← Quay lại trang sách

Chương 29 2212
Tháp giống 1

CHIẾC XE LĂN KÊU KEN KÉT theo từng vòng bánh lăn. Mỗi vòng quay mang đến một tiếng phàn nàn chói lói, rồi một quãng im lặng chết chóc theo sau. Donald chìm đắm trong cái âm thanh nhịp nhàng ấy khi anh được đẩy đi. Hơi thở của anh phà thành khói vào trong không khí, bởi lẽ căn phòng ngập tràn cái lạnh tột cùng, hệt như xương cốt anh vậy.

Biết bao hàng khoang chạy dọc hai bên. Những cái tên phát sáng màu cam trên các màn hình tí hon, những cái tên bịa đặt được thiết kế để cắt phăng quá khứ ra khỏi hiện tại. Donald quan sát chúng trôi qua trong khi họ đẩy anh về phía lối ra. Anh cảm thấy đầu nặng trĩu, bị sự hồi tưởng nặng đè thế chỗ cho những giấc mơ cuộn lại và tan biến như làn khói.

Những người đàn ông trong bộ quần yếm xanh nhạt dẫn anh qua cửa và vào hành lang. Anh được dẫn vào một căn phòng quen thuộc với một chiếc bàn quen thuộc. Chiếc xe lăn rung rinh khi họ nhấc đôi chân trần của anh ra khỏi chỗ gác. Anh hỏi đã bao lâu trôi qua rồi, anh đã ngủ bao lâu rồi.

“Một trăm năm,” ai đó nói. Thế tức là một trăm và sáu mươi năm kể từ hồi định hướng. Bảo sao chiếc xe lăn không vững - nó còn già hơn cả anh. Các ốc vít của nó đã lỏng lẻo trong bao nhiêu thập kỷ dài đằng đẵng mà Donald nằm ngủ.

Họ đỡ anh đứng dậy. Đôi chân anh vẫn còn bị giấc ngủ đông làm cho tê dại, cái lạnh dần lắng xuống thành cơn ngứa râm ran nhức nhối. Một tấm rèm treo được kéo lại. Họ yêu cầu anh tiểu vào trong một cái cốc, đi xong thì anh thấy nhẹ nhõm vô cùng. Mẫu nước tiểu có màu than, những cỗ máy chết tuôn ra khỏi cơ thể anh. Chiếc áo choàng bệnh nhân không đủ để giữ ấm, cho dù anh biết cái lạnh thực chất nằm ở trong da thịt mình chứ không phải căn phòng. Họ cho anh uống thêm thứ nước đắng kia.

“Bao lâu nữa thì đầu óc cậu ta sẽ tỉnh táo trở lại?” ai đó hỏi.

“Một ngày,” vị bác sĩ nói. “Sớm nhất sẽ là ngày mai.”

Họ cho anh ngồi trong khi lấy máu của anh. Một lão già mặc bộ quần yếm trắng với mái tóc trắng chẳng kém đứng ở ngưỡng cửa, nhíu mày. “Hãy tiết kiệm sức lực của mình đi,” người đàn ông mặc đồ trắng nói. Lão gật đầu với vị bác sĩ để ông tiếp tục công việc và biến mất trước khi trí nhớ nhập nhèm của Donald kịp định danh được lão. Anh cảm thấy choáng váng trong lúc nhìn máu bị hút ra khỏi người mình, bị cái lạnh nhuộm xanh.

Họ bắt một chiếc thang máy quen thuộc. Những người xung quanh anh trò chuyện, nhưng giọng nói của họ nghe có vẻ xa xăm. Donald cảm thấy mình như thể đã bị đánh thuốc, nhưng anh nhớ rằng mình đã ngừng uống mớ thuốc của họ. Anh đưa tay chạm vào môi dưới, ngón tay và miệng đều ngứa ran, và lần mò tìm vết loét, cái hốc nhỏ anh dùng để giữ lại những viên thuốc mình không nuốt.

