Chương 26
VĂN PHÒNG PHÁP Y nằm ở trên tầng ba mươi hai, ngay bên dưới nông trại, rúc ở tận cuối những hành lang tối tăm và ẩm ướt, quanh co bên dưới mớ rễ cây. Trần nhà ở cái khu tầng lửng đó rất thấp. Các ống dẫn treo lộ thiên ở phía trên và giận dữ kêu lạch xạch khi các máy bơm hoạt động và chuyển chất dinh dưỡng đến cho những rễ cây khát nước ở xa. Nước từ hàng chục chỗ rò bé nhỏ giọt xuống đủ loại xô chậu. Một cái chậu mới được đổ hết nước đi giờ đang phát ra những tiếng coong coong rất vang theo từng giọt nước. Một cái chậu khác bị tràn. Sàn nhà trơn bóng, những bức tường ẩm ướt như làn da đẫm mồ hôi.
Bên trong văn phòng pháp y, hai cậu trai nâng cái xác lên một tấm kim loại móp méo, và bà bác sĩ pháp y ký vào nhật ký làm việc của Mission. Bà thưởng thêm cho họ vì đã giao hàng nhanh chóng, khi Cam nhìn thấy mớ tem phiếu thưởng, thái độ gắt gỏng của cậu ta về tốc độ đi tiêu tan luôn. Sau khi quay trở lại hành lang, cậu ta chào Mission rồi bì bõm tiến về phía lối ra.
Mission nhìn cậu ta bỏ đi, cảm thấy mình như thể không chỉ hơn bạn mình mỗi một tuổi. Cam không được biết về kế hoạch buổi tối, các cuộc họp nửa đêm của những người khuân vác. Sự mù mờ của cậu thanh niên khiến cậu cảm thấy ghen tị với cậu ta.
Vì không muốn tay không đến nông trại và bị bố lên lớp về tội lười biếng, Mission dừng lại ở phòng bảo trì dọc hành lang để xem có thứ gì cần được mang lên không. Đang trực là Winters, một ông già da đen có bộ râu trắng, chuyện về các máy bơm. Lão nhìn Mission với vẻ nghi ngờ và tuyên bố rằng mình không có tiền để thuê người khuân vác. Mission giải thích rằng cậu đằng nào cũng đang trên đường đi lên và rất sẵn lòng nhận bất cứ thứ gì lão có.
“Trong trường hợp đó thì...” Winters nói. Lão lôi một cái máy bơm nước khổng lồ đặt lên bàn làm việc của lão.
“Đúng thứ cháu cần,” Mission mỉm cười nói với lão.
Winters nheo mắt lại như thể Mission có vấn đề về đầu óc.
Chiếc máy bơm không nhét vừa được vào bên trong túi khuân vác của cậu, nhưng quai đeo ở bên ngoài túi vòng được vừa vặn qua mớ ống dẫn thòi lòi và các mối nối sắc nhọn. Winters giúp cậu thòng tay qua quai và đảm bảo chiếc máy bơm được buộc chặt vào lưng cậu. Cậu cảm ơn ông lão, nhờ đó được tặng thêm một cái nhíu mày đầy quan ngại khác, thế rồi cậu lên đường ra khỏi khu tầng lửng. Lúc quay trở ra ngoài cầu thang, mùi nấm mốc từ các hành lang ẩm ướt phai dần, thay vào đó là mùi đất mùn và đất mới được cày bừa, mùi hương của nhà, gợi cho Mission nhớ về quá khứ.
Chiếu nghỉ trên tầng ba mươi mốt chật cứng một đám người, chen lấn vào trong khu nông trại để kiếm đồ ăn trong ngày. Đứng tách biệt với bọn họ là một bà mẹ mặc đồ nông dân xanh lá, tay đang bồng một đứa trẻ quấy khóc. Đầu gối cô có những vết bẩn thường thấy ở một nhân viên thu hoạch và trên mặt cô là vẻ khó chịu của một người bị tống ra khỏi khu gieo trồng để xoa dịu đứa con ồn ào. Lúc Mission lách qua, cậu nghe thấy người mẹ hát những lời hát ru quen thuộc. Cô đong đưa đứa trẻ gần lan can đến đáng sợ, và như Mission thấy thì đôi mắt đang mở to của đứa trẻ tràn ngập một vẻ sợ hãi.
