Chương 27
GIAO CHIẾC MÁY BƠM trước khi đến thăm bố mình thì hợp lý hơn và sẽ giúp lưng Mission nhẹ gánh hơn, nhưng mục đích của cậu khi vác nó lên trên này chỉ đơn thuần là để ông già cậu nhìn thấy cậu mang vác hàng hóa. Vì vậy, cậu đi vào trong khu hành lang trồng trọt và tiến về phía trạm gieo trồng nơi ông cậu - hình như đến cả ông cố cậu - từng làm việc. Băng qua chỗ đậu và dây leo việt quất, ra sau mớ bí đao và khoai tây. Tại một khoanh đất trồng ngô trông có vẻ đã sẵn sàng để thu hoạch, cậu thấy ông già mình bấy giờ đang lồm cồm bò trên hai tay và đầu gối, hình ảnh Mission luôn nhớ về ông: đào đất với một cái thuổng nhỏ, đôi bàn tay bứt cỏ dại như một thói quen, hệt cái kiểu một cô gái liên tục vô thức cuốn tóc quanh ngón tay.
“Bố.”
Ông già cậu quay đầu sang một bên, mồ hôi nhễ nhại trên trán dưới sức nóng của ngọn đèn gieo trồng. Một nụ cười vụt hiện trước khi tan biến đi. Riley, người anh em cùng cha khác mẹ của Mission, xuất hiện đằng sau một hàng ngô cuối khoanh đất, một đứa bé mười hai tuổi trông giống bố cậu như đúc, hai bàn tay phủ đầy đất cát. Nó lên tiếng chào nhanh hơn, vừa vội vã đứng dậy vừa hét tướng lên, “Mission!”
“Mớ ngô trông tốt đấy,” Mission nói. Cậu đặt một tay lên lan can, để cho trọng lượng của chiếc máy bơm tì lên lưng, và chìa ngón tay cái ra để uốn cong một chiếc lá. Ẩm. Vài tuần nữa là sẽ thu hoạch được, và cái mùi hương khiến cho cậu lập tức hồi tưởng lại quá khứ. Cậu nhìn thấy một con ruồi nhuế chạy lên thân cây và giết con ký sinh trùng ấy với một phát ngắt khéo léo.
“Anh mang gì đến cho em thế?” em trai cậu ré lên.
Mission cười và vò mái tóc đen của em, một món quà mẹ thằng bé truyền lại. “Xin lỗi nhé cu. Lần này người ta bắt tao mang nặng quá.” Cậu hơi quay người lại để Riley - và bố cậu - có thể nhìn thấy. Em trai cậu bước lên chỗ lan can thấp nhất và rướn qua để nhìn cho rõ hơn.
“Tại sao mày không đặt cái cục đó xuống một lúc đi?” bố cậu hỏi. Ông vỗ hai tay vào nhau để giũ cho chỗ đất quý giá rơi xuống ở đúng phía bên này hàng rào, sau đó chìa tay ra và bắt tay Mission. “Trông mày khỏe đấy.”
“Bố cũng thế ạ.” Mission đáng lẽ đã ưỡn ngực ra và đứng thẳng lưng hơn, nhưng làm vậy sẽ bị trọng lượng của chiếc máy bom kéo cho ngã dập mông. “Cái vụ khu nhà ăn bắt đầu tự trồng rau mầm mà con nghe kể là thế nào vậy ạ?”
Bố cậu càu nhàu và lắc đầu. “Cả ngô nữa, căn cứ theo những gì tao nghe được. Lại thêm ba cái trò tự tạo nguồn cung chết tiệt ấy.” Ông thọc một ngón tay vào ngực Mission. “Mày phải hiểu là vụ này ảnh hưởng đến mấy đứa chúng mày đấy.”
Ý bố cậu là những người khuân vác, giọng điệu nghe chừng như muốn nói tao đã bảo rồi mà không nghe . Luôn luôn là cái giọng điệu đó.
Riley kéo bộ quần yếm của Mission và hỏi mượn con dao của cậu. Mission rút lưỡi dao ra khỏi vỏ và trao nó cho thằng bé trong khi cậu quan sát bố, một sự im lặng xuất hiện giữa hai người. Bố cậu trông già hơn. Da ông có màu của gỗ sơn dầu, một sắc tối không lành mạnh do làm việc quá lâu dưới ánh đèn gieo trồng. Nó được gọi là da “rám nắng” và nhờ nó mà ta có thể nhận ra một người nông dân ở cách mình tận hai chiếu nghỉ.
