← Quay lại trang sách

Chương 30

VÀI TIẾNG SAU, một vị bác sĩ mang xúp và bánh mì đến, kèm theo một ly nước cao. Donald ăn ngấu nghiến trong khi cái ông kia kiểm tra cánh tay của anh. Món xúp ấm nóng làm anh cảm thấy khoan khoái. Nó len vào bên trong và dường như tỏa hơi ấm ra ngoài. Donald xé bánh mì bằng răng và uống nước cho trôi. Anh ăn với cái kiểu tuyệt vọng của người đã phải nhịn đói rất nhiều năm.

“Cảm ơn ông,” anh nói giữa những phát ngoạm. “Vì đã mang đồ ăn đến.”

Vị bác sĩ liếc lên nhìn trong khi kiểm tra huyết áp của anh. Ông ta là một người lớn tuổi, mập mạp, với đôi lông mày rậm rạp khổng lồ và một mớ tóc mỏng bám vào da đầu như một đám mây trên đỉnh đồi.

“Tôi là Donald,” anh nói, tự giới thiệu bản thân.

Một nếp nhăn bối rối xuất hiện trên trán ông già. Đôi mắt xám của ông ta liếc về phía tấm bảng kẹp hồ sơ như thể cảm thấy không biết nên tin nó hay bệnh nhân của mình. Cây kim trên máy đo nhảy theo mạch đập của Donald.

“Ông là ai?” Donald hỏi.

“Tôi là bác sĩ Sneed,” ông ta cuối cùng cũng nói, mặc dù giọng điệu không lấy gì làm tự tin.

Donald uống một ngụm nước dài, lấy làm cảm kích vì họ đã để nó ở nhiệt độ phòng. Anh không muốn cho bất cứ thứ gì lạnh lẽo vào trong người mình nữa. “Ông từ đâu đến?”

Vị bác sĩ tháo cái đai ra khỏi cánh tay Donald cùng với một tiếng roẹt lớn. “Tầng mười. Nhưng tôi làm việc ở văn phòng phân ca trực tại tầng sáu mươi tám.” Ông ta cất thiết bị của mình trở lại túi và ghi chú vào bảng kẹp hồ sơ.

“Không, ý tôi là ông từ đâu đến? Ông biết đấy... hồi trước ấy.”

Bác sĩ Sneed vỗ đầu gối Donald và đứng dậy. Chiếc bảng kẹp hồ sơ được gắn lên một cái móc ở bên ngoài cửa. “Anh có thể sẽ hơi chóng mặt trong vài ngày tới. Hãy báo cho chúng tôi biết nếu anh bị run rẩy, được chứ?”

Donald gật đầu. Anh nhớ ban nãy mình cũng đã nhận được lời khuyên tương tự. Hay đó là ca trực hồi trước của anh nhỉ? Có khi sự lặp đi lặp lại ấy là dành cho những người không thể nhớ. Anh sẽ không gia nhập hàng ngũ những người như thế. Lần này thì không.

Một cái bóng hắt vào trong căn phòng. Donald ngước lên nhìn và thấy Thần Lạnh đang đứng ở ngưỡng cửa. Anh nắm chặt khay đồ ăn để giữ cho nó không trượt khỏi đầu gối mình.

Thần Lạnh gật đầu với bác sĩ Sneed, nhưng đấy không phải tên của họ. Thurman , Donald tự nhủ. Thượng nghị sĩ Thurman. Anh biết điều này.

“Ông có thể cho tôi hỏi chuyện một chút không?” Thurman hỏi vị bác sĩ.

“Tất nhiên.” Sneed vớ lấy túi của mình và bước ra ngoài. Cánh cửa đóng lại, để Donald ngồi lại một mình với món xúp.

Anh lặng lẽ ăn từng thìa, cố gắng diễn giải những tiếng thì thầm ở phía bên kia cánh cửa. Thurman , anh tự nhắc nhở bản thân một lần nữa. Nhưng không phải thượng nghị sĩ. Thượng nghị sĩ của thứ gì cơ chứ? Những ngày đó đã trôi vào dĩ vãng rồi. Donald đã vẽ ra các bản đồ án.