Nhưng vết loét không có ở đó. Nó hẳn đã lành từ nhiều thập kỷ trước trong lúc anh nằm ngủ. Cửa thang máy tách ra, và Donald cảm thấy thêm nhiều mảng của quãng thời gian mơ màng đó phai đi.

Họ đẩy anh dọc một hành lang khác, trên tường có mấy vết xước cao ngang bánh xe, những đường cong màu đen nơi cao su từng cạ vào lớp sơn. Anh đưa mắt quan sát các bức tường, trần nhà, gạch ốp, tất cả đều mang dấu vết hao mòn của bao thế kỷ. Cảm giác cứ như thể mới hôm qua chúng hãy còn gần như mới cáu. Bây giờ thì chúng tã tượi vô cùng, như bất chợt sụp đổ thành một đống hoang tàn. Donald nhớ mình từng thiết kế các hành lang giống hệt như thế này. Anh nhớ mình từng nghĩ rằng họ đang xây dựng lên một công trình có thể tồn tại suốt bao đời. Sự thật vốn đã nằm sờ sờ ngay đó. Sự thật nằm trong bản thiết kế, chình ình trước mắt anh, quá điên rồ để có thể được coi là một điều nghiêm túc.

Chiếc xe lăn chậm lại.

“Cửa bên cạnh,” một giọng nói cộc cằn phía sau anh nói, một giọng nói quen thuộc. Donald bị đẩy qua cánh cửa đóng kín và đưa đến một cánh cửa khác. Một người hộ lý lăng xăng chạy vòng qua chiếc xe lăn, vòng chìa khóa kêu leng keng bên hông anh ta. Một chiếc chìa khóa được chọn và đút vào trong ổ, phát ra chuỗi những tiếng tách gọn ghẽ. Bản lề kèn kẹt kêu lên khi cánh cửa bị đẩy vào. Đèn bên trong được bật lên.

Đó là một căn phòng chẳng khác nào buồng giam, ngai ngái mùi lâu ngày không được sử dụng. Ngọn đèn phía trên đầu nhấp nháy một lúc rồi mới sáng. Trong góc có một cái giường hai tầng hẹp, một cái bàn đầu giường, một tủ quần áo, một phòng tắm.

“Tại sao tôi lại ở đây?” Donald hỏi, giọng anh run run.

“Đây sẽ là phòng của anh,” anh hộ lý nói, đồng thời cất chìa khóa đi. Đôi mắt trẻ của anh ta liếc về phía người đàn ông đẩy chiếc xe lăn như thể muốn biết mình trả lời như thế có đúng không. Một anh chàng trẻ tuổi khác cũng mặc đồ màu xanh nhạt vội vã đi vòng tới trước và gỡ chân Donald ra khỏi bệ gác đặt lên tấm thảm đã bị năm tháng bào cho phẳng lì.

Điều cuối cùng Donald còn nhớ là bị những con chó với đôi cánh da gầm gừ đuổi theo, hất tung lên một núi xương. Nhưng đó là một giấc mơ. Ký ức cuối cùng thực sự của anh là gì? Anh nhớ một mũi kim. Anh nhớ mình chết đi. Vụ đó có vẻ là thật.

“Y tôi là...” Donald đau đớn nuốt nước bọt. “Tại sao tôi lại.. thức dậy ?”

Anh suýt nữa thì nói còn sống . Hai người hộ lý liếc nhìn nhau trong khi dìu anh đi từ xe lăn ra tầng dưới chiếc giường. Chiếc xe lăn cót két kêu đúng một lần khi bị đẩy lùi ra ngoài hành lang. Người đẩy xe dừng lại, đôi vai rộng của nhân vật đó làm cho ô cửa trông thật nhỏ.

Một người hộ lý giữ cổ tay Donald - hai ngón tay ấn nhẹ lên những đường gân xanh như băng, môi lặng lẽ mấp máy đếm. Người hộ lý còn lại thả hai viên thuốc vào trong một chiếc cốc nhựa và lóng ngóng vặn nắp một chai nước.

