← Quay lại trang sách

Chương 31

ANH KHÔNG TÀI NÀO NGHỈ NGƠI. Thời giờ trôi qua thật tàn nhẫn, lề mề và vô phương xác định. Không có đồng hồ để đánh dấu tiến trình chúng chảy trôi, còn những phát đập của bực bội của anh không được ai đáp lại. Donald bị bỏ mặc cho nằm trên giường và nhìn chằm chằm các sợi dây đan xen theo hình thoi giữ tấm đệm phía trên mình, lắng nghe tiếng nước trong các ống ngầm khi chúng chảy đến một căn phòng khác. Anh không thể ngủ. Anh không biết bây giờ đang là nửa đêm hay giữa trưa. Sức nặng của tháp giống đè lên người anh.

Khi sự nhàm chán đã trở nên ngoài sức chịu đựng, Donald cuối cùng đành đầu hàng và xem lại bản báo cáo một lần nữa. Anh nghiên cứu nó kỹ càng hơn. Đó không phải bản gốc; chữ ký trông nhạt nhòa, anh cũng nhớ mình dùng bút màu xanh.

Anh lướt qua bản tường thuật vụ sụp đổ của tháp giống và giả thuyết mà mình đã đề ra về việc các trưởng bộ phận IT trở thành bóng đeo khi còn quá trẻ. Đề xuất của anh là nâng mức tuổi lên. Anh tự hỏi liệu họ đã triển khai phương án này chưa. Có khi rồi, nhưng các vấn đề vẫn cứ tiếp tục tồn tại. Trong đó cũng có đề cập đến một cậu thanh niên mà anh đã kết nạp, cậu thanh niên với một câu hỏi. Bà cố của cậu này là một trong những người nhớ được, rất giống với Donald. Báo cáo của anh đề xuất cho phép mỗi người được kết nạp hỏi một câu. Xét cho cùng thì họ cũng đã được trao bộ Di Sản rồi. Đến giai đoạn cuối của cuộc truyền thụ, tại sao không cho họ thấy rằng còn nhiều sự thật khác nữa luôn?

Tiếng lách tách khe khẽ của một chiếc chìa khóa đút vào trong ổ vang lên. Thurman mở cửa vừa đúng lúc Donald gấp bản báo cáo cất đi.

“Cảm thấy khá hơn chưa?” Thurman hỏi.

Donald không nói gì.

“Cậu có đi được không?”

Anh gật đầu. Đi bộ. Điều anh thực sự muốn là gào thét chạy dọc hành lang và đấm thủng tường. Nhưng đi bộ cũng được thôi. Một chuyến đi bộ trước khi anh bước vào giấc ngủ dài tiếp theo của mình.

Họ đi thang máy trong im lặng. Donald nhận thấy Thurman đã quét thẻ của lão trước khi nhấn nút xuống tầng năm mươi tư. Số của nó vẫn còn sáng bóng và mới trong khi rất nhiều con số khác đã mờ đi. Nếu Donald nhớ chính xác thì tầng đó chẳng có gì ngoài nhu yếu phẩm, những món nhu yếu phẩm mà họ đáng lẽ không bao giờ cần đến. Thang máy chậm lại khi nó tiến đến gần một tầng mà thường nó vẫn bỏ qua. Cửa mở ra, dẫn vào một khu vực rộng lớn, đầy các kệ chứa những công cụ sát thương.

Thurman dẫn anh đi vào chính trung tâm. Có những thùng gỗ in chữ “đạn dược” ở mặt bên, cạnh chúng là những cái thùng dài hơn với các ký hiệu quân sự như “M22” và “M19”. Có nhiều dãy kệ chứa áo giáp và mũ bảo hộ, kèm theo các hộp được đánh dấu là “y tế” và “khẩu phần ăn”, cùng với nhiều hộp khác không được dán nhãn. Và đằng sau các kệ là những tấm bạt phủ lên các vật thể hình bầu có cánh, mà anh biết là máy bay điều khiển từ xa. Phương tiện bay không người lái. Em gái anh đã điều khiển chúng trong một cuộc chiến mà giờ đây có vẻ thật vô nghĩa và xa vời, một phần của lịch sử xưa lắc xưa lơ. Nhưng những cổ vật ấy vẫn nằm ở đây, được tra dầu mỡ và che kín, nồng nặc mùi chất nhờn và nỗi sợ.