Bản báo cáo để đứng trên tủ quần áo, được trả về vị trí ban đầu. Donald cắn một miếng bánh mì và nhớ lại những tầng mà mình đã thiết kế. Những tầng đó bây giờ đã trở thành thật. Chúng tồn tại. Có người sống bên trong chúng, nuôi nấng con cái, cười đùa, gây gổ, hát trong nhà tắm, chôn cất người chết.

Vài phút trôi qua, rồi núm vặn của nghiêng đi và cánh của mở vào trong. Thần Lạnh một mình bước vào phòng. Lão đóng cửa và cau mày nhìn Donald. “Cậu cảm thấy thế nào?”

Chiếc thìa gõ cạch vào mép bát. Donald đặt thìa dĩa xuống và nắm chặt khay để giữ cho cả hai tay mình khỏi rung, để giữ cho chúng không siết lại thành nắm đấm.

“Ông biết,” Donald rít lên, răng nghiến chặt vào nhau. “Ông biết chúng ta đã gây ra chuyện gì.”

Thurman xòe lòng bàn tay ra. “Chúng ta đã làm những gì phải làm.”

“Không. Đừng có bảo với tôi như thế.” Donald lắc đầu. Chỗ nước trong ly của anh run rẩy như thể có thứ gì nguy hiểm đang đến gần. “Thế giới...”

“Chúng ta đã cứu nó.”

“Đó không phải sự thật!” giọng Donald run lên. Anh cố gắng nhớ lại. “Không còn thế giới nào nữa.” Anh nhớ lại khung cảnh ở tầng trên đỉnh, ở khu nhà ăn. Anh nhớ những ngọn đồi tuyền một màu nâu xỉn, nhớ bầu trời đầy những đám mây hằm hè. “Chúng ta đã kết liễu nó. Chúng ta đã giết hết mọi người.”

“Họ đã chết sẵn rồi,” Thurman nói. “Tất cả chúng ta đều đã chết. Ai rồi cũng chết thôi, cậu trẻ ạ. Điều quan trọng duy nhất là...”

“Dừng lại đi.” Donald xua những lời lẽ đó đi như thể chúng là những sinh vật vo ve, có thể cắn anh. “Không gì có thể biện minh cho chuyện này đâu...” Anh cảm thấy nước bọt vương lại trên môi, bèn lấy tay áo lau đi. Cái khay trong lòng anh trượt đi chực đổ, và Thurman dịch người nhanh chóng tóm lấy nó - nhanh hơn tưởng tượng đối với một người tầm tuổi lão. Lão đặt phần còn lại của bữa ăn lên trên chiếc bàn đầu giường, và ở cự ly gần thế này, Donald có thể thấy lão đã già đi. Các nếp nhăn hằn sâu hơn, da lùng thùng bọc quanh xương. Donald băn khoăn tự hỏi không biết Thurman đã thức bao lâu trong khi mình nằm ngủ.

“Tôi đã giết rất nhiều người trong cuộc chiến,” Thurman nói, nhìn xuống cái khay chứa đầy đồ ăn dở.

Donald thấy mình tập trung vào cổ lão già kia. Anh nắm hai bàn tay vào với nhau để giữ yên chúng. Lời thú nhận bất thình lình chuyện giết chóc này khiến Thurman dường như có khả năng đọc suy nghĩ của Donald, như thể đây là một lời cảnh báo để anh đừng có thực hiện kế hoạch giết người của mình.

Thurman quay sang tủ quần áo và nhặt bản báo cáo gấp lên. Lão mở nó ra và Donald trông thấy những vệt nhòe màu xanh nhạt, những giọt nước mắt nhuốm màu băng của anh lúc trước.

“Một số người nói càng làm lâu thì việc giết chóc sẽ càng trở nên dễ dàng hơn,” lão nói. Và nghe giọng lão có vẻ buồn chứ không hề đe dọa. Donald nhìn xuống đầu gối mình và thấy chúng đang nẩy lên nẩy xuống. Anh ghì gót chân xuống thảm và cố ghim cứng chúng ở đó.