“Sẽ không cần đến nó đâu,” hình bóng ở khung cửa nói.

Anh hộ lý cầm mấy viên thuốc liếc nhìn ra sau vai khi người đàn ông cao tuổi bước vào bên trong căn phòng nhỏ và choán mất một phần không gian. Căn phòng co lại. Công việc hít thở trở nên khó khăn hơn đối với Donald.

“Ông là Thần...” Donald thì thầm.

Lão già tóc bạc phẩy một bàn tay với hai người hộ lý. “Hãy cho chúng tôi ở riêng một chút,” lão nói.

Người nắm cổ tay Donald kết thúc việc đếm và gật đầu với người kia. Những viên thuốc không được uống bị cất đi, kêu lạch xạch trong cái cốc giấy. Gương mặt của lão già đã đánh thức thứ gì đó trong đầu Donald, xuyên qua những hình ảnh và giấc mơ nhập nhèm.

“Tôi nhớ ông,” Donald nói. “Ông là Thần Lạnh.”

Một nụ cười vụt lóe, trắng như tóc lão, những nếp nhăn hình thành quanh môi và mắt lão. Chiếc xe lăn ngoài hành lang kêu ken két khi bị đẩy đi. Cánh cửa đóng tách lại. Donald có cảm tưởng mình nghe thấy tiếng khóa chốt lại, nhưng răng anh thỉnh thoảng vẫn gõ lập cập và tai vẫn còn ù ù cạc cạc.

“Thurman,” người kia nói, sửa lời anh.

“Tôi nhớ,” Donald nói. Anh nhớ văn phòng của lão, cái văn phòng trên tầng và một số văn phòng khác nữa ở xa xăm, một nơi nào đó vẫn còn có mưa rơi, cỏ vẫn còn mọc và mỗi năm hoa anh đào lại nở một lần. Người đàn ông này từng có thời là một thượng nghị sĩ.

“Việc cậu nhớ là một bí ẩn mà chúng tôi cần phải lý giải.” Lão già nghiêng đầu. “Bây giờ thì việc cậu nhớ lại là tốt. Chúng tôi cần cậu nhớ”

Thurman dựa người vào chiếc tủ kim loại. Trông lão cứ như thể đã không ngủ nhiều ngày rồi. Tóc lão rối bù, không giống như Donald vẫn nhớ. Có quầng thâm dưới đôi mắt buồn bã của lão. Không hiểu sao, lão trông có vẻ già hơn.

Donald nhìn xuống lòng bàn tay mình, mớ lò xo gắn trong giường làm cho căn phòng như thể đang lắc lư. Anh lại nhớ đến cảnh tượng kinh khủng về một người đàn ông nhớ ra tên của chính mình và muốn được tự do.

“Tên tôi là Donald Keene.”

“Vậy là cậu có nhớ. Và cậu biết tôi là ai không?” Lão lôi ra một mảnh giấy gấp và chờ đợi anh trả lời.

Donald gật đầu.

“Tốt.” Thần Lạnh quay người lại và đặt mảnh giấy gấp lên tủ quần áo. Lão đặt tờ giấy đứng thẳng trên phần chân gấp của nó. “Chúng tôi cần cậu nhớ mọi thứ,” lão nói. “Hãy nghiên cứu báo cáo này khi đầu óc đã bớt mụ mị, xem nó có giúp gợi nhớ gì không. Khi dạ dày cậu đã ổn, tôi sẽ cho người mang một bữa ăn tử tế xuống.”

Donald xoa thái dương.

“Cậu đã ngủ được một thời gian rồi,” Thần Lạnh nói. Lão gõ khớp ngón tay lên cửa.

Donald ngọ nguậy mấy ngón chân trần trên tấm thảm. Chân anh đang lấy lại cảm giác. Cánh cửa kêu tách trước khi mở toang ra, và ông thượng nghị sĩ một lần nữa chắn ánh sáng chiếu vào từ hành lang. Trong tích tắc, lão trở thành một cái bóng

“Cứ nghỉ ngơi đi, sau đó chúng ta sẽ cùng tìm kiếm câu trả lời. Có người muốn gặp cậu.”

