← Quay lại trang sách

Chương 32

“VICTOR? TỰ BẮN MÌNH Ư?” Donald cố gắng mường tượng ra người đàn ông điềm đạm từng làm việc đối diện hành lang với mình thực hiện một điều như vậy. “Tại sao?”

Anna sụt sịt và nhích lại gần Donald. Cô vặn vẹo chiếc cốc rỗng trong hai bàn tay. “Bọn em không biết. Ông ấy bị ám ảnh với cái tháp giống đầu tiên mà chúng ta để mất. Ám ảnh. Em đau lòng khi thấy ông ấy tự trách bản thân như vậy. Ông ấy từng nói rằng mình có thể thấy một số điều sắp xảy ra, rằng có những điều chắc chắn về mặt xác suất.” Cô bắt chước giọng ông khi nói hai từ này, khiến cho khuôn mặt của ông già hiện ra thậm chí còn sống động hơn trong tâm trí Donald.

“Nhưng ông ấy hết sức dằn vặt vì không biết chính xác chúng sẽ xảy ra khi nào và ở đâu.” Cô chấm nước mắt. “Hẳn ông ấy đã cảm thấy đỡ hơn nếu chuyện xảy ra trong ca trực của người khác. Không phải trong ca trực của ông ấy. Khi mà ông ấy sẽ mang cảm giác tội lỗi.”

“Ông ta đổ lỗi cho anh,” Donald nói, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà. “Nó xảy ra trong ca trực của anh. Anh nát lắm. Anh không thể suy nghĩ được thông suốt.”

“Sao cơ? Không. Donny, không.” Cô đặt một bàn tay lên đầu gối anh. “Không ai đáng trách cả.”

“Nhưng báo cáo của anh...” Anh vẫn cầm trong tay trang giấy được gấp lại và lốm đốm những vệt màu xanh nhạt.

Mắt Anna nhìn vào tờ giấy. “Đó có phải là bản sao không?” Cô với lấy nó, gạt những sợi tóc vương ra khỏi mặt. “Bố đủ can đảm để cho anh biết về điều này nhưng lại không nói về những gì Vic đã làm.” Cô lắc đầu. “Victor rất mạnh mẽ ở một số phương diện, nhưng lại yếu đuối ở một số khác.” Cô quay sang Donald. “Ông ấy được phát hiện ở bàn làm việc của mình, bao quanh bởi các ghi chú, mọi thứ ông ấy biết về cái tháp giống này, và báo cáo của anh được đặt ở trên đầu.”

Cô mở tờ giấy ra và đọc những thứ ghi trên đó. “Chỉ là một bản sao,” cô thì thầm.

“Có khi nguyên nhân là...” Donald bắt đầu.

“Ông ấy viết ghi chú chi chít trên bản gốc.” Cô miết ngón tay trên trang giấy. “Ở quãng này đây, ông ấy đã viết: “Đây chính là lý do’.”

“Đây chính là lý do? Tức là lý do ông ta tự sát à?” Donald quơ bàn tay chỉ căn phòng. “Chẳng lẽ đây không phải lý do ư? Có khi ông ta nhận ra mình đã phạm sai lầm.” Anh nắm lấy cánh tay Anna. “Nghĩ về những gì chúng ta đã làm mà xem. Nhỡ chúng ta đã theo một gã điên xuống dưới này thì sao? Có khi Victor chợt trở nên tỉnh táo . Nhỡ ông ta bừng tỉnh trong một tích tắc và nhận ra những gì chúng ta đã làm thì sao?”

“Không.” Anna lắc đầu. “Chúng ta đã phải làm việc đó.”

Anh vỗ vào bức tường đằng sau chiếc giường. “Đó là điều mà mọi người cứ luôn mồm nói.”

“Nghe em này.” Cô đặt một bàn tay lên trên đầu gối anh, cố gắng xoa dịu anh. “Anh cần giữ cho đầu óc tỉnh táo, được chứ?” Cô liếc nhìn cánh cửa, trong mắt ánh lên vẻ sợ hãi. “Em yêu cầu ông ấy đánh thức anh bởi vì em cần anh giúp đỡ. Em không thể giải quyết vụ này một mình. Vic lúc trước đang nghiên cứu vụ việc trong tháp giống mười tám. Nếu bố được toàn quyền quyết định, ông ấy sẽ cứ thế triệt tiêu nơi đó để đỡ phải mệt đầu với nó. Victor không muốn làm thế. Em không muốn làm thế.”

Donald nghĩ về tháp giống mười hai, nơi anh đã triệt tiêu. Nhưng nó đang trên đà sụp đổ rồi mà, phải không? Lúc ấy đã quá muộn rồi. Họ đã mở khoang chốt gió. Anh nhìn vào lược đồ trên tường và tự hỏi liệu bây giờ có phải cũng đã là quá muộn đối với tháp giống mười tám rồi không.

“Ông ta đã nhận thấy điều gì trong báo cáo của anh?” anh hỏi. “Em không biết. Nhưng ông ấy muốn đánh thức anh từ mấy tuần trước rồi. Ông ấy nghĩ rằng anh đã phát hiện ra một điều gì đó.”

“Hoặc có khi đó chỉ là bởi anh đã có mặt tại thời điểm đó.”

