Chương 34
NHỮNG CÂU CHUYỆN MÀ CỤ CROWE dựng nên như được lấy thẳng ra từ những cuốn sách thiếu nhi. Có bầu trời xanh biếc và những vùng đất xanh rờn, động vật giống như chó mèo nhưng to hơn cả người. Toàn những chuyện trẻ con. Ấy nhưng, những câu chuyện hão huyền về một nơi tốt đẹp hơn kia lại khiến Mission cảm thấy tức giận với thế giới mình đang sống. Trong khi rời khu trên đỉnh để leo xuống, đi qua các nông trại và các tầng hầm thời thơ ấu của mình, cậu nghĩ về cái thế giới tốt đẹp hơn ấy và lấy làm chán ngán cái thế giới mình biết. Lời hứa hẹn của một chốn khác càng làm bật lên các khiếm khuyết của nơi quen thuộc. Cậu đã bỏ đi làm một người khuân vác, đã bay đi để trở thành tất cả những gì cậu muốn, và bây giờ điều cậu muốn là được đi xa hơn khỏi phạm vi thế giới này cho phép.
Đây là những suy nghĩ nguy hiểm. Chúng gợi cho cậu nhớ đến mẹ và nơi bà đã bị tống đi vào ngày này mười bảy năm trước.
Sau khi vượt qua khu nông trại, Mission thấy hình như có thứ gì đó đang cháy tít bên dưới tháp giống. Không khí cứ mờ mờ ảo ảo, và cái vị khói đăng đắng đọng trên cuống lưỡi cậu. Có khi là một đống rác. Một người nào đó không muốn trả phí để mang nó đến bộ phận tái chế. Hoặc một người nào đó không nghĩ tháp giống sẽ tồn tại đủ lâu để cần tái chế.
Tất nhiên, có thể đó chỉ là một tai nạn, nhưng Mission không nghĩ vậy. Không ai nghĩ như vậy nữa. Cậu có thể nhìn thấy điều ấy trên khuôn mặt của những người ở cầu thang. Nhìn cái cách đồ đạc được ôm chặt, trẻ con được che đi, cậu có thể nhận thấy rằng tương lai của tháp giống đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc. Vụ ẩu đả đêm qua dường như đã chứng minh điều đó.
Mission chỉnh lại túi và nhanh chóng leo xuống khu của bộ phận IT ở tầng ba mươi tư. Khi cậu đến nơi, có một đám đông đang tụ tập tại chiếu nghỉ. Chủ yếu là những đứa bằng tuổi cậu hoặc lớn hơn một chút, trong đó có nhiều đứa cậu nhận ra, rất nhiều đứa đến từ khu giữa. Một số đứa đứng với máy tính kẹp dưới tay, dây nhợ treo lủng lẳng, chen lấn trong đám đông. Mission luồn lách len qua. Khi vào đến bên trong, cậu thấy một rào chắn đã được dựng lên ngay sát cửa. Hai nhân viên an ninh đứng canh cánh cổng dựng tạm chỉ cho phép một nhúm nhân viên bộ phận IT đi qua.
“Giao hàng,” Mission hét lên. Cậu chật vật lách lên hàng đầu, cẩn thận lấy mẩu ghi chú cụ Crowe đã viết. “Giao hàng cho sĩ quan Jeffery.”
Một nhân viên an ninh cầm lấy mẩu ghi chú. Mission bị đám người đằng sau ép vào hàng rào. Một người phụ nữ được vẫy qua. Cô vội vã đi về phía cổng an ninh chính thức dẫn vào sảnh chính, vuốt phẳng bộ quần yếm với vẻ nhẹ nhõm thấy rõ. Có mấy đám thanh niên trẻ đang nhận chỉ dẫn ở một góc khu sảnh rộng. Họ đứng nghiêm ngay hàng thẳng lối, nhưng đôi mắt mở to cho thấy họ hiển nhiên đang sợ hãi.
“Chuyện quái gì đang xảy ra thế?” Mission hỏi khi rào cản được nhấc ra để cho cậu vào.