“Riêng về phần tôi, mọi thứ chỉ trở nên tồi tệ hơn. Có một người đàn ông ở Iran...”

“Toàn bộ cái hành tinh chết tiệt này,” Donald thì thầm, nhấn mạnh từng từ. Miệng anh thì nói vậy, nhưng tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là cô vợ Helen của anh bị lôi xuống nhầm quả đồi, mọi thứ từng tồn tại đều bị biến thành một mớ đổ nát. “Chúng ta đã giết mọi người.”

Ông thượng nghị sĩ hít một hơi thật sâu và giữ hơi thở một lát. “Tôi đã nói với cậu rồi đấy thôi,” lão nói. “Họ đã chết sẵn rồi.”

Đầu gối của Donald bắt đầu nẩy trở lại. Không thể nào kiểm soát được. Thurman nghiên cứu bản báo cáo, xem chừng đang cảm thấy không chắc chắn về điều gì đó. Tờ giấy khẽ rung rinh, nhưng có lẽ nguyên nhân là do lỗ thông hơi trên đầu thổi xuống, nó cũng đang làm cho tóc lão xao động.

“Chúng tôi khi ấy đang ở ngoại ô Kashmar. Đây là lúc cuộc chiến tranh đang đi đến hồi kết, khi chúng ta đang bị giã cho tơi bời nhưng vẫn khoe khoang với thế giới rằng mình đang chiến thắng. Trong đội tôi có một hạ sĩ, lính quân y của đội chúng tôi, một anh chàng tên là James Hannigan. Trẻ. Luôn luôn cợt nhả nhưng biết nghiêm túc khi cần. Kiểu người ai cũng mến. Kiểu người rất đáng tiếc nếu mất đi.”

Thurman lắc đầu. Lão đưa mắt nhìn mông lung vào khoảng không. Các lỗ thông hơi trên trần nhà lặng đi, nhưng bản báo cáo vẫn tiếp tục rung rinh.

“Tôi đã giết rất nhiều người trong cuộc chiến, nhưng chỉ duy nhất một lần là để thực sự cứu mạng người khác. Với những trường hợp còn lại thì ta chẳng bao giờ biết hành động bóp cò của mình có ý nghĩa như thế nào. Có thể cái người cậu hạ gục sẽ không bao giờ tìm được mục tiêu nào, không bao giờ làm hại ai hết. Có thể cái nhân vật đó sẽ là một trong số hàng ngàn người buông súng và trà trộn vào với đám dân thường, trở về với gia đình, mở một quầy sắn gần đại sứ quán và nói chuyện bóng rổ với đám lính đứng canh bên ngoài. Một người tốt. Cậu sẽ không bao giờ biết được. Cậu đang xuống tay sát hại những con người này, và cậu không bao giờ biết liệu mình có đang làm điều đó vì một lý do chính đáng nào hay không”

“Bao nhiêu tỉ...?” Donald nuốt nước bọt. Anh nhích đến mép giường và với về phía cái khay. Thurman biết anh muốn gì và chuyền ly nước đã vơi phân nửa cho anh. Lão tiếp tục phớt lờ những lời phàn nàn của Donald.

“Hannigan bị trúng mảnh văng ở ngoại ô Kashmar. Nếu chúng tôi đưa được anh ta đến chỗ bác sĩ thì đó sẽ là kiểu vết thương mà ta có thể sống sót, kiểu mà cậu sẽ có ngày lật áo lên trong quán rượu để khoe vết sẹo nó để lại. Nhưng anh ta không đi được, và chiến sự đang quá căng thẳng, không thể gọi máy bay đến đón. Đội của chúng tôi đã bị bao vây và sẽ cần phải mở đường máu để thoát ra. Tôi không nghĩ chúng tôi có thể đến được một khu vực hạ cánh an toàn kịp thời để cứu anh ta. Nhưng tôi biết rằng hai hoặc ba người của tôi sẽ bỏ mạng trong khi tìm cách đưa anh ta ra, bởi vì tôi đã từng thấy cái chuyện chết tiệt đó xảy ra quá nhiều lần rồi. Đó là chuyện sẽ xảy ra khi cậu phải khiêng theo một người lính thay vì súng trường.” Thurman ấn tay áo lên trán. “Tôi đã nhìn thấy chuyện đó rồi.”