Cậu luồn lách qua đám đông, và tiếng khóc của đứa trẻ trở nên nhạt nhòa dần giữa bầu không khí huyện náo. Mission nhận ra rằng mình bây giờ ít thấy trẻ con hơn hẳn. Sự tình chẳng giống như khi cậu còn trẻ gì hết. Đã có một vụ bùng nổ dân số sau sự kiện đầy bạo lực mà thế hệ trước đã gây ra, nhưng ngày nay thì chỉ có một nhúm vụ chết tự nhiên và đôi ba người trúng xổ số. Điều ấy đồng nghĩa với việc có ít em bé khóc lóc hơn và ít bậc cha mẹ vui mừng hơn.
Cuối cùng cậu cũng lọt được qua cửa và vào đến sảnh chính. Mission lau mồ hôi trên môi bằng khăn. Cậu đã quên đổ đầy bi đông ở tầng dưới, nên miệng cậu đang khô không khốc. Bây giờ thì cậu lại thấy lý do để mình phóng vội phóng vàng đến vậy thật ngớ ngẩn. Cứ như thể sinh nhật sắp đến của cậu là một hạn chót cần chạy cho kịp, và cậu đến thăm bố mình rồi rời đi càng sớm bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu. Nhưng bây giờ, khi những khung cảnh và âm thanh từ thời thơ ấu bao trùm, bao nhiêu suy nghĩ đen tối và giận dữ của cậu tan biến. Đây là nhà, và Mission lấy làm bực bội trước cảm giác sung sướng khi được ở đây.
Cậu nhận được một vài câu chào hỏi và cái vẫy tay trên đường đi về phía cổng. Một số người khuân vác cậu biết đang nhét đầy trái cây và rau quả vào bao tải để chở đến nhà ăn. Cậu thấy cô của mình đang điều hành một trong những quầy bán hàng bên ngoài cổng an ninh. Sau khi từ bỏ nghề thợ sơn, cô giờ đã chuyển sang bán buôn, và nhiều khả năng là bất hợp pháp. Cô chưa bao giờ làm bóng đeo cho công việc ấy và không có quyền thực hiện. Mission cố gắng hết sức để không lọt vào mắt cô; cậu không muốn bị cuốn vào một buổi dạy dỗ hay bị xoa xù tóc và kéo thẳng khăn.
Đằng sau các quầy hàng, một nhúm trẻ con túm tụm ở góc tối đằng xa, có lẽ là đang trao đổi hạt giống, trông không hề kín đáo như chúng hẳn tưởng. Toàn bộ khung cảnh ở sảnh vào hiện lên như một chợ đồ cũ, với những người nông dân bản hàng trực tiếp, còn người từ các tầng xa tụ tập để thu mua chỗ thức ăn mà họ sợ sẽ không bao giờ đến được các cửa hàng chỗ mình. Nỗi sợ tiếp tục đẻ thêm ra nỗi sợ, các nhóm người trở thành đám đông, và chẳng khó gì để hình dung nó tiếp theo sẽ trở thành biển người.
Làm việc ở cổng an ninh chính là Frankie, một đứa trẻ cao lớn, gầy gò mà Mission đã lớn lên cùng. Mission lau trán bằng mặt trước của chiếc áo lót, bấy giờ đã mát lạnh vì ướt mồ hôi. “Ê, Frankie,” cậu gọi.
“Mission.” Một cái gật đầu và một nụ cười. Vì cũng là một đứa trẻ đã nhảy việc từ lâu, nó không để bụng gì cậu. Bố Frankie làm an ninh dưới chỗ bộ phận IT. Frankie đã muốn trở thành nông dân, điều mà Mission không tài nào hiểu nổi. Giáo viên của họ, cụ Crowe, đã rất vui mừng và khuyến khích Frankie theo đuổi ước mơ của mình. Và bây giờ thì Mission thấy thật trớ trêu khi Frankie rốt cuộc lại đi lo việc an ninh cho các nông trại. Cứ như thể nó không tài nào thoát được khỏi cái nghề mình sinh ra để làm.
