Chương 25 Năm diễn ra Cuộc Đại Nổi loạn Tháp giống 18
TỬ NHẬT CŨNG LÀ SINH NHẬT. Họ nói thế để giảm bớt nỗi đau của những người bị bỏ lại phía sau. Một ông già chết đi và một người trúng quay số. Con khóc lóc trong khi những ông bố bà mẹ nhỏ nước mắt vì vui. Tử nhật cũng là sinh nhật, và không ai biết điều này rõ hơn Mission Jones.
Ngày mai là sinh nhật thứ mười bảy của cậu. Ngày mai, cậu sẽ già thêm một tuổi. Nó cũng sẽ đánh dấu mười bảy năm ngày mẹ cậu qua đời.
Vòng đời có mặt ở khắp nơi - nó bao quanh mọi thứ, hệt như cây cầu thang xoắn khổng lồ - nhưng cậu là minh chứng rõ ràng nhất cho nó, thể hiện rõ nhất việc một sinh mạng được sinh ra đồng nghĩa với một sinh mạng phải bị tước đi. Và thế là Mission đón sinh nhật của mình trong tâm trạng không chút vui vẻ, với một gánh nặng trên tấm lưng trẻ trung, nghĩ về cái chết và không ăn mừng gì hết.
Mission có thể nghe thấy, cách ba bước bên dưới và đi cùng tốc độ với cậu, anh bạn Cam thở khò khè vì phải khiêng một nửa khối hàng. Khi bộ phận Điều Phối giao cho họ một ca khuân hàng đôi, hai cậu thanh niên đã tung một đồng xu - ngửa đi đầu - và Cam đã thua. Chính thế mà Mission được đi đầu và có thể quan sát rõ cầu thang. Nó cũng cho cậu quyền quyết định tốc độ, và những suy nghĩ u ám của cậu đã khiến cho họ hùng hục bước đi.
Sáng hôm ấy, cây cầu thang chẳng có mấy người qua lại. Lũ trẻ con, những đứa vẫn còn đi học, vẫn chưa dậy đến trường. Một vài chủ cửa hàng mắt ngái ngủ lảo đảo đi làm. Có những nhân viên bảo trì bụng bê bết dầu mỡ và đầu gối có miếng vá rời ca làm muộn về. Một người đi xuống, mang theo nhiều đồ đạc hơn mức một người không phải dân khuân vác được phép mang, nhưng Mission đang không có hứng đặt hàng của mình xuống và mang vác hộ người khác. Chỉ cần lườm người kia, cho anh ta biết rằng anh ta đã bị nhìn thấy là đủ.
“Ba tầng nữa thôi,” cậu phì phò nói với Cam khi họ băng qua tầng thứ ba mươi lăm. Quai đeo khuân vác của cậu hiện đang siết vào vai, bởi món hàng họ đang mang rất nặng. Nhưng đích đến của nó thậm chí còn khiến cậu cảm thấy nặng nề hơn. Đã gần bốn tháng rồi Mission chưa quay trở lại các nông trại, cũng chưa gặp lại bố mình trong từng ấy lâu. Tất nhiên, cậu thỉnh thoảng vẫn gặp em trai mình ở khu Ổ, nhưng cũng đã vài tuần trôi qua rồi. Đến thăm vào lúc gần sinh nhật của cậu thế này rất khó xử, nhưng đó là chuyện không thể tránh được. Cậu tin bố mình sẽ làm như thường lệ và lờ tịt đi dịp ấy, ngó lơ việc cậu đang trưởng thành lên.
Sau khi băng qua tầng ba mươi lăm, họ lại đặt chân đến một khoảng trống nữa giữa các tầng, đầy những dòng chữ sơn bậy. Cái mùi độc hại của sơn tự chế phảng phất trong không khí. Những dòng mới sơn gần đây bị nhỏ giọt ở mấy chỗ, một phần được sơn vào đêm hôm trước. Những chữ in đậm chạy vòng quanh bức tường bê tông cong cách xa lan can cầu thang, ghi rằng:
ĐÂY LÀ HẦM CỦA CHÚNG TA.
Cái từ lóng chỉ tháp giống đấy nghe có vẻ lỗi thời, mặc dù sơn chưa khô. Không ai nói như vậy nữa. Không dùng từ ấy suốt nhiều năm nay rồi. Ở trên cao hơn và cũ hơn là dòng chữ:
GIỎI THÌ DỌN CÁI NÀY ĐI, LŨ MẶT L...
