← Quay lại trang sách

Chương 33 Tháp giống 18

MISSION LỈNH ĐI SAU vụ ẩu đả với đám nông dân, và những người khuân vác còn lại tản hết ra. Cậu tranh thủ ngủ vài tiếng trong trạm dừng ở tầng mười của khu trên đỉnh, mũi cậu tê đi còn môi cứ nhói lên sau khi cậu lãnh một cú đánh. Mãi trằn trọc và bồn chồn, cậu thức dậy khi vẫn đang trong khung giờ để đèn mờ và nhận ra bây giờ vẫn còn quá sớm để đến khu Ổ; Cụ Qua vẫn đang ngủ. Thế là cậu đi lên khu nhà ăn để ngắm bình minh và làm một bữa sáng tươm tất, chỗ tiền thưởng của bà bác sĩ pháp y nóng hừng hực trong túi hệt như cách khớp ngón tay của cậu bị những vết xước thiêu đốt.

Cậu chăm sóc các chỗ đau nhức của mình với một bữa nóng hổi đã đời, ăn cùng với những người vừa tan ca nửa đêm, và quan sát những đám mây sục sôi bừng tỉnh trên những ngọn đồi. Những cái vỏ khô cao chót vót ở phía xa - Cụ Quạ gọi chúng là những tòa nhà chọc trời - là thứ đầu tiên bắt được ánh nắng của vầng dương mới mọc. Đó là một dấu hiệu cho thấy thế giới sẽ thức dậy thêm một ngày nữa. Mission nhận ra đó là sinh nhật cậu. Cậu để bát đĩa của mình lại trên bàn, kèm một tem phiếu dành cho người nào lau dọn hộ mình, và cố gắng không nghĩ gì đến chuyện lau chùi. Thay vào đó, cậu vội vã phóng xuống tám lượt cầu thang trước khi tháp giống hoàn toàn tỉnh dậy. Cậu tiến về khu Ổ, cảm thấy mình không già thêm đi dù chỉ một ngày.

Những từ quen thuộc chào đón cậu ở chiếu nghỉ trên tầng chín. Tại đó, trên cánh cửa, thay vì số tầng thì nó đề:

Ổ QUẠ

Hai từ viết hoa dày nét được sơn màu sáng. Chúng được viền theo các đường nét xưa để lại từ bao năm qua, bao thế hệ trước, màu mới chồng lên màu cũ, các con chữ hơi nghiêng do có hơn một bàn tay trẻ tuổi vẽ ra. Những đứa trẻ của tháp giống đến và đi và để lại dấu ấn của mình bằng chổi lông, nhưng Cụ Quạ thì vẫn ở lại.

Ổ của cụ bao gồm nhà trẻ, trường bán trú và các lớp học, phục vụ khu trên đỉnh. Cụ đã lưu lại đó lâu hơn bất kỳ ai còn sống có thể nhớ. Một số người nói rằng cụ già chẳng kém gì tháp giống, nhưng Mission biết đó chỉ là truyền thuyết. Không ai biết tháp giống bao nhiêu tuổi hết.

Cậu bước vào khu Ổ và thấy hành lang vắng tanh, im phăng phắc, bấy giờ vẫn còn sớm. Có một tiếng rít khe khẽ vọng ra từ một lớp học trong khi bàn được sắp xếp lại. Mission thoáng thấy hai giáo viên đang trò chuyện trong một lớp học khác, khuôn mặt họ nhăn lại vì lo lắng, có lẽ đang tự hỏi phải làm gì với một đứa nhóc như cậu hồi nhỏ. Mùi trà đặc trộn với mùi của bột nhão và phấn. Có những dãy tủ kim loại đang rất cần được sơn mới, rải rác các vết lõm do những nắm đấm nhỏ xíu gây ra; chúng đưa Mission trở về với một thời kỳ khác. Cảm giác cứ như thể mới hôm qua thôi, cậu còn khủng bố hành lang này. Cậu và tất cả những người bạn mà cậu không còn gặp nữa - hoặc ít nhất là không gặp thường xuyên như cậu muốn.

Phòng học của Cụ Quạ nằm ở đầu bên kia và liền kề với căn hộ duy nhất trên toàn bộ tầng này. Căn hộ được xây riêng cho cụ, tái cơ cấu từ một lớp học, ít nhất là theo lời người ta nói. Và mặc dù cụ hiện tại chỉ còn dạy những đứa trẻ nhỏ nhất thôi, toàn bộ ngôi trường này vẫn là của cụ. Đây là ổ của cụ.