Mission mỉm cười và hất đầu về phía mái tóc dài ngang vai của Frankie. “Có ai đó giội thuốc mọc nhanh lên đầu mày à?”
Frankie vén tóc ra sau tai với vẻ ngượng nghịu. “Công nhận ấy. Mẹ tao dọa sẽ leo lên đây và lấy dao cứa nó đi trong lúc tao ngủ.” “Nhắn lại là tao sẽ ghì mày xuống trong khi chị đại mày ra tay nhé,” Mission vừa nói vừa cười. “Cho tao qua phát?”
Có một cổng rộng dành cho xe cút kít và xe đẩy nằm ở bên cạnh. Mission không muốn lách qua mấy cái cửa quay với chiếc máy bơm khổng lồ đeo trên lưng. Frankie nhấn một nút, và cánh cổng kêu lên. Mission bước qua.
“Mày mang gì lên đấy?” Frankie hỏi.
“Máy bơm nước của Winters. Mày dạo này thế nào?” Frankie đưa mắt rà soát đám đông bên ngoài cổng. “Chờ tao một chút,” nó nói, tìm kiếm ai đó. Hai người nông dân quẹt thẻ làm việc và bước qua cửa quay, trò chuyện rôm rả. Frankie vẫy một người nào đó mặc đồ màu xanh lá cây lại và hỏi liệu họ có thể trực giúp nó không.
“Nào,” Frankie nói với Mission. “Đi cùng tao đi.”
Hai người bạn cũ bước dọc sảnh chính, tiến về phía quầng sáng rực rỡ của mớ đèn gieo trồng đằng xa. Những cái mùi thật mê hoặc và quen thuộc. Mission tự hỏi những mùi ấy có ý nghĩa thế nào đối với Frankie khi nó đã lớn lên gần mùi hôi thối của nhà máy lọc nước. Có thể nó cũng thấy nơi này hôi hám chẳng kém gì Mission thấy nhà máy hôi. Có thể trái lại, nhà máy lọc nước sẽ khơi gợi cho Frankie nhớ về những kỷ niệm đẹp.
“Mọi thứ quanh đây đang trở nên loạn lạc quá,” Frankie thì thầm sau khi họ rời xa cổng.
Mission gật đầu. “Ừ, tao thấy thêm một vài quầy hàng nữa đã mọc lên. Mỗi ngày chúng một xuất hiện nhiều hơn, phải không?”
Frankie túm lấy cánh tay Mission và hãm tốc độ của họ lại để cả hai có thêm thời gian nói chuyện. Có mùi bánh mì mới nướng tỏa ra từ một văn phòng nào đó. Nơi đây quá xa lò bánh mì trên tầng bảy để có thể có bánh mì nóng, nhưng nay nó đã trở thành điều bình thường mới. Có lẽ bột mì được nghiền ở một nơi nào đó sâu trong các nông trại.
“Mày đã thấy những gì người ta đang làm bên trong nhà ăn, đúng không?” Frankie hỏi.
“Vài tuần trước tao có khuân một mớ lên đó,” Mission nói. Cậu nhét ngón tay cái vào dưới quai đeo vai và ngó ngoáy kéo cái máy bơm nặng trịch lên cao hơn trên hông. “Tao thấy họ đang chế một cái gì bên màn hình tường. Không thấy nó là gì cả.”
“Họ đang bắt đầu trồng rau mầm trên đó,” Frankie nói. “Nghe bảo còn cả ngô nữa.”
“Tao đoán điều đó đồng nghĩa với sẽ có ít mẻ bọn tao cần vận chuyển hơn giữa đây và đó,” Mission nói, suy nghĩ như một người khuân vác. Cậu lấy mũi giày sút nhẹ vào tường. “Roker sẽ nổi điên khi hay tin đấy.”
Frankie cắn môi và nheo mắt. “Ừ, nhưng không phải Roker là người bắt đầu trồng đậu riêng ở bộ phận Điều Phối đó sao?”