Thurman dẫn anh đi qua chỗ máy bay điều khiển từ xa, qua một vùng tối tù mà tù mù, khiến cho khu nhà kho như thể kéo dài bất tận. Ở đầu bên kia của căn phòng rộng, một quầng sáng rọi ra từ một văn phòng để mở cửa. Có tiếng giấy tờ sột soạt, một chiếc ghế kêu cót két khi ai đó quay người lại. Donald đến ngưỡng cửa và thấy, lạ thay, cô ngồi ngay đó.

“Anna?”

Cô ngồi đằng sau một cái bàn hội nghị rộng với những chiếc ghế giống hệt nhau, ngước lên khỏi một đống giấy tờ và màn hình máy tính. Cô không sững sờ gì hết, chỉ nở một nụ cười ghi nhận, mặt mang một nét mệt mỏi mà nụ cười của cô không thể che giấu nổi.

Bố cô băng qua phòng trong khi Donald há hốc miệng. Thurman bóp cánh tay cô và hôn lên má cô, nhưng đôi mắt của Anna không rời Donald. Lão thì thầm điều gì đó với con gái mình, sau đó tuyên bố rằng lão có công việc riêng cần giải quyết. Donald không nhúc nhích cho tới khi lão thượng nghị sĩ đã rời khỏi phòng.

“Anna...”

Cô bấy giờ đã đi vòng qua cái bàn lớn, choàng tay ôm lấy anh. Cô bắt đầu thì thầm, nói những lời an ủi trong khi Donald đổ sụp vào trong vòng tay cô, đột nhiên cảm thấy kiệt sức. Anh cảm thấy bàn tay cô vuốt ve phía sau đầu và dừng lại trên cổ anh. Hai tay anh nắm lấy nhau sau lưng cô.

“Em đang làm gì ở đây thế?” anh thì thầm.

“Em ở đây vì lý do tương tự như anh.” Cô lùi ra khỏi cái ôm. “Em đang tìm kiếm câu trả lời.” Cô bước ra xa và nghiên cứu đống bừa bộn trên bàn. “Có thể là cho những câu hỏi khác.”

Trải trên bàn là một lược đồ quen thuộc - một mạng lưới năm mươi tháp giống. Mỗi tháp giống đều như một cái đĩa nhỏ, tất cả đều bị mắc kẹt dưới lớp kính. Tụ tập xung quanh là một tá ghế. Donald nhận ra đây là một phòng chiến lược, nơi các viên tướng đứng đẩy các mô hình nhựa rồi càu nhàu về hàng ngàn sinh mạng hy sinh. Anh liếc lên nhìn mớ bản đồ và lược đồ dán trên tường. Có một phòng tắm ngay liền đó, trên móc cửa treo một chiếc khăn tắm. Ở góc phòng phía xa kê một chiếc giường được dọn gọn gàng. Bên cạnh nó là đèn ngủ, đặt trên một trong những cái thùng gỗ lấy từ nhà kho. Dây nối ngoằn ngoèo rải rác đó đây, dấu hiệu của một căn phòng từ lâu đã được chuyển sang dùng làm nơi sinh sống.

Anh quay sang bức tường gần nhất và giở lướt qua một số bản vẽ. Có mấy tấm chồng lên nhau tận ba lớp và chi chít ghi chú. Trông không giống một cuộc chiến đang được lên kế hoạch gì cả. Nó trông như một cảnh trong mấy bộ phim hình sự đã từng ru anh ngủ ở một kiếp đời trước.

“Em dậy trước anh đã lâu,” anh nói.

Anna đứng bên cạnh anh. Tay cô đặt lên vai anh, và Donald bất chợt giật mình khi bị chạm vào người.

“Tính đến nay là đã gần một năm rồi.” Tay cô trượt xuống lưng anh trước khi rút lại. “Em lấy cho anh thứ gì để uống nhé? Nước được không? Em cũng có một ít scotch ở đây. Bố không biết đến phân nửa những món người ta giấu trong mấy cái thùng này đâu.”

Donald lắc đầu. Anh quay lại và quan sát cô đi khuất vào trong phòng tắm và vặn vòi. Cô bước ra, nhấp nước từ một cái ly.

“Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế?” anh hỏi. “Tại sao anh lại dậy?”