“Ông đã bỏ anh ta lại,” Donald nói, nhận ra câu chuyện này đang đi đến đâu. Anh nhấp một ngụm nước. Mặt nước sóng sánh.

“Không. Tôi đã giết anh ta.” Thurman nhìn chằm chằm chân giường. Lão nhìn chằm chằm vào hư vô. “Kẻ thù sẽ không để anh ta chết. Không phải chết ở đó, không phải chết như thế. Chúng sẽ chữa trị cho anh ta để có thể quay phim lại. Chúng sẽ khâu bụng anh ta để có thể rạch cổ họng anh ta.” Lão quay sang Donald. “Tôi phải đưa ra quyết định và phải làm thật nhanh. Và càng sống lâu với nó, tôi càng đồng ý với những gì mình đã làm. Ngày hôm đó chúng tôi đã mất đi một nhân mạng. Tôi đã cứu hai hoặc ba nhân mạng khác.”

Donald lắc đầu. “Vụ đó không giống với những gì chúng ta... những gì ông…”

“Hai chuyện giống hệt như nhau. Cậu có nhớ Safed không? Vụ mà các phương tiện truyền thông gọi là ổ dịch ấy?”

Donald nhớ Safed. Một thị trấn của Israel gần Nazareth. Gần Syria. Cuộc tấn công bằng vũ khí hủy diệt hàng loạt chết chóc nhất trong cuộc chiến. Anh gật đầu.

“Phần còn lại của thế giới sẽ trông giống như vậy. Giống hệt như Safed.” Thurman búng ngón tay. Mười tỉ ngọn đèn cùng tắt một lúc. Chúng ta vốn đã bị nhiễm rồi, cậu trẻ à. Vấn đề chỉ là kích hoạt nó nữa thôi. Safed là một bản... thử nghiệm.”

Donald lắc đầu. “Tôi không tin ông. Tại sao lại có ai làm điều đó?”

Thurman nhíu mày. “Đừng ngây thơ thế, cậu trẻ. Đối với một số kẻ thì cuộc sống này chẳng có ý nghĩa gì cả. Nếu đặt một công tắc trước mười tỉ người, một công tắc giết chết cả đám chúng ta ngay khi chạm vào, thì sẽ có hàng ngàn bàn tay đua nhau giành quyền lãnh vinh dự ấy. Hàng chục ngàn người. Sẽ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Và cái công tắc đó có tồn tại .”

“Không ” Donald nhớ lại cuộc trò chuyện đầu tiên giữa anh và lão thượng nghị sĩ dưới tư cách thành viên của Quốc hội, sau khi mới đắc cử. Cảm giác cũng hệt như thế này, sự dối trá và sự thật đan xen và che chắn cho nhau. “Ông sẽ không bao giờ thuyết phục được tôi. Ông sẽ phải đánh thuốc hay giết tôi. Ông sẽ không bao giờ thuyết phục được tôi.”

Thurman gật đầu như thể lão đồng ý. “Đánh thuốc cậu chỉ vô dụng thôi. Tôi đã đọc về ca trực đầu tiên của cậu. Có một tỉ lệ nhỏ người bị kháng thuốc. Chúng tôi muốn biết lý do.”

Donald chỉ có thể cười. Anh ngồi dựa vào bức tường phía sau giường và nép mình vào bóng tối mà chiếc giường tầng trên cung cấp. “Có khi tôi đã chứng kiến quá nhiều thứ nên không thể quên được,” anh nói.

“Không, tôi không nghĩ vậy đâu.” Thurman cúi đầu xuống để lão vẫn có thể nhìn vào mắt anh. Donald nhấp một ngụm nước, hai tay nắm quanh ly. “Cậu càng chứng kiến nhiều - chấn thương càng nặng - thì thuốc càng hiệu quả. Nó làm cho việc quên trở nên dễ dàng hơn. Ngoại trừ đối với một số người. Đó là lý do chúng tôi lấy một mẫu máu.”