Mission ngó ngoáy vai. Cánh tay cậu đang dần trở nên tê điếng. Cậu chưa quen với việc đứng yên với một vật nặng - cậu đã quen với việc di chuyển. “Vụ đó khác,” nó cãi. “Đó là đồ ăn cho hành trình leo.”
Frankie lắc đầu. “Ừ, nhưng chẳng phải thế là đạo đức giả sao?” “Ý mày là đạo đức giả hả?”
“Sao cũng được. Điều tao muốn nói là ai cũng đều có một cái cớ. ‘Chúng tôi làm chuyện đó bởi vì họ cũng làm chuyện đó và người nào đó khác đã khơi mào nó. Chúng tôi có làm hơn họ một tí thì đã sao?’ Chính cái thái độ đó đấy. Nhưng rồi chúng ta loạn cào cào cả lên khi nhóm tiếp theo làm hơn một tí nữa. Mọi thứ hoạt động theo cơ chế như một cái bánh cóc vậy.”
Mission liếc nhìn dọc hành lang, về phía ánh sáng của những ngọn đèn xa xăm. “Tao không biết nữa,” cậu nói. “Dạo gần đây thị trưởng dường như toàn cho qua mọi thứ.”
Frankie bật cười. “Mày thực sự nghĩ rằng thị trưởng nắm quyền sao? Thị trưởng đang sợ, anh bạn à. Sợ và già rồi.” Frankie ngoái lại liếc dọc hành lang để đảm bảo chắc chắn không có ai đang đến. Cậu đã sống chung với lo lắng và hoang tưởng từ nhỏ. Khi cậu còn trẻ thì điều ấy thật buồn cười; bây giờ thì nó thật buồn thảm và có phần đáng quan ngại. “Mày nhớ hồi chúng ta nói về việc một ngày nọ sẽ lên nắm quyền không? Về việc mọi thứ sẽ đổi khác ấy?”
“Không có chuyện như vậy đâu,” Mission nói. “Một khi lên nắm quyền được thì chúng ta cũng đã già như họ rồi và sẽ không còn quan tâm gì nữa. Và sau đó con cái của chúng ta sẽ ghét chúng ta vì làm mấy trò nhảm nhí tương tự.
Frankie bật cười, và vẻ căng thẳng trong tấm thân mảnh khảnh của nó dường như lắng xuống. “Tao tin là mày nói đúng đấy.”
“Ừ, thôi, tao cần phải đi trước khi cánh tay của tao rụng ra đây.” Mission nhún vai đẩy chiếc máy bơm lên cao hơn trên lưng.
Frankie vỗ vào vai cậu. “Ừ. Gặp mày vui ghê cơ.”
“Tao cũng thấy thế.” Mission gật đầu rồi quay đi.
“À mà này, Mish...”
Cậu dừng lại và ngoái nhìn.
“Mày có sắp sửa gặp Cụ Quạ không?”
“Ngày mai tao sẽ tạt qua đó,” cậu nói, đó là nếu cậu sống sót qua đêm nay.
Frankie mỉm cười. “Gửi lời chào của tao đến bà cụ với nhé?”
“Ừ,” Mission hứa.
Thêm một cái tên để bổ sung vào danh sách. Nếu cậu mà có thể tính phí cho tất cả các mẩu thông điệp mình chuyển hộ bạn bè, lượng ba trăm tám mươi tư tem phiếu cậu đã tích cóp được sẽ nhiều lên gấp bội. Chỉ cần nửa tem phiếu cho mỗi lời hỏi thăm cậu chuyển cho Cụ Quạ thôi là cậu bây giờ đã có căn hộ của riêng mình rồi. Cậu sẽ không cần phải ở trong các trạm dừng. Nhưng tin nhắn từ bạn bè thì nhẹ hơn rất nhiều so với những suy nghĩ đen tối, thế nên Mission không ngại để chúng chiếm chỗ. Chúng chen chúc, giúp lấn át những suy nghĩ kia. Và thề có trời đất chứng giám, Mission đã phải mang theo nhiều suy nghĩ nặng nề lắm rồi.