“Có chuyện quái gì không xảy ra chứ?” một nhân viên an ninh trả lời. “Đêm qua điện áp tăng vọt làm hỏng một đống máy tính. Mọi kỹ thuật viên của bọn tao đều đang phải làm tăng ca. Có một vụ hỏa hoạn dưới bộ phận Cơ Khí hay gì đó, và bạo lực xảy ra tại khu nông trại. Mày có nhận được điện báo không?”
Bộ phận Cơ Khí. Xa đến vậy mà vẫn có thể ngửi thấy mùi cháy. Và tin tức về vụ đột kích đêm qua đã loan ra, khiến cho cậu cảm thấy ngại ngùng về vết xước trên mũi. “Điện báo gì cơ?” cậu hỏi.
Anh nhân viên an ninh chỉ vào mấy nhóm thanh niên. “Bọn tao đang tuyển dụng. Các nhân viên kỹ thuật mới.”
Tất cả những gì Mission thấy là những thanh niên trẻ tuổi, và nhân vật nói chuyện với họ là thành viên bộ phận An Ninh, không phải bộ phận IT. Anh nhân viên an ninh đưa tờ giấy lại cho Mission và chỉ về phía cổng chính. Người phụ nữ ban nãy bấy giờ đã bíp bíp bước qua cửa, một cái đầu hói lớn quen thuộc ngoái lại để ngắm mông cô khi cô bước dọc hành lang.
“Thưa bác?” Mission cất tiếng gọi khi cậu đến gần cánh cổng.
Jeffery quay đầu lại, những nếp nhăn sâu và lằn thịt biến mất khỏi cổ ông ta.
“Hử? Ô...” ông ta búng ngón tay, cố gắng nhớ tên cậu.
“Mission.”
Ông ta ngó ngoáy ngón tay. “Đúng rồi. Cậu cần gửi cho tôi một cái gì đó hả, cậu khuân vác?” Ông ta chìa một bàn tay ra nhưng trông có vẻ không quan tâm gì.
Mission đưa cho ông ta tờ tin nhắn. “Thật ra thì cháu được cụ Crowe ra lệnh đưa trực tiếp một món.” Cậu rút chiếc phong bì dán kín với những cái tên bị gạch bỏ ra khỏi túi chuyển phát của mình. “Chỉ là một bức thư thôi, thưa bác.”
Người bảo vệ già liếc nhìn chiếc phong bì, sau đó tiếp tục đọc lời nhắn gửi cho mình. “Rodny hiện đang đi vắng.” Ông ta lắc đầu. “Tôi cũng không thể cung cấp cho cậu khung thời gian đâu. Có thể sẽ phải vài tuần nữa. Cậu muốn để nó lại với tôi không?”
Bàn tay lại một lần nữa chìa ra, nhưng lần này có vẻ quan tâm hơn nhiều. Mission thận trọng rút chiếc phong bì lại. “Cháu không thể. Chẳng lẽ cháu không có cách nào đưa thứ này cho nó ư? Đây là của Cụ Quạ đấy. Nếu người nhờ mà là thị trưởng thì cháu đã nói không thành vấn đề rồi.”
Jeffery mỉm cười. “Cậu cũng là một đứa đệ nhà bà cụ à?”
Mission gật đầu. Trưởng an ninh nhìn ra đằng sau cậu, quan sát một người đàn ông đang lại gần cánh cổng với tấm thẻ căn cước đã lôi sẵn ra. Mission bước sang một bên khi người kia quẹt thẻ bước qua và gật đầu chào Jeffery.
“Thế này nhé. Một chút nữa tôi sẽ mang bữa trưa của Rodny đến cho nó. Khi tôi đi, cậu có thể đi cùng tôi, đưa cho nó lá thư trước mặt tôi ở đó, và tôi sẽ không phải lo lắng về việc Cụ Quạ sau này sẽ nhai tôi ra bã. Cậu thấy thế nào?”
Mission mỉm cười. “Nghe hay đấy. Cháu rất cảm ơn.”
Ông sĩ quan chỉ sang bên kia khu sảnh vào ồn ào. “Cậu đi lấy cho mình một ít nước và vào trong phòng hội nghị đi. Có mấy cậu trẻ đang ở trong đó điền giấy tờ.” Jeffery nhìn Mission từ đầu đến chân. “Trên thực tế, tại sao cậu không điền một mẫu đơn luôn đi? Bọn tôi có thể dùng được cậu đấy.”