Donald liếc xuống cánh tay mình. Một miếng gạc vuông nhỏ đã được dán trên vết máu do kim tiêm bác sĩ để lại. Một cảm giác lai tạp giữa bất lực và sợ hãi dâng lên trong lòng anh. “Ông đánh thức tôi dậy chỉ để lấy máu của tôi thôi à?”

“Không hẳn.” Thurman lưỡng lự. “Sự kháng thuốc của cậu là một điều khiến tôi tò mò, nhưng lý do cậu thức tỉnh lại là vì tôi được yêu cầu đánh thức cậu. Chúng ta đang để mất các tháp giống...”

“Tôi cứ tưởng đó là kế hoạch cơ mà,” Donald nhổ nước bọt. “Để mất các tháp giống. Tôi tưởng đó là những gì ông muốn.” Anh nhớ mình từng gạch bỏ tháp giống mười hai bằng mực đỏ, hàng bao sinh mạng đã mất. Họ đã trù liệu cho việc này. Các tháp giống đều có thể bị loại bỏ. Đó là những gì người ta đã bảo với anh.

Thurman lắc đầu. “Bất kể ngoài đó đang xảy ra chuyện gì, thì chúng ta cũng cần phải hiểu nó. Và ở đây có người... có người nghĩ cậu đã tình cờ phát hiện ra câu trả lời. Chúng tôi có một vài câu cần hỏi cậu, sau đó chúng tôi có thể cho cậu ngủ tiếp.

Ngủ tiếp. Vậy tức là anh sẽ không được ra ngoài lâu. Họ chỉ đánh thức anh dậy để lấy máu của anh và soi mói tâm trí anh, sau đó sẽ cho anh quay lại ngủ tiếp. Donald xoa hai cánh tay, cảm thấy chúng thật gầy gò tong teo. Anh đang chết dần chết mòn trong cái khoang đó. Chỉ có điều với tốc độ chậm hơn anh muốn.

“Chúng tôi cần biết cậu nhớ những gì về bản báo cáo này.” Thurman chìa nó ra. Donald phẩy tay gạt đi.

“Tôi đã xem qua rồi,” anh nói. Anh không muốn nhìn thấy nó nữa. Anh có thể nhắm mắt lại và nhìn thấy những người tuyệt vọng tràn ra vùng đất bụi bặm, những người mà anh đã tuyên án tử.

“Chúng tôi có các loại thuốc khác để làm dịu…”

“Không. Không thuốc thang gì nữa.” Donald bắt tréo cổ tay và vung tay chém vào không khí. “Nghe này, tôi không có khả năng kháng thuốc của mấy người.” Sự thật. Anh đã phát bệnh vì những lời nói dối rồi. “Không có gì bí ẩn hết. Tôi chỉ dừng uống thuốc thôi.”

Thừa nhận điều ấy mới sung sướng làm sao. Đằng nào thì họ còn có thể làm gì được đây? Cho anh đi ngủ lại à? Anh uống thêm một ngụm nước nữa trong khi chờ cho lão hiểu lời thú nhận của mình. Anh nuốt.

“Tôi giữ chúng trong lợi và sau đó nhổ ra. Chuyện đơn giản như vậy thôi. Chắc bất cứ ai khác nhớ lại cũng đều như thế cả. Giống như Hal, hay Carlton, hay bất kể tên ông ta có là gì.”

Thurman lạnh lùng nhìn anh. Lão vỗ bản báo cáo vào lòng bàn tay để mở, trông có vẻ đang nghiền ngẫm điều này. “Chúng tôi biết cậu đã ngừng uống thuốc,” cuối cùng lão nói. “Và ngừng uống khi nào.”

Donald nhún vai. “Vậy thì bí ẩn đã được giải mã.” Anh uống nốt chỗ nước và đặt chiếc cốc rỗng trở lại lên khay.

“Các loại thuốc cậu kháng không phải mấy viên thuốc kia, Donny. Lý do mọi người ngừng uống thuốc là vì họ bắt đầu nhớ ra, không phải ngược lại.”