Mission nhớ cậu từng tìm đến với cụ ở nhiều giai đoạn khác nhau trong cuộc đời mình. Mới đầu là để tìm sự an ủi do cảm thấy mình quá xa cách các nông trại. Về sau là để tìm kiếm sự khôn ngoan, khi cậu cuối cùng cũng đủ lớn để thừa nhận mình không có chút khôn ngoan nào. Và đã hơn một lần cậu đến vì cả hai lý do trên, chẳng hạn như cái ngày cậu biết được sự thật về sự ra đời của mình cũng như cái chết của mẹ - biết rằng bà đã bị tống đi lau chùi bởi vì cậu. Mission nhớ rất rõ ngày hôm ấy. Đó là lần duy nhất cậu từng thấy Cụ Quạ khóc.

Cậu gõ cửa phòng học của cụ, rồi bước vào và thấy cụ đang ở bên tấm bảng đen đã được hạ thấp để cụ có thể viết trong khi ngồi xe lăn. Cụ Crowe ^[ Tên bà cụ là Crowe, đọc giống như “crow” (con quạ), nên cụ mới có biệt danh Cụ Quạ.] ngừng xóa bài học hôm qua, quay lại và mỉm cười rạng rỡ với cậu.

“Cục cưng,” cụ khàn giọng nói. Cụ vẫy giẻ để gọi cậu lại gần hơn. Một làn sương từ bụi phấn giăng trong không khí. “Cục cưng, cục cưng của cô.”

“Con chào cô Crowe.” Mission len lỏi qua mấy chiếc bàn để lại chỗ cụ. Đường dây cho chiếc xe lăn điện của cụ rủ từ giữa trần nhà xuống và nối vào một cây cột vươn lên từ lưng xe. Mission cúi người chui qua nó khi cậu đến gần và cúi xuống để ôm Cụ Quạ. Đôi bàn tay cậu choàng quanh người cụ, và cậu hít lấy mùi của cụ - cái mùi của thời thơ ấu và sự ngây thơ. Bộ váy màu vàng điểm xuyết những bông hoa mà cụ mặc là trang phục cho những ngày thứ Tư, chuẩn như lịch. Nó đã sờn đi kể từ thời Mission, hệt như mọi thứ khác trên đời.

“Con đã trưởng thành hẳn rồi đấy,” cụ nói, ngước lên mỉm cười với cậu. Giọng cụ gần như chỉ là một tiếng thì thầm, và cậu nhớ nó khiến cho cả những đứa trẻ nhỏ tuổi cũng phải im lặng để nghe được lời cụ. Cụ đưa tay lên má của mình. “Mặt con bị làm sao thế?"

Mission cười phá lên và nhún vai cởi bỏ túi khuân vác. “Chỉ là một tai nạn thôi ạ,” cậu đáp, nói dối cụ như bao lần trước. Cậu đặt túi của mình xuống dưới chân một trong những chiếc bàn nhỏ xíu, có thể mường tượng ra cảnh mình ngồi vào đó học.

“Cô dạo này thế nào ạ?” cậu hỏi. Cậu ngắm nghía khuôn mặt cụ, với những nếp nhăn sâu và làn da sẫm màu như nông dân, nhưng do tuổi tác chứ không phải đèn gieo trồng. Mắt cụ ươn ướt, nhưng vẫn tràn đầy sinh lực.

“Không khỏe lắm,” cụ Crowe nói. Cụ vặn cần gạt trên tay vịn và chiếc xe, vốn do một cựu học sinh chế tạo cho cụ từ nhiều thập kỷ trước, quay vòng lại để cụ nhìn mặt cậu rõ hơn. Cụ xắn tay áo lên, cho Mission thấy một miếng băng gạc dán trên cánh tay mảnh khảnh và lốm đốm đồi mồi. “Mấy bác sĩ kia đến lấy máu cô.” Bàn tay cụ run rẩy khi cụ chỉ vào bằng chứng. “Cô cảm tưởng như họ hút hết nửa số máu trong người cô rồi.”

Mission cười phá lên. “Con khá chắc rằng họ không lấy hết nửa lượng máu của cô đâu, cô Crowe. Các bác sĩ chỉ đang chăm sóc cô thôi mà.”

Cụ nhăn mặt, một nùi những nếp nhăn. Cụ có vẻ không tin như vậy. “Cô không tin tưởng họ,” cụ nói.