Cô nuốt và dứ ly nước về phía những bức tường. “Chẳng…” Cô cười phá lên và lắc đầu. “Em đang định nói là chẳng có gì đâu, nhưng đây chính là cái địa ngục khiến em vừa chui ra khỏi cái hộp này là lại vào luôn cái hộp khác. Hầu hết cái mớ này không liên quan đến anh đâu.”

Donald quan sát căn phòng lần nữa. Một năm, sống trong cảnh như thế này. Anh hướng sự chú ý của mình về phía Anna, cách mái tóc cô buộc lại thành búi, một chiếc bút nhô ra từ đó. Làn da cô nhợt nhạt, không tính quầng thâm bên dưới mắt. Anh tự hỏi làm thế nào cô sống được như thế này.

Trên bức tường phía xa có một bản in giống như cái bàn, một mạng lưới các vòng tròn, sơ đồ các cơ sở. Một dấu X đỏ quen thuộc đã được vẽ đè lên thứ mà anh biết là tháp giống mười hai ở góc trên bên trái. Có một dấu X khác ở gần đó, một dấu mới, trên thứ trông có vẻ là tháp giống mười. Thêm nhiều sinh mạng nữa mất đi. Và ở góc dưới bên phải của mạng lưới là một mớ hỗn độn vô nghĩa. Căn phòng dường như chao đảo khi anh tiến tới gần hơn một bước.

“Donny?”

“Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?” anh hỏi, giọng thì thầm. Anna quay lại và thấy thứ anh đang nhìn. Cô liếc về phía chiếc bàn, và anh nhận ra rằng mớ giấy tờ của cô cũng nằm rải rác xung quanh ở chính góc đó của cơ sở. Bề mặt kính loằng ngoằng những ghi chú được viết bằng bút sáp đỏ và xanh.

“Donny...” Cô bước đến gần hơn. “Tình hình đang bất ổn.”

Anh quay lại và nghiên cứu những dấu đỏ vẽ nguệch ngoạc trên lược đồ tường. Có các dấu X và dấu hỏi. Có ghi chú bằng mực đỏ với các đường thẳng và mũi tên. Mười hoặc một tá tháp giống đã bị đánh dấu chi chít.

“Bao nhiêu?” anh hỏi, cố gắng đếm, cố gắng xác định đã có mấy ngàn người thiệt mạng. “Họ chết hết rồi à?”

Cô hít một hơi thật sâu. “Bọn em không biết.” Cô uống nốt chỗ nước, bước dọc chiếc bàn dài và thò tay vào trong một chiếc ghế được kê sát bàn. Cô lôi một cái chai ra và rót cao đến vài lóng tay vào chiếc cốc nhựa của mình.

“Mọi chuyện bắt đầu với tháp giống bốn mươi,” cô nói. “Nó bị mất liên lạc khoảng một năm trước...”

“Mất liên lạc?”

Anna nhấp một ngụm scotch và gật đầu. Cô liếm môi. “Các nguồn cấp dữ liệu máy quay bị tắt trước tiên. Không phải cùng một lúc, nhưng dần dần họ ngắt được tất cả. Chúng ta mất liên lạc với các trưởng bộ phận bên đó. Không thể gọi được ai hết. Lúc bấy giờ Erskine là người điều hành ca trực. Ông ta làm theo đúng quy định bản Trật Tự và đồng ý cho ngừng hoạt động tháp giống…”

“Ý em là giết mọi người.”

Anna bắn cho anh một ánh nhìn. “Anh biết cần phải làm gì mà.”

Donald nhớ tháp giống mười hai. Anh nhớ đã đưa ra quyết định tương tự. Cứ làm như thể ta có quyền quyết định vậy. Hệ thống tự động chạy. Chẳng phải anh chỉ thực hiện những việc kế tiếp, bám theo một bộ thủ tục được người khác viết ra đó sao?

Anh nghiên cứu tấm hình với các dấu đỏ. “Thế còn những nơi còn lại? Các tháp giống khác thì sao?”

Anna uống một hơi dài nốt chỗ rượu rồi há miệng lấy hơi. Donald thấy cô đánh mắt nhìn cái chai. “Họ đánh thức bố dậy khi tháp bốn mươi hai gặp chuyện. Khi ông ấy gọi em dậy thì đã có thêm hai tháp giống nữa mất liên lạc.”

Thêm hai tháp giống nữa . “Tại sao lại là em?” anh hỏi.

