← Quay lại trang sách

Chương 28

VÀO BAN ĐÊM, những ngọn đèn trên cây cầu thang xoắn khổng lồ được cho mờ đi để cả người lẫn tháp giống đều có thể ngủ. Chuyện xảy ra trong khung giờ khuya khoắt ấy, khi trẻ con đã được dỗ nín từ lâu bằng những bài hát ru du dương và chỉ những kẻ mang tà ý mới lảng vảng loanh quanh. Mission ngồi rất yên trong bóng tối đó và chờ đợi. Ở đâu đó phía trên cậu, có tiếng dây quấn chặt và trượt đi trên kim loại, tiếng rít của các thớ sợi khi chúng siết vào thép và dãn căng dưới một sức nặng lớn.

Một nhóm người khuân vác rúc túm tụm với cậu trên cầu thang. Mission áp má vào trụ bên trong, lớp thép làm mát da cậu. Cậu kiểm soát hơi thở và dỏng tai nghe ngóng tiếng sợi dây. Cậu biết rõ những âm thanh chúng tạo ra, có thể cảm thấy vết rát trên cổ, vết chai gồ lên đã lành đi theo năm tháng, một vết tích mà những người khác hay liếc nhìn, nhưng hiếm khi lôi ra nói đến. Và một lần nữa, trong cái không gian xám xì của khung giờ đèn thắp tù mù kia, một tiếng rít quen thuộc xuất hiện khi khối hàng từ phía bên trên được dần dần hạ xuống.

Cậu chờ đợi tín hiệu. Cậu nghĩ về sợi dây, về cuộc đời của mình và những điều bị cấm đoán khác. Trong bộ phận Điều Phối ở tầng bảy mươi tư có một cuốn sách ghi chép các khoản kê khai. Trong trạm dừng chính của tất cả những người khuân vác, một cuốn sổ cái khổng lồ được chế ra với lượng giấy trị giá cả gia tài được cất giữ nghiêm ngặt. Nó kiểm kê rất cẩn thận một số loại hàng được giao nhất định, được viết tay để thông tin không thể bị lộ ra qua đường điện tử.

Mission từng nghe bảo là những người khuân vác có thâm niên theo dõi một số loại đường ống trong cuốn sổ cái này, nhưng cậu không biết tại sao. Cả đồng thau nữa, cùng nhiều loại chất lỏng và bột khác nhau từ bộ phận Hóa Chất. Nếu đặt những thứ này - hoặc quá nhiều dây - là ta sẽ bị đưa vào danh sách theo dõi. Những người khuân vác là chúa tể của tin đồn. Họ biết mọi thứ đi đâu về đâu. Những lời thì thầm của họ tập hợp lại trong bộ phận Điều Phối chính, hệt như nước ngưng tụ, và chúng sẽ được ghi lại.

Mission lắng nghe tiếng sợi dây thừng nghiến kèn kẹt và ỉ ôi trong bóng tối. Cậu biết cảm giác bị một đoạn dây siết chặt quanh cổ là như thế nào. Cậu lấy làm lạ là nếu đặt một lượng dây đủ dài để treo cổ thì không ai quan tâm hết. Nhưng đủ dài để thòng qua vài tầng, sẽ có những cái nhướn mày thắc mắc ngay.

Cậu chỉnh lại khăn của mình và nghĩ về điều này trong khung cảnh đèn mờ. Cậu tin vậy tức là một người có thể tự kết liễu đời mình, miễn là không tước đi công việc của người khác.

“Chuẩn bị sẵn sàng đi,” một lời thì thầm vọng xuống từ phía bên trên.

Mission siết chặt tay cầm dao và tập trung vào nhiệm vụ trước mắt. Mắt cậu căng ra để quan sát trong cảnh tù mù. Cậu có thể nghe thấy tiếng thở đều đặn của những người khuân vác xung quanh. Chắc chắn họ cũng đang hồi hộp siết chặt con dao của mình.

Những con dao vốn luôn đi kèm với công việc. Dao của người khuân vác được dùng để rạch mở hàng hóa được giao, để cắt trái cây ăn trên đường leo, còn để tự vệ trong quá trình chủ nhân nó lang thang khắp dọc tháp giống, chấp nhận đương đầu với hiểm nguy hai lần mỗi chuyến. Bây giờ thì Mission căng thẳng siết lấy con dao của mình trong tay, đợi lệnh.