Donald nhìn Thurman chằm chằm, sửng sốt.

“Nước tiểu của cậu đổi màu khi cậu ngừng dùng thuốc. Các vết loét sẽ xuất hiện trên lợi cậu, ở nơi cậu giấu thuốc. Đây là những dấu hiệu chúng tôi tìm kiếm.”

“Sao cơ?”

“Trong mấy viên nang ấy không có thuốc gì đâu, Donny.”

“Tôi không tin ông”

“Chúng tôi đánh thuốc mọi người. Một số người trong chúng ta miễn nhiễm. Nhưng đáng lẽ cậu không thuộc nhóm người ấy.”

“Nhảm nhí. Tôi vẫn nhớ. Mấy viên thuốc làm tôi choáng váng đầu óc. Ngay khi tôi ngừng uống, tôi liền cảm thấy khá hơn.”

Thurman nghiêng đầu sang một bên. “Lý do cậu ngừng uống là bởi cậu... tôi sẽ không nói là đang khỏe lên đâu. Lý do là bởi nỗi sợ hãi đã bắt đầu ngấm qua. Donny, thuốc nằm trong nước.” Lão phẩy tay về phía chiếc ly rỗng trên khay. Donald nhìn theo hướng chỉ của lão và ngay lập tức cảm thấy phát bệnh.

“Đừng lo,” Thurman nói. “Chúng ta sẽ tìm hiểu rõ ngọn ngành.”

“Tôi không muốn giúp ông. Tôi không muốn nói chuyện về bản báo cáo này. Tôi không muốn gặp cái người ông cần tôi gặp, bất kể đó có là ai.”

Anh muốn Helen. Tất cả những gì anh muốn là vợ anh.

“Có khả năng hàng ngàn người sẽ chết nếu cậu không giúp chúng tôi. Có khả năng là cậu đã tình cờ phát hiện ra điều gì đó với bản báo cáo này, ngay cả khi tôi không tin như vậy.”

Donald liếc nhìn cánh cửa dẫn vào phòng tắm, nghĩ về việc tự nhốt mình trong đó và ép bản thân phải nôn ra, loại bỏ chỗ đồ ăn và nước uống. Có khi Thurman đang nói dối anh. Có khi lão đang nói thật. Nói dối đồng nghĩa với việc chỗ nước kia chỉ là nước mà thôi. Sự thật đồng nghĩa với việc anh quả thật có khả năng kháng thuốc.

“Tôi gần như chẳng nhớ gì về cái thứ chết tiệt đó,” anh thừa nhận. Và ai mà lại muốn gặp anh cơ chứ? Anh cho rằng đó sẽ là một bác sĩ khác, có khi là một trưởng tháp giống, có khi là người đang điều hành ca trực này.

Anh xoa hai bên thái dương, cảm thấy áp lực giữa chúng đang càng lúc càng nặng hơn. Có lẽ anh cứ nên làm những gì họ muốn để rồi được đưa trở lại giấc ngủ, trở lại với giấc mơ của mình. Thỉnh thoảng, anh lại mơ thấy Helen. Đó là nơi duy nhất anh có thể ở bên cô.

“Thôi được rồi,” anh nói. “Tôi sẽ đi. Nhưng tôi vẫn không hiểu mình có thể biết gì được.” Anh xoa cánh tay, chỗ họ đã lấy máu. Ở đó có một vết ngứa. Một vết ngứa sâu đến nỗi cảm giác như một vết bầm.

Thượng nghị sĩ Thurman gật đầu. “Tôi muốn đồng ý với cậu. Nhưng đó không phải những gì con bé nghĩ.”

Donald cứng người. “Con bé?” Anh nhìn vào mắt Thurman, tự hỏi liệu mình có nghe đúng không. “Con bé nào?”

Ông già nhíu mày. “Người đã bắt tôi đánh thức cậu.” Lão lia tay về phía giường. “Nghỉ ngơi chút đi. Đến sáng tôi sẽ đưa cậu đi gặp nó.”