Cô vén một sợi tóc vương ra đằng sau tai. “Bởi vì không còn ai khác hết. Bởi vì tất cả những người từng tham gia thiết kế nơi này đều hoặc đã chết hoặc đã đâm đầu vào ngõ cụt rồi. Bởi vì bố đang tuyệt vọng”

“Ông ta muốn gặp em.”

Cô cười phá lên. “Không phải vậy đâu. Tin em đi.” Cô phẩy chiếc cốc rỗng của mình về phía các vòng tròn bày bố trên bàn và mớ giấy tờ trải rộng. “Họ sử dụng điện đàm ở tần số cao. Bọn em nghĩ rằng mọi thứ đã bắt đầu với tháp giống bốn mươi, rằng có khi trưởng bộ phận IT của họ biến chất. Họ cướp quyền điều khiển ăng ten và bắt đầu liên lạc với các tháp giống khác xung quanh, và chúng ta không thể ngắt tín hiệu của họ được. Họ cũng đã lo liệu cả việc đó nữa. Ngay khi bố nghi ngờ điều này, ông ấy đã tranh luận với những người khác rằng mạng không dây là lĩnh vực chuyên môn của em. Cuối cùng họ nhượng bộ. Không ai muốn sử dụng máy bay điều khiển từ xa hết.”

“Tranh luận với những người khác nào cơ? Ai biết em ở đây?” Donald không thể không nghĩ điều này có thể trở nên nguy hiểm đến mức nào, nhưng có khi đó chỉ là điểm yếu của anh đang gào thét với anh mà thôi.

“Bố em, Erskine, bác sĩ Sneed, những người trợ lý của ông ta đã giúp đưa em ra ngoài. Nhưng các trợ lý đó sẽ không trực thêm một ca nào nữa...”

“Đông lạnh à?”

Anna nhíu mày và rót rượu vào cốc, Donald nhận ra đã bao nhiêu thứ mất đi trong khi mình nằm ngủ. Đã mấy ca trực liền trôi qua. Một tháp giống nữa đã biến mất, thêm một dấu X đỏ nữa được vẽ lên tấm bản đồ. Cả một góc đầy các tháp giống đã gặp phải rắc rối nào đó. Trong khi ấy, Thurman đã thức suốt một năm, loay hoay tìm cách giải quyết. Cả con gái ông ta nữa. Donald lia tay khắp căn phòng. “Em đã bị kẹt lại ở đây trong một năm à? Để nghĩ cách xử lý vụ đó hả?”

Cô dứ đầu về phía cánh cửa và cười phá lên. “Em đã bị chết tắc lâu hơn rất nhiều trong những nơi còn tồi tệ hơn. Nhưng ừ, chán lắm. Em đã phát ngấy cái nơi này rồi.” Cô nhấp thêm một ngụm nữa, chiếc cốc che giấu biểu cảm của cô, và Donald tự hỏi có khi nào anh được đánh thức là bởi vì cô đã yếu đuối, hệt như khả năng cô đang thức bởi vì bố cô đã yếu đuối. Tiếp theo sẽ là gì nào? Anh lục tìm cô em gái Charlotte của mình trong khu đông lạnh à?

“Cho đến nay, chúng ta đã mất liên lạc với mười một tháp giống.” Anna nhìn vào trong cốc mình. “Em nghĩ mình đã ngăn chặn được nó, nhưng bọn em vẫn đang cố gắng tìm hiểu xem chuyện ấy đã xảy ra như thế nào hoặc liệu có ai còn sống ở đằng đó không. Cá nhân em thì nghĩ là không, nhưng bố muốn cho trinh sát hay máy bay điều khiển từ xa đi tìm hiểu. Mọi người đều nói rằng đó là một rủi ro quá lớn. Và bây giờ thì có vẻ như tháp giống mười tám sẽ tự thiêu rụi chính nó.”

“Và anh sẽ giúp được vụ đó hả? Bố em nghĩ anh biết cái gì cơ chứ?” Anh bước vòng qua cái bàn lập kế hoạch và vẫy tay xin cái chai. Anna rót vào cốc mình và đưa nó cho anh; cô với lấy một cốc khác bên cạnh màn hình máy tính trong khi Donald ngồi sụp xuống giường cô. Có quá nhiều thứ cần lãnh hội.