Phần còn lại bị một lớp sơn kiểm duyệt che khuất. Cứ làm như thể trên đời có ai đọc được nó mà lại không thể điền nốt vào chỗ trống vậy. Đằng nào thì nửa đầu cũng mới là tội nghiêm trọng.
LẬT ĐỔ KHU TRÊN ĐỈNH!
Mission cười phá lên khi đọc thấy câu này. Cậu chỉ nó cho Cam thấy. Chắc được sơn bởi một đứa nhóc nào đó sinh ra đâu đó phía trên khu giữa và căm ghét bản thân, một thằng nhãi không thể chịu được vận may của chính mình. Mission biết cái kiểu người ấy. Đó là kiểu giống như cậu . Cậu nhìn ngắm tất cả những dòng viết bậy ấy, được sơn đè lên những dòng từ năm ngoái và những dòng từ biết bao nhiêu năm trước nữa. Chính tại nơi đây, vùng giữa các tầng, nơi các thanh rầm thép vươn từ cây cầu thang ra phần xi măng đằng xa, những câu khẩu hiệu ấy trải suốt bao thế hệ.
NGÀY TÀN ĐANG ĐẾN...
Mission bước qua cái câu này, không thể cãi được. Ngày tàn quả thật đang đến. Cậu có thể cảm nhận được nó tận trong cốt tủy. Cậu có thể nghe thấy nó trong tiếng lạch cạch khò khè của tháp giống với mớ bu lông lỏng lẻo và các khớp gỉ sét của nó, có thể nhìn thấy nó trong dáng đi dạo này của mọi người, vai rụt lên đến tận tai, ôm sát đồ đạc vào ngực. Ngày tàn của tất cả bọn họ đang đến.
Tất nhiên bố cậu sẽ bật cười và không đồng ý. Mission có thể nghe thấy giọng của bố cậu dù vẫn còn ở cách cả mấy tầng, bảo với cậu rằng người ta đã nghĩ đến điều tương tự từ trước khi cậu và em trai ra đời rất lâu, rằng mỗi thế hệ đều kiêu ngạo nghĩ về điều này một lần nữa, nghĩ rằng thời của mình là đặc biệt, rằng mọi thứ sẽ kết thúc cùng với họ. Bố cậu nói rằng hy vọng mới chính là nguyên nhân khiến cho mọi người cảm thấy như thế, không phải sợ hãi. Mọi người nhắc đến ngày tàn với những nụ cười gần như không buồn giấu giếm. Điều họ mong muốn là lúc chết, mình sẽ không phải đi một mình. Họ hy vọng rằng sẽ không có ai may mắn xuất hiện sau mình và sống một cuộc đời hạnh phúc mà không có mình.
Những suy nghĩ như vậy làm cho cổ của Mission trở nên ngứa ngáy. Cậu giữ quai đeo bằng một tay và điều chỉnh chiếc khăn quanh cổ mình bằng tay kia. Che cổ là một thói quen lo lắng mà cậu vẫn hay làm mỗi khi nghĩ về ngày tàn của mọi thứ.
“Anh trên đó vẫn ổn chứ?” Cam hỏi.
“Tao không sao,” Mission gọi với ra sau, nhận ra mình đã đi chậm lại. Cậu nắm chặt quai đeo bằng cả hai tay và tập trung vào tốc độ đi của mình, vào công việc. Cậu đã hình thành một máy đếm nhịp trong đầu kể từ thời còn làm bóng đeo, một món đồ kêu tích tắc, tích tắc cho các ca khuân hàng đôi. Hai người khuân vác biết căn giờ chuẩn sẽ có thể phối hợp nhịp nhàng và leo lên cả chục cây cầu thang, không hề cảm thấy nặng nhọc. Mission và Cam chưa đạt đến trình độ ấy. Thỉnh thoảng một trong số họ sẽ phải đảo chân hoặc điều chỉnh tốc độ của mình cho ăn khớp với người kia. Nếu không, kiện hàng của họ có thể sẽ lắc lư nguy hiểm.
Kiện hàng của họ. Nghĩ về nó theo cách đó sẽ dễ dàng hơn. Tốt hơn hết là đừng nghĩ về nó như một thi thể - một người chết.