Một hơi nóng dữ dội tỏa ra từ những bóng đèn trên đầu, và cơn giận Mission mang theo khi xa nhà tan thành một nỗi buồn trống rỗng. Cậu có thể cảm nhận được khoảng trống mẹ mình để lại. Nó là một lời nhắc nhở đối với Mission về cái giá đã phải trả để cậu được ra đời. Cậu cảm thấy thương hại ông già mình hơn, người đàn ông với làn da bị thương tổn và những đốm đen trên mũi sau nhiều năm lao lực. Các đặc điểm của tất cả những người mặc đồ màu xanh lá cây, những người làm việc với đất, quần quật lao động giữa những người chết của tháp giống.
Mission nhớ lại ký ức tuổi thơ rõ ràng đầu tiên: cầm một cái thuổng nhỏ mà thời đó cậu thấy chẳng khác nào một cái xẻng khổng lồ. Cậu bấy giờ đang chơi giữa những hàng ngô, xúc từng thuổng đất, bắt chước bố cậu, thế rồi bất chợt ông già nắm lấy cổ tay cậu.
“Đừng đào ở đó,” bố cậu đã nói với giọng phần nào sắc lạnh. Đây là trước khi Mission chứng kiến đám tang đầu tiên, trước khi cậu tận mắt trông thấy thứ gì nằm bên dưới mớ hạt giống. Sau ngày hôm đó, cậu học được cách phát hiện các gò đất sẫm màu hơn do đã bị đào xới.
“Vậy là họ bắt mày phải làm công việc nặng nhọc,” bố cậu nói, phá vỡ sự im lặng. Ông tưởng rằng món hàng Mission mang là do bộ phận Điều Phối phân cho. Mission không sửa lời ông.
“Họ để bọn con vác những gì mình có thể mang,” cậu nói. “Những người khuân vác cao tuổi hơn được giao thư. Mỗi người bọn con đều chở những gì mình có thể.”
“Tao nhớ hồi tao mới thôi làm bóng đeo,” bố cậu nói. Ông nheo mắt và lau trán, dứ đầu về phía luống cây. “Bị bắt đi trồng khoai tây trong khi thầy mẫu của tao quay lại hái quả việt quất. Cứ hai quả cho vào giỏ thì lại một quả cho mình.”
Lại vụ này nữa rồi. Mission quan sát Riley lấy ngón tay thử đầu mũi dao. Cậu đưa tay ra để lấy lại con dao, nhưng đứa em trai của cậu vặn người ra xa.
“Những người khuân vác cao tuổi nhận được công việc giao thư bởi vì họ có thể ẵm công việc giao thư,” bố cậu giải thích.
“Bố có biết gì đâu mà nói,” Mission nói, nỗi buồn biến mất, cơn giận quay trở lại. “Lý do bọn con mang hàng nặng là vì những người khuân vác cao tuổi có đầu gối yếu. Ngoài ra, tiền thưởng của con được tính dựa trên cân nặng và thời gian con hoàn thành công việc, thế nên con không bận tâm đâu.”
“Ồ, vâng.” Bố cậu phẩy tay về phía chân Mission. “Họ trả cho mày tiền thưởng và mày đem đầu gối của mình ra trả cho họ.”
Mission có thể cảm thấy má mình căng ra, có thể cảm nhận được cái tời cứa rát quanh cổ mình.
“Con trai, tất cả những gì tao muốn nói là khi mày già hơn và có thâm niên, mày sẽ có quyền được lựa chọn luống đất để cày. Chỉ có vậy thôi. Tao muốn mày làm những gì có lợi cho bản thân.”
“Con luôn làm những gì có lợi cho bản thân mà, bố.”
