu ớt. Lúc anh đã giơ được một bàn tay lên, một ống truyền tĩnh mạch níu lấy cổ tay anh. Anh nhận thức được cái ống thông đường tiểu của mình. Mọi phần cơ thể anh đều ngứa râm ran khi anh bừng dậy khỏi trạng thái tê liệt và bước vào miền lạnh lẽo.
Nắp khoang bật ra kèm theo một tiếng rít không khí. Một khe ánh sáng xuất hiện ở bên cạnh anh, mỗi lúc một to hơn trong khi bóng tối dần tan biến.
Một bác sĩ và trợ lý của ông ta thò tay vào để chăm sóc anh. Troy gắng gượng nói nhưng chỉ có thể ho. Họ đỡ anh ngồi dậy, mang thứ nước đắng đến cho anh. Ngay cả nuốt cũng khó khăn. Đôi bàn tay anh rất yếu, cánh tay run rẩy, đến mức họ phải đỡ cho anh chiếc cốc. Vị kim loại đọng lại trên lưỡi anh. Vị như cái chết.
“Từ tốn thôi nào,” họ nói khi anh cố uống quá nhanh. Dây nhợ và ống truyền tĩnh mạch được những bàn tay chuyên nghiệp cẩn thận gỡ ra, áp lực đè lên, gạc được dán vào làn da buốt lạnh. Có một chiếc áo choàng bệnh nhân.
“Năm nào?” anh hỏi, giọng anh khô khốc.
“Vẫn còn sớm,” vị bác sĩ nói. Đây là một bác sĩ khác. Troy chớp mắt trước ánh đèn chói lọi, không nhận ra ai trong số hai người đang chăm sóc mình hết. Biển quan tài xung quanh anh vẫn cứ mờ ảo nhòe nhoẹt.
“Cứ từ tốn thôi,” anh trợ lý nói, tay nghiêng chiếc cốc.
Troy xoay xở uống được vài ngụm. Anh cảm thấy tồi tệ hơn lần trước. Thời gian lần này lâu hơn. Cái lạnh ngấm sâu trong xương anh. Anh nhớ rằng tên mình không phải là Troy. Anh đáng lẽ đã phải chết rồi. Một phần trong anh lấy làm hối tiếc vì đã bị quấy nhiễu. Một phần khác trong anh thì hy vọng mình đã ngủ qua giai đoạn tồi tệ nhất.
“Thưa anh, chúng tôi xin lỗi vì đã đánh thức anh, nhưng chúng tôi cần sự giúp đỡ của anh.”
“Báo cáo đi...”
Hai người kia nói cùng một lúc.
“Một tháp giống khác đang gặp vấn đề, thưa anh. Tháp giống mười tám...”
Các viên thuốc được đưa ra. Troy phẩy tay xua chúng đi. Anh không còn muốn uống chúng nữa.
Vị bác sĩ lưỡng lự; hai viên nang nằm trong lòng bàn tay ông. Ông quay sang hỏi ý kiến ai đó khác, một người thứ ba. Troy cố gắng chớp mắt cho thế giới trở nên sắc nét hơn. Một điều gì đó vừa được nói. Những ngón tay nắm lại quanh mớ thuốc, làm anh cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Họ giúp anh đứng dậy, có một chiếc xe lăn đợi sẵn. Một người đàn ông đứng đằng sau nó, tóc lão bạc trắng chẳng khác nào bộ quần yếm lão mặc, bộ quai hàm vuông vắn và tấm thân rắn như sắt của lão trông quen quen. Troy nhận ra lão. Đây là cái người đánh thức những người bị đóng băng.
Anh làm thêm một ngụm nước nữa trong khi dựa vào khoang, đầu gối run rẩy vì yếu sức và lạnh.
“Tháp giống mười tám bị làm sao ?” Troy thì thầm câu hỏi trong khi hạ cốc xuống.
Vị bác sĩ nhíu mày và chẳng nói gì cả. Người đàn ông đằng sau chiếc xe lăn chăm chú quan sát anh.
“Tôi biết ông,” Troy nói.
Người đàn ông mặc đồ trắng gật đầu. Chiếc xe lăn đang đợi Troy. Troy cảm thấy bụng mình quặn thắt khi những phần say ngủ trong anh cựa mình.
“Ông là Thần Lạnh,” anh nói, mặc dù điều này nghe không đúng lắm.
Chiếc áo choàng thật ấm áp. Nó kêu lột sột khi cánh tay anh được luồn qua tay áo. Những người hỗ trợ anh có vẻ lo lắng. Họ thay phiên nhau nói, người này nói rằng một tháp giống đang sụp đổ, người kia nói rằng họ cần sự giúp đỡ của anh. Troy chỉ quan tâm đến người đàn ông mặc đồ trắng. Họ dìu anh về phía chiếc xe lăn.
“Mọi chuyện kết thúc chưa?” anh hỏi. Anh quan sát người đàn ông không màu, thị lực đang dần trở nên rõ ràng, giọng anh mỗi lúc một thêm mạnh mẽ. Anh thực sự hy vọng rằng mình đã ngủ qua tất cả.
Thần Lạnh buồn bã lắc đầu trong khi Troy được hạ xuống chiếc xe.
“Cậu trẻ à, tôi e rằng,” một giọng quen thuộc nói, “nó chỉ mới bắt đầu mà thôi.”