Trước khi Donald kịp hỏi thế tức là sao, căn phòng đã bị chốt kín. Và bằng cách nào đó, khi cánh cửa đóng im ỉm còn lão già đã bỏ đi mất, không gian nhỏ bé lại có nhiều không khí để thở hơn. Donald hít sâu vài hơi. Anh trấn tĩnh lại, nắm lấy khung giường và loạng choạng đứng lên. Anh đứng đó một lúc, người đong đưa.

“Cùng tìm kiếm câu trả lời,” anh lớn tiếng lặp lại. Ai đó muốn gặp anh.

Anh lắc đầu, khiến cho cả thế giới quay mòng mòng. Anh làm gì có bất kỳ câu trả lời nào. Tất cả những gì anh có chỉ là câu hỏi. Anh nhớ những người hộ lý đánh thức mình đã nói gì đó về một tháp giống đang sụp đổ. Anh không thể nhớ tháp giống nào. Tại sao họ lại đánh thức anh vì chuyện đó?

Anh loạng choạng đến bên cửa, vặn thử núm, xác nhận điều mình đã biết. Anh đi đến tủ quần áo, nơi mảnh giấy đứng trên nếp gấp của mình.

“Nghỉ ngơi chút đi,” anh nói, cười phá lên trước đề xuất ấy. Làm gì có chuyện anh ngủ được. Anh cảm thấy như thể mình đã ngủ no nê lắm rồi. Anh nhặt mảnh giấy lên và mở nó ra.

Một bản báo cáo. Donald nhớ cái báo cáo này. Đó là bản sao của một báo cáo. Báo cáo về một thanh niên thực hiện những điều khủng khiếp. Căn phòng xoay tròn quanh anh như thể anh đang đứng trên một cái trục lớn, ký ức về những người đàn ông và phụ nữ bị giẫm đạp và chết, về một mệnh lệnh kinh khủng được đưa ra, những gương mặt thò vào nhìn anh từ một hành lang nào đó xa tít trong quá khứ.

Donald chớp mắt xua đi một làn nước mắt và nghiên cứu bản báo cáo đang run rẩy trong tay. Không phải chính anh đã viết cái này à? Anh nhớ mình đã ký nó. Nhưng ở phía dưới không phải tên anh. Nét chữ viết tay đúng là của anh, nhưng đó không phải tên anh.

Troy.

Chân Donald trở nên tê dại. Anh mò mẫm tìm giường - nhưng thay vào đó lại ngã xuống sàn trong khi ký ức xâm chiếm lấy anh. Troy và Helen. Helen và Troy. Anh nhớ ra vợ mình. Anh tưởng tượng cảnh cô biến mất đằng sau một ngọn đồi, cánh tay giơ lên bầu trời nơi những trái bom rơi xuống, em gái anh và một bóng đen vô danh kéo anh ra sau khi mọi người đổ xuống một con dốc như những viên bi, chui vào một cái hố sâu đầy sương trắng.

Donald nhớ. Anh nhớ tất cả những gì anh đã giúp gây ra cho thế giới. Có một cậu trai trẻ gặp vấn đề tâm lý trong một tháp giống đầy người chết, một cậu bóng đeo giữa các máy chủ. Cậu thanh niên đó đã đặt dấu chấm hết cho tháp giống số mười hai, và Donald đã viết một bản báo cáo. Nhưng về phần Donald - anh đã làm gì? Anh đã giết hại không chỉ một tháp giống đầy người; anh đã vẽ lên những đồ án giúp kết liễu thế giới. Bản báo cáo trong bàn tay anh run rẩy khi anh nhớ lại. Và những giọt nước mắt rơi xuống đập vào tờ giấy, nhuốm một màu xanh nhạt.