Riley leo lên, ngồi trên lan can trên cùng và nhe răng với hình ảnh phản chiếu của mình trong con dao. Thằng bé bấy giờ đã có một dải tàn nhang trên mũi, khởi đầu của làn da rám nắng của một người nông dân. Thịt da thương tổn sinh ra thịt da thương tổn, bố thế nào con thế ấy. Và Mission có thể dễ dàng hình dung ra những năm tháng sau này của Riley, ở phía bên kia lan can, đã trưởng thành và có một đứa con của riêng mình. Cậu lấy làm mừng vì đã thoát ra khỏi khu nông trại và kiếm được một công việc không bám vào dưới móng tay mà theo cậu về nhà mỗi đêm.
“Mày sẽ ăn trưa với cả nhà chứ?” bố cậu hỏi, có lẽ cảm thấy rằng mình đang làm Mission thấy chán ngán.
“Nếu bố không phiền,” Mission nói. Cậu cảm thấy hơi tội lỗi trước việc bố cậu nghĩ rằng ông sẽ phải cho cậu ăn, nhưng cũng lấy làm biết ơn vì không phải đánh tiếng. Và nếu cậu không đến thăm mẹ kế thì bà sẽ buồn. “Nhưng sau đó con sẽ phải đi. Tối nay con phải... giao hàng.”
Bố cậu nhíu mày. “Nhưng mà mày sẽ có thời gian để thăm Allie, đúng không? Con bé cứ suốt ngày hỏi han về mày. Nếu mày cứ bắt nó đợi thì bọn thanh niên ở đây sẽ xếp hàng để được kết hôn với nó đấy.”
Mission quệt mặt để che giấu biểu cảm của mình. Allie là một người bạn tuyệt vời - mối tình lãng mạn đầu tiên và chóng vánh nhất của cậu - nhưng kết hôn với cô sẽ đồng nghĩa kết hôn với nông trại, trở về nhà, sống giữa những người chết bị chôn vùi. “Lần này chắc là không,” cậu nói. Cậu cảm thấy tồi tệ khi thừa nhận điều ấy.
“OK. Rồi, đi giao hàng đi. Đừng chần chừ ở đây tán dóc với bọn tao và lãng phí tiền thưởng.” Vẻ thất vọng trong giọng nói của ông già còn nóng hơn cả ánh đèn và không dễ gì che giấu. “Nửa giờ nữa gặp lại mày trong phòng ăn nhé?” Ông đưa tay ra, nắm lấy tay con trai mình một lần nữa và bóp lấy nó. “Gặp lại mày tao mừng lắm, con à.”
“Con cũng thế ạ.” Mission bắt tay bố cậu, sau đó vỗ hai lòng bàn tay vào nhau trên cái khoanh đất gieo trồng để loại hết đất cát. Riley miễn cưỡng đưa trả con dao lại và Mission nhét nó vào trong vỏ. Cậu cài miếng kẹp quanh chuôi, suy nghĩ về việc có thể đêm hôm ấy cậu sẽ cần sử dụng nó. Cậu cân nhắc một lúc xem liệu mình có nên cảnh báo bố không, nghĩ đến việc bảo cả ông và Riley nên ở lại trong nhà cho đến sáng, đừng liều lĩnh ra ngoài.
Nhưng cậu giữ mồm giữ miệng, vỗ vai em trai và đi đến phòng máy bơm cuối sảnh. Trên đường đi qua những hàng người gieo trồng và thu hoạch, cậu nghĩ về việc những người nông dân bán rau quả của họ trong các quầy hàng tạm thời và tự xay bột. Cậu nghĩ về việc khu nhà ăn tự trồng rau mầm và ngô. Và cậu nghĩ về những kế hoạch mới được phát hiện gần đây cho phép chuyển hàng nặng từ chiếu nghỉ này đến chiếu nghỉ khác mà không cần đến người khuân vác.
Mọi người đều đang tìm cách tự lo thân, đề phòng trường hợp thời bạo loạn quay trở lại. Mission có thể cảm thấy sự nghi ngờ và thiếu tin tưởng đang lớn dần, những bức tường đang được dựng lên. Tất cả đều đang cố gắng ít phụ thuộc vào người khác hơn, chuẩn bị cho điều không thể tránh khỏi, cố thủ.
Cậu nới lỏng quai đeo trên túi khi đến gần phòng máy bơm, và sực nảy ra một ý nghĩ nguy hiểm, nhận ra một điều: nếu mọi người đều đang cố để không còn cần đến nhau nữa, vậy như thế bọn họ sẽ chung sống hòa thuận kiểu gì đây?