“Người cho rằng anh biết gì đó không phải bố em đâu. Ông ấy thậm chí còn không muốn đánh thức anh dậy tí nào. Đáng lẽ ra không ai được phép thức dậy sau khi bị đông lạnh.” Cô vặn nắp chai lại. “Người nghĩ thế là sếp của ông ấy đấy.”

Donald suýt sặc ngụm scotch đầu tiên của mình. Anh ho khù khụ và lau cằm bằng tay áo trong khi Anna lo lắng nhìn.

“ Sếp của ông ta ấy à?” anh hỏi, hổn hển hớp hơi.

Cô nheo mắt lại. “Bố đã nói cho anh biết lý do anh có mặt ở đây, đúng không?”

Anh lục lọi trong túi để lấy bản báo cáo. “Một thứ anh đã viết lần trước... trong ca trực của anh. Thurman có sếp à? Anh cứ tưởng ông ta nắm quyền chỉ huy.”

Anna bật cười với giọng không chút vui vẻ. “Không ai nắm quyền chỉ huy cả,” cô nói với anh. “Hệ thống nắm quyền chỉ huy. Nó cứ thế hoạt động thôi. Chúng ta đã xây nó để nó cứ thế hoạt động .” Cô đứng dậy khỏi bàn và bước tới ngồi trên giường cùng với anh. Donald dịch sang bên để cho cô rộng chỗ hơn.

“Bố phụ trách đào mấy cái hố, đó là công việc của ông ấy. Lên kế hoạch cho hầu hết mọi thứ gồm có ba người bọn họ. Hai người kia có một số ý tưởng che giấu nơi này. Bố đã thuyết phục họ rằng cứ nên công khai xây dựng ngay trước mắt bàn dân thiên hạ luôn. Cơ sở lưu trữ hạt nhân chính là ý tưởng của ông ấy, và địa vị ông ấy nắm cho phép ông ấy biến điều đó thành hiện thực.”

“Em nói có ba người. Hai người còn lại là ai?”

“Victor và Erskine.” Anna xếp một cái gối và dựa lưng vào tường. “Tất nhiên đó không phải tên thật của họ. Nhưng chuyện ấy có gì quan trọng đâu? Tên là tên thôi. Ở đây anh có thể là bất cứ ai. Erskine chính là người đã phát hiện ra hiểm họa gốc, người đã cho Victor và bố biết về lũ rô bốt nano. Anh sẽ được gặp ông ta. Ông ta đã trực hai ca liền cùng với em, nghiên cứu vụ tổn thất những tháp giống này, nhưng đó không phải là lĩnh vực chuyên môn của ông ta. Anh có muốn thêm không?” Cô hất đầu về phía cốc của anh.

“Không. Anh thấy chóng mặt rồi.” Anh không nói thêm rằng rượu không phải là nguyên nhân. “Anh nhớ có một ông Victor trong ca trực của anh. Ông ta làm việc đối diện hành lang với anh.”

“Chính người đó đấy.” Cô thoáng nhìn đi chỗ khác. “Bố gọi ông ấy là sếp, nhưng em có làm việc với Victor một thời gian, ông ấy không bao giờ nghĩ về bản thân mình theo cái kiểu như vậy. Ông ấy tự coi mình như quản gia, từng có lần đùa rằng ông cảm thấy bản thân giống Noah. Ông ấy muốn đánh thức anh dậy từ mấy tháng trước rồi, bởi chuyện xảy ra trong tháp giống mười tám, nhưng bố đã gạt phăng ý tưởng đó đi. Em nghĩ Victor thích anh. Ông ấy nhắc đến anh nhiều lắm.”

“Victor nhắc đến anh ư?” Donald nhớ cái người đàn ông đối diện hành lang với mình, vị bác sĩ tâm lý. Anna đưa tay lên và quệt dưới mắt.

“Phải. Sinh thời ông ấy là một người xuất chúng, có thể đoán được ta đang nghĩ gì, đoán được suy nghĩ của bất cứ ai. Ông ấy đã lập kế hoạch cho hầu hết mọi thứ. Đã viết bản Trật Tự, bản Hiệp Ước gốc. Tất cả đều do ông ấy thiết kế.”

“ Sinh thời ư?”

Môi cô run rẩy. Cô nghiêng cốc, nhưng chỉ còn một chút sót lại ở đáy.

“Victor chết rồi,” cô nói. “Hai ngày trước ông ấy tự bắn mình tại bàn làm việc.”