Donald nhìn khắp căn phòng chứa đầy manh mối. Anna đã tìm hiểu, vắt óc giải quyết một vấn đề khác. Có quá nhiều câu hỏi và câu trả lời. Không như lần trước, giờ đầu óc anh rất minh mẫn. Anh có những câu hỏi của riêng mình. Anh muốn tìm em gái, tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với Helen, xua tan cái ý nghĩ điên rồ rằng cô vẫn còn ở đâu đó ngoài kia. Anh muốn biết thêm về cái nơi chết tiệt mà mình đã giúp xây dựng này.

“Anh sẽ giúp bọn em chứ?” Anna hỏi. Cô đặt tay lên lưng anh, và sự đụng chạm đầy an ủi của cô khiến cho ký ức về vợ anh, về những khoảnh khắc cô sẽ xoa dịu và chăm sóc anh ùa về. Anh giật mình như thể vừa bị cắn, một phần trong anh thoáng tưởng rằng mình vẫn còn kết hôn, rằng cô vẫn còn sống ngoài kia, có khi đang bị đông lạnh và chờ đợi anh đến đánh thức.

“Anh cần…” Anh đứng bật dậy và đảo mắt liếc quanh phòng. Mắt anh nhìn chiếc máy tính trên bàn. “Anh cần tra cứu một thứ”

Anna đứng lên cạnh anh. “Tất nhiên. Em có thể cập nhật cho anh những gì bọn em đã biết cho đến nay. Victor đã để lại một loạt các ghi chú. Ông ấy đã viết đè chi chít lên báo cáo của anh. Em có thể cho anh xem. Và biết đâu anh có thể thuyết phục bố rằng Victor đã phát hiện ra một điều quan trọng, rằng cái tháp giống đó đáng được cứu sống…”

“Ừ,” Donald nói. Anh sẽ làm điều đó. Nhưng chỉ để anh có thể tiếp tục thức. Và anh thoáng tự hỏi liệu đó có phải cũng chính là ý định của Anna không. Giữ anh bên cạnh, gần cô. Mới một giờ trước thôi, tất cả những gì anh muốn là được ngủ trở lại, được thoát khỏi cái thế giới mà mình đã giúp tạo ra. Nhưng bây giờ thì anh lại muốn câu trả lời. Anh sẽ nghiên cứu vụ tháp giống mười tám, nhưng anh cũng sẽ tìm kiếm Helen. Tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với cô, xem cô đang ở đâu. Anh nghĩ về Mick, và Tennessee lóe lên trong đầu anh. Anh quay sang bản lược đồ treo trên tường với tất cả các tháp giống và cố gắng nhớ xem bang nào tương ứng với số nào.

“Chúng ta có thể truy cập được gì từ đây?” anh hỏi. Da anh nóng ửng lên khi nghĩ đến các câu trả lời trong tầm tay mình.

Anna quay về phía cánh cửa. Trong bóng tối ngoài kia có tiếng bước chân.

“Bố. Ông ấy là người duy nhất còn có quyền vào tầng này.”

“Còn có quyền là sao?” Anh quay lại với Anna.

“Ừ. Anh nghĩ Victor lấy đâu ra khẩu súng kia?” Cô hạ giọng. “Khi ông ấy xuống và cạy mở một cái thùng, em có mặt ở đây. Em không hề nghe thấy tiếng ông ấy. Nghe này, bố em tự trách mình về chuyện đã xảy ra với Victor, và ông ấy vẫn không tin rằng vụ này có liên quan gì đến anh hay báo cáo của anh. Nhưng em biết Vic. Ông ấy không điên. Nếu anh có thể làm bất cứ điều gì thì xin anh, làm nhé. Làm vì em.”

Cô bóp bàn tay anh. Donald nhìn xuống, không nhận ra cô đã nắm lấy nó nãy giờ. Bản báo cáo được gấp lại nằm trong tay bên kia của cô. Tiếng bước chân đến gần. Donald gật đầu đồng ý.

“Cảm ơn anh,” cô nói. Cô buông tay anh, vớ lấy chiếc cốc rỗng của anh trên giường và lồng cốc của cô vào với nó. Cô nhét mấy chiếc cốc và cái chai vào một chiếc ghế và đẩy nó vào dưới bàn. Thurman đến bên cửa và lấy đốt ngón tay gõ lên thanh rầm.

“Vào đi ạ,” Anna nói, gạt tóc vương ra khỏi mặt.

Thurman quan sát hai người bọn họ một lát. “Erskine đang lên kế hoạch tổ chức một buổi tang lễ nhỏ,” lão nói. “Chỉ mình chúng ta thôi. Những người biết chuyện.”

Anna gật đầu. “Tất nhiên ạ.”

Thurman nheo mắt và liếc nhìn từ con gái mình sang Donald. Anna dường như coi đó là một câu hỏi.

“Donny tin rằng mình sẽ có thể giúp được,” cô nói. “Cả hai bọn con đều nghĩ tốt nhất nên để anh ấy làm việc ở dưới đây cùng với con. Ít nhất cho đến khi bọn con đã có tiến triển.”

Donald kinh ngạc quay sang cô. Thurman chẳng nói gì cả.

“Bọn con sẽ cần thêm một cái máy tính nữa,” cô nói thêm. “Nếu bố mang một chiếc xuống dưới này, con có thể lắp đặt nó.”

Donald lấy làm hài lòng khi nghe thế.

“Và tất nhiên là thêm một cái giường nữa ạ,” Anna nói thêm với một nụ cười.