Mission mỉm cười. “Cô không tin tưởng bất kỳ ai cả. Mà có khi họ chỉ đang cố gắng tìm hiểu xem tại sao cô không thể chết như bao người khác. Có khi họ sẽ nghĩ ra cách để một ngày nào đó mọi người đều sống được lâu như cô.”

Cụ Crowe xoa miếng băng trên cánh tay teo quắt của mình. “Hoặc họ đang tìm cách giết cô,” cụ nói.

“Ôi, đừng nói gở miệng thế.” Mission với tới kéo tay áo của cụ xuống để cho cụ khỏi thọc ngoáy miếng băng. “Tại sao cô lại nghĩ như vậy?”

Cụ cau mày và từ chối trả lời. Mắt cụ nhìn cái túi gần như trống rỗng của cậu. “Đang nghỉ hả con?” cụ hỏi.

Mission quay lại và nhìn theo ánh mắt cụ. “Dạ? À, không ạ. Đêm qua con có mang một thứ đi gửi. Chốc nữa con sẽ nhận một ca giao hàng khác, mang nó đến nơi người ta yêu cầu.”

“Ôi, giá mà được trẻ và tự do như vậy một lần nữa.” Cụ Crowe xoay xe lại và lái nó ra sau bàn của mình. Mission chúi xuống dưới sợi dây xoay theo thói quen; cái cột ở lưng xe được chế tạo cho những mái đầu trẻ hơn. Cụ nhấc một hộp đựng món rau quả nghiền ghê rợn mà cụ thích uống hơn nước và nhấp một ngụm. “Tuần trước Allie có ghé qua.” Cụ đặt mớ chất lỏng màu xanh đen xuống. “Con bé hỏi han về con. Muốn biết con có còn độc thân không.”

“Thế ạ?” Mission có thể cảm thấy thân nhiệt của mình tăng vọt lên. Cụ Crowe đã bắt gặp họ hôn nhau một lần, từ cái hồi trước khi cậu biết hôn để làm gì. Cụ chỉ cảnh cáo họ một câu và nở nụ cười ẩn ý. “Mọi người sống tản mát quá,” Mission nói, thay đổi chủ đề, hy vọng cụ hiểu ý.

“Phải thế mới đúng.” Cụ Quạ mở một ngăn tủ trên bàn và lục lọi bên trong, rút ra một chiếc phong bì. Mission thấy trên đó có đến nửa tá cái tên đã bị gạch bỏ. Nó đã được tái sử dụng nhiều lần. “Con sắp sửa từ đây đi xuống, đúng không? Chắc con sẽ có thể gửi một món cho Rodny nhỉ?”

Cụ chìa lá thư ra. Mission cầm lấy nó, thấy tên đứa bạn thân nhất của mình được viết ở bên ngoài, tất cả những cái tên khác đều đã bị gạch bỏ.

“Vâng, con có thể mang qua cho nó. Nhưng hai lần trước con tạt qua đấy, họ đều nói nó đang đi vắng.”

Cụ Crowe gật đầu như thể đã lường trước điều ấy. “Hãy yêu cầu gặp Jeffery, đó là trưởng an ninh ở dưới đó, một trong những đứa từng học cô. Con hãy nói với cậu ta rằng đây là thư cô gửi và cô bảo con đích thân trao nó cho Rodny. Trao trực tiếp.” Cụ phẩy tay trong không trung, một vệt mờ run run. “Cô sẽ viết cho Jeffery một lời nhắn.”

Mission liếc lên nhìn chiếc đồng hồ trên tường trong khi cụ lục lọi trong bàn tìm bút và mực. Chẳng bao lâu nữa, hành lang sẽ bắt đầu tràn ngập tiếng trò chuyện và tiếng đóng mở tủ rầm rầm. Cậu kiên nhẫn đợi trong khi cụ hí hoáy viết mẩu ghi chú, ngước nhìn những tấm áp phích và biểu ngữ cũ dán trên tường, những bức “tranh cổ động”, theo như cách cụ Crowe gọi chúng.

Bạn có thể trở thành bất cứ ai , một bức nói. Nó có hình vẽ thô của hai cô cậu bé đứng trên một gò đất khổng lồ. Gò đất có màu xanh lá cây và bầu trời màu xanh dương, giống như trong những cuốn sách tranh. Một bức khác nói: Hãy thỏa sức mộng mơ . Nó có hình các dải màu cong cong đầy duyên dáng. Cụ Quạ từng gọi khối hình đó bằng một cái tên, nhưng cậu đã quên mất rồi. Lại thêm một bức quen thuộc nữa: Hãy đi đến những miền đất mới . Trên đó vẽ hình một con quạ đậu trên một cái cây to lớn không tưởng, đôi cánh của nó dang rộng như thể sắp bay đi.