Phía trên cây cầu thang, cách đó hai vòng quanh cột trụ, tại một chiếu nghỉ tối tăm, một nhóm nông dân khẽ giọng tranh cãi trong khi điều chỉnh đầu dây bên kia, thực hiện công việc của một người khuân vác trong đêm tối để tiết kiệm mấy trăm tem phiếu. Phía ngoài lan can, sợi dây như tàng hình trong bóng tối. Cậu sẽ phải rướn người ra ngoài và mò mẫm bừa để vớ lấy nó. Cậu cảm thấy quanh cổ áo mình nóng bừng lên, và bàn tay đầy mồ hôi không còn nắm vững cái chuôi dao nữa.

“Chưa được,” Morgan thì thầm, và Mission cảm thấy bàn tay thầy mẫu cũ của cậu đặt lên trên vai, ghìm cậu lại. Mission gạt bỏ hết mọi suy nghĩ trong đầu. Lại thêm một tiếng rít khe khẽ nữa, tiếng sợi dây bị một chiếc máy phát điện nặng kéo căng, và một mảng xám dày đặc trôi qua giữa miền đen. Những người ở trên khẽ tiếng hò nhau trong khi loay hoay xử lý kiện hàng, trong khi mặc bộ đồ màu xanh lá và thực hiện công việc của những người mặc đồ xanh dương.

Khi mảng màu xám dần dần nhích qua, Mission nghĩ về sự nguy hiểm của đêm nay và lấy làm kinh ngạc trước nỗi sợ hãi mình mang trong tim. Cậu chợt trở nên quan tâm đến cái cuộc đời mà mình từng tìm cách kết liễu, cái cuộc đời đáng lẽ không được phép tồn tại. Cậu nghĩ về mẹ mình và tự hỏi bà là người như thế nào, bên cạnh cái tính khí bất tuân mệnh lệnh đã khiến cho bà phải đem mạng sống ra trả giá. Đó là tất cả những gì cậu biết về mẹ mình. Cậu biết thiết bị cấy ghép ở hông bà đã hỏng, bởi vì cứ mười ngàn máy thì sẽ phải có một cái bị hỏng. Và thay vì báo cáo lại về sự cố ấy - cũng như cái thai - bà đã dùng quần áo rộng thùng thình để che giấu cậu cho đến khi quá mốc thời hạn mà bản Hiệp Ước còn cho phép coi một đứa trẻ là u nang.

“Chuẩn bị sẵn sàng đi,” Morgan rít lên.

Khối máy phát điện màu xám rón rén tuột xuống và khuất tầm nhìn. Mission nắm chặt con dao và nghĩ về việc cậu đáng lẽ phải bị mổ ra khỏi người bà để vứt bỏ. Nhưng quá thời hạn thì một sinh mạng sẽ được đổi bằng một sinh mạng khác. Bản Hiệp Ước nói như thế. Mission đã được sinh ra sau song sắt và được trả tự do, trong khi mẹ cậu bị tống ra ngoài để lau chùi.

“Bắt đầu,” Morgan ra lệnh, và Mission giật mình. Những đôi giày mềm mòn vẹt nghiến kin kít trên các bậc thang phía trên, âm thanh của những con người đột ngột bắt tay hành động. Mission tập trung vào phần việc của mình. Cậu ép mình sát vào lan can cong và với tay vào trong vùng không gian phía ngoài. Lòng bàn tay cậu mò thấy sợi dây căng cứng như thép. Cậu áp lưỡi dao vào sợi dây dãn căng.

Có một tiếng tạch như dây chằng bị đứt, sợi dây bện đầu tiên tẽ đôi ngay khi lưỡi dao sắc của cậu mới chỉ chạm nhẹ vào.

Mission chỉ có một tích tắc để nghĩ về đám người đang đợi ở chiếu nghỉ cách hai tầng bên dưới, tòng phạm của những nông dân kia. Đang có nhiều người xộc lên cầu thang. Mission chỉ thèm được tham gia cùng họ. Với chỉ một động tác cưa rất khẽ, sợi dây đứt toác ra, và Mission có cảm tưởng rằng mình nghe thấy chiếc máy phát điện nặng nề rít gió trong khi nó tăng tốc độ rơi. Một thoáng sau, có một tiếng va chạm dữ dội, tiếng người gào la bên dưới. Ở bên trên, cuộc ẩu đả đã nổ ra.

Với một tay đặt trên lan can và tay còn lại cầm dao, Mission leo thang ba bậc một. Cậu xộc đến tham gia cuộc hỗn chiến ở trên, tham gia ban phát bài học cho việc dám phá vỡ Hiệp Ước giữa lúc đêm hôm, dám giành công việc của người khác. Tiếng phì phò rên rỉ cùng những tiếng bôm bốp vọng ra từ chiếu nghỉ, và Mission lao vào vụ ẩu đả, không chút đoái hoài đến hậu quả mà chỉ tập trung vào cuộc chiến trước mắt.