Mission nghĩ về ông mình, người ông cậu chưa bao giờ được biết. Ông đã chết trong cuộc nổi loạn năm 78, để lại một người con trai tiếp quản nông trại và một cô con gái về sau trở thành thợ sơn. Cô của Mission đã bỏ công việc đó vài năm trước; cô không còn loại bỏ những chỗ gỉ sét hay sơn lót và sơn phủ lớp thép trần nữa. Không còn ai làm thế. Không còn ai buồn làm thế. Nhưng bố cậu vẫn canh tác trên mảnh đất ấy, cái mảnh đất mà các thế hệ nam nhi nhà Jones đã canh tác, mãi mãi khẳng định rằng mọi thứ sẽ không bao giờ thay đổi.
“Từ đó còn có nghĩa khác, mày biết không,” bố cậu đã từng một lần nói với cậu, khi Mission nhắc đến cách mạng. “Nó cũng có nghĩa là xoay vòng vòng. Xoay xoay vòng quanh. Cứ sau một lần làm cách mạng, mày sẽ quay lại ngay xuất phát điểm của mình.”
Đây là điều mà bố Mission hay nói mỗi khi các linh mục đến chôn cất một người bên dưới đồng ngô của ông. Bố cậu sẽ dùng xẻng nén đất xuống, nói rằng đó là sự đời, và gieo một hạt giống vào trong cái lỗ gọn gàng mà ngón tay cái ông vừa tạo ra.
Mission đã kể cho bạn bè về cái ý nghĩa khác kia của cách mạng. Cậu giả vờ mình đã tự nghĩ ra nó. Họ toàn đem mấy thứ tri thức nửa mùa nhăng cuội đó ra mua vui cho nhau vào lúc đêm khuya trên những khu đầu hành lang tối trong khi hít keo khoai tây trong túi nhựa.
Rodny, bạn thân của cậu, là người duy nhất không thấy ấn tượng. “Không có gì thay đổi cho đến khi chúng ta bắt nó phải thay đổi,” nó nói với ánh mắt nghiêm túc.
Mission tự hỏi không biết bây giờ người bạn thân của cậu đang làm gì. Đã nhiều tháng nay cậu chưa được gặp Rodny. Bất kể cái ngành nó đang làm bóng đeo trong bộ phận IT có là gì, thì cái ngành ấy cũng khiến cho nó không được ra ngoài nhiều.
Cậu nhớ lại những ngày tháng tươi đẹp hơn, lớn lên trong khu Ổ với những người bạn con chấy cắn đôi. Cậu nhớ mình từng nghĩ rằng tất cả bọn họ sẽ ở mãi bên nhau và già đi trong khu trên đỉnh. Họ sẽ sống trong những hành lang cũ, ngắm nhìn lũ con mình rồi sẽ có chơi đùa giống như mình hồi trước.
Nhưng tất cả bọn họ đều đã mỗi người một ngả. Thật khó mà nhớ nổi ai là người làm điều đó đầu tiên, ai là người đã rũ bỏ những kỳ vọng của cha mẹ rằng con cái sẽ kế nghiệp mình, nhưng cuối cùng hầu hết họ đã làm như vậy. Mỗi người bọn họ đều đã rời nhà để theo đuổi một số phận mới. Con trai thợ ống nước đã lên nông trại. Con gái khu nhà ăn học may. Con trai nông dân trở thành người khuân vác.
Mission nhớ mình từng tức giận khi rời khỏi nhà. Cậu nhớ có cãi nhau một trận với bố mình, ném xẻng xuống, thề rằng cậu sẽ không bao giờ đào thêm một cái mương nào nữa. Cậu đã học được ở trong khu Ổ rằng cậu có thể trở thành bất cứ thứ gì mình muốn, rằng cậu là người làm chủ số phận của chính mình. Và thế là khi cảm thấy tồi tệ, cậu cho rằng chính mấy cái nông trại là nguyên nhân; cậu cho rằng chính gia đình của mình là nguyên nhân.
Cậu và Cam đã tung một đồng xu lúc ở bộ phận Điều Phối, ngửa thì ẵm đầu, rốt cuộc Mission đã vào thế bị vai của một người chết áp vào vai mình. Mỗi khi cậu ngước mắt lên để quan sát các bậc thang phía trước, phần sau đầu cậu chạm vào đỉnh đầu xác chết, ngăn cách bởi một lớp túi nhựa - sinh nhật và tử nhật ép chặt vào với nhau, hai mặt của cùng một đồng xu. Mission mang theo cả hai, mang theo gánh nặng đại diện cho cả hai thứ. Cậu leo hai bậc thang cùng một lúc, một tốc độ nhanh dã man, tiến về phía nông trại thời thơ ấu của mình.
26