“Jeffery là người hói đầu,” cụ Crowe nói. Cụ lia tay trên mái tóc trắng thưa thớt của mình để chứng minh.

“Con biết ạ,” Mission nói. Đó là một lời nhắc nhở kỳ lạ, rằng rất nhiều người lớn và cao tuổi trong khắp tháp giống từng là học sinh của cụ. Một chiếc tủ bị đóng sầm lại ngoài hành lang. Mission nhớ hồi mình còn nhỏ, biết bao dãy bàn nhỏ xíu lấp đầy căn phòng. Có những hốc chứa đầy chiếu cuộn dùng ngủ trưa, gợi cho cậu về cái nếp dọn trống một khoảng ở giữa sàn nhà, tìm tấm chiếu của mình rồi thiếp ngủ trong khi Cụ Quạ hát những bài hát đã bị lãng quên. Cậu nhớ những ngày đó. Cậu nhớ những câu chuyện Thời Xưa về một thế giới đầy những điều không thể. Mission dựa vào cái bàn nhỏ, đột nhiên cảm thấy mình già như Cụ Quạ, cũng xa cách với tuổi trẻ của mình chẳng kém gì cụ.

“Đưa cho Jeffery cái này, sau đó đảm bảo rằng Rodny nhận được thư của cô. Con phải đích thân đưa đấy nhé, hiểu chứ?”

Cậu cầm lấy túi của mình và nhét cả hai lá thư vào trong ngăn thư. Không đả động gì đến chuyện thanh toán hết, thậm chí nghĩ về nó thôi cũng đã khiến cho Mission cảm thấy tội lỗi rồi. Trong khi lục lọi trong túi, cậu nhớ đến những món đồ mình đã mang cho cụ, bị cuộc ẩu đả đêm qua làm cho quên béng mất.

“À, con có mang cho cô những thứ này từ nông trại.” Cậu rút ra một vài quả dưa chuột nhỏ, hai quả ớt và một quả cà chua lớn, trên có một vết giập. Cậu đặt chúng lên bàn cụ. “Cho món nước rau của cô ạ,” cậu nói.

Cụ Crowe chắp hai tay lại và mỉm cười thích thú.

“Cô có cần con mang theo gì khác trong lần tới tạt qua không ạ?”

“Chỉ cần ghé thăm thôi,” cụ nói, nhoẻn miệng cười nhăn nheo. “Tất cả những gì cô quan tâm là mấy đứa nhỏ nhà cô. Cứ ghé qua bất cứ khi nào con có thể, được chứ?”

Mission bóp cánh tay cụ, cảm thấy nó chỉ như một cái cán chổi xỏ qua tay áo. “Con sẽ ghé,” cậu nói. “Và nhắc mới nhớ Frankie nhờ con gửi lời chào cô.”

“Nó nên đến thăm thường xuyên hơn,” cụ nói với cậu, giọng cụ run run.

“Không phải ai cũng đi đây đi đó như con,” cậu nói. “Con tin chắc rằng bản thân nó cũng muốn đến thăm cô thường xuyên hơn.”

“Con nhắn với nó hộ cô,” cụ nói. “Nhắn với nó là cô không còn nhiều thời gian nữa đâu...”

Mission cười phá lên và phẩy tay gạt phắt cái suy nghĩ gở kia đi. “Cô chắc đã nói câu đó từ hồi ông của con còn nhỏ rồi, có khi là từ thời ông cố con nữa.”

Cụ Quạ mỉm cười như thể đây là sự thật. “Dự đoán điều không thể tránh khỏi,” cụ nói, “và một ngày nào đó con nhất định sẽ đúng.”

Mission mỉm cười. Cậu thích câu đó. “Dẫu vậy, con chỉ mong cô đừng nói về cái chết. Không ai thích nghe điều ấy cả.

“Người ta có thể không thích, nhưng nhắc nhở một lời vẫn cứ tốt.” Cụ đưa hai cánh tay ra, tay áo chiếc váy hoa của cụ tuột xuống và một lần nữa để lộ miếng băng. “Nói cho cô nghe đi, con trông thấy gì khi nhìn vào đôi bàn tay này?” Cụ lật chúng qua lại.

“Con thấy thời gian,” Mission buột miệng nói, không rõ ý nghĩ ấy đến từ đâu. Cậu quay mắt đi, đột nhiên thấy làn da của cụ trông thật gớm guốc. Giống như những củ khoai tây tong teo ta phát hiện vùi sâu trong lòng đất sau khi đã quá vụ thu hoạch từ lâu. Cậu lấy làm căm ghét bản thân vì đã cảm thấy như vậy.

“Ừ, thời gian,” cụ Crowe nói. “Ở đây có rất nhiều thời gian. Nhưng cũng có cả tàn dư nữa. Cô nhớ từng có thời mọi sự đều tốt đẹp hơn. Ta nghĩ về cái xấu để nhắc nhở bản thân về cái tốt.”

Cụ ngắm nghía đôi tay của mình thêm một hồi, như thể đang tìm kiếm điều gì khác. Khi cụ ngước mắt lên và nhìn Mission, mắt cụ chất chứa nỗi buồn. Mission nhận thức được đôi mắt mình ngân ngấn nước, một phần vì cậu cảm thấy không thoải mái, một phần là do sự ảm đạm đã bao trùm lên cuộc trò chuyện của họ. Nó nhắc cậu nhớ rằng hôm nay là sinh nhật cậu, và suy nghĩ ấy siết lấy cổ cậu, làm ngực cậu cạn sạch hơi. Cậu tin chắc Cụ Quạ biết hôm nay là ngày gì. Chỉ có điều cụ thương cậu đủ nhiều để không nói ra.

“Con biết đấy, cô từng có thời xinh đẹp lắm.” Cụ Crowe rút tay lại và xếp chúng vào lòng. “Một khi điều đó biến mất, một khi nó đã vĩnh viễn rời xa chúng ta, sẽ không ai còn trông thấy nó nữa.”

Mission cảm thấy cực kỳ muốn an ủi cụ, nói với cụ Crowe rằng cụ vẫn đẹp trên rất nhiều phương diện. Cụ vẫn có thể chơi nhạc. Có thể vẽ. Chẳng mấy ai khác còn nhớ cách làm những điều ấy nữa. Cụ có thể khiến đám trẻ con cảm thấy được yêu thương và an toàn, một món phép thuật nữa đã bị lãng quên từ lâu.

“Hồi bằng tuổi con,” Cụ Quạ mỉm cười nói, “cô muốn cặp bao nhiêu chàng trai cũng được.”

Cụ cười phá lên, hóa giải sự căng thẳng và xua tan bầu không khí ảo não, nhưng Mission tin cụ, cho dù cậu không thể mường tượng ra nổi cảnh ấy, không thể xóa nhòa trong tâm trí những nếp nhăn, các đốm đồi mồi và những sợi lông mọc dài trên khớp ngón tay cụ. Dẫu vậy, cậu tin cụ. Cậu luôn tin cụ.

“Thế giới cũng rất giống cô.” Cụ ngước mắt nhìn lên trần nhà và có lẽ là nhìn xuyên qua cả nó luôn. “Thế giới cũng từng có thời xinh đẹp.”

Mission linh cảm một câu chuyện Thời Xưa đang ùn ùn kéo đến như một đám mây mưa. Thêm nhiều cái tủ nữa đóng sầm ở ngoài hành lang, những giọng nói trẻ trung tụ lại.

“Kể cho con nghe đi,” Mission nói, nhớ lại những tiếng đồng hồ từng trôi qua như cái chớp mắt khi mình nằm dưới chân cụ, những bài hát cụ hát trong khi đám trẻ con nằm ngủ. “Kể cho con nghe về thế giới ngày xưa đi.”

Mắt Cụ Quạ nheo lại và nhìn vào một góc tối của căn phòng. Đôi môi đầy những vệt thời gian nhăn nhúm của cụ tẽ ra và một câu chuyện bắt đầu, một câu chuyện Mission đã nghe hàng ngàn lần rồi. Nhưng đến thăm vùng đất trong trí tưởng tượng của Cụ Quạ không bao giờ chán cả. Và khi những đứa trẻ nhảy chân sáo vào phòng và lách vào những chiếc bàn tí hon của mình, chúng cũng im lặng tụ tập lại, mắt mở to còn tâm trí cũng hãy còn rộng mở, và lắng nghe những câu chuyện về một thế giới từng rất đẹp nhưng giờ đã bị lãng quên.