“Cháu… ờm, không biết nhiều về máy tính,” Mission nói.
Jeffery nhún vai như thể điều đó không liên quan. “Tùy cậu thôi. Chốc nữa một người sẽ đến thay ca cho tôi. Tôi sẽ đến đón cậu.”
Mission cảm ơn ông ta lần nữa. Cậu băng qua sảnh lớn, nơi những thanh niên trẻ đứng ngay hàng thẳng lối nghe nạt mệnh lệnh. Một nhân viên an ninh khác vừa vẫy cậu vào bên trong phòng hội nghị vừa đưa ra một tờ giấy và một mẩu than. Mission thấy mặt sau của tờ giấy trống không và đón lấy nó mà không hề có dự định điền vào. Tờ giấy sử dụng được này đáng giá nửa tem phiếu rồi.
Có vài chiếc ghế trống quanh cái bàn rộng. Cậu chọn lấy một chiếc. Một đám thanh niên hí húi viết lên tờ giấy với mẩu than, mặt mày nhăn nhó vì tập trung. Mission ngồi quay lưng về phía cái cửa sổ duy nhất và đặt túi mình lên bàn, giữ lá thư trong đôi bàn tay. Cậu nhét tờ đơn vào bên trong túi để sau này còn dùng và lần đầu tiên ngắm nghía bức thư của Cụ Quạ.
Chiếc phong bì đã cũ nhưng mới chỉ được gửi đi một vài lần. Một mép đã bị bào mòn đến mức mỏng như tấm khăn giấy, một vết rách nhỏ để lộ mảnh giấy gấp bên trong. Khi nhìn kỹ hơn, Mission thấy đó là giấy bột nghiền, có lẽ được làm trong Ổ Quạ bởi một đứa học sinh của cụ - nước và mấy nhúm giấy rách được trộn lẫn vào với nhau, ép xuống màng lọc và để qua đêm cho khô.
“Mission,” ai đó ở bàn rít lên.
Cậu ngước lên nhìn và thấy Bradley ngồi đối diện. Đứa đồng nghiệp khuân vác buộc chiếc khăn xanh của nó quanh bắp tay. Mission cứ tưởng nó thường chạy tuyến ở khu dưới sâu.
“Mày định nộp đơn à?” Bradley khẽ hỏi.
Một đứa khác ho vào trong nắm tay mình như thể yêu cầu im lặng. Có vẻ như Bradley đã hoàn tất tờ đơn của mình.
Mission lắc đầu. Có một tiếng gõ trên cửa sổ phía sau cậu và cậu suýt làm rơi bức thư khi quay người lại. Jeffery thò đầu vào trong cửa. “Hai phút,” ông nhân viên an ninh nói với Mission. Ông ta ngoắc ngón cái ra sau vai. “Tôi chỉ còn đang đợi khay của nó nữa thôi.”
Mission gật đầu đúng lúc cánh cửa được đóng lại. Những đứa khác nhìn cậu với ánh mắt tò mò.
“Giao hàng ấy mà,” Mission giải thích với Bradley, đủ to để những đứa còn lại nghe thấy. Cậu kéo túi của mình lại gần và giấu chiếc phong bì ra đằng sau nó. Những đứa kia tiếp tục hí húi viết lách. Bradley nhíu mày nhìn mấy đứa đó.
Mission lại ngắm nghía chiếc phong bì. Hai phút. Cậu sẽ có bao lâu với Rodny? Cậu mân mê góc của cái phong bì niêm kín. Món keo sữa Cụ Quạ đã dùng không dính tốt cho lắm trên lớp keo khô cũ hàng mấy tháng - có khi còn mấy năm - trước đó. Cậu làm cho một mép lỏng ra, không liếc nhìn vào trong chiếc phong bì. Thay vào đó, cậu theo dõi Bradley trong khi phá vỡ quy tắc cốt yếu thứ ba của nghề khuân vác, tự nhủ rằng vụ này khác, rằng đây là hai người bạn cũ nói chuyện và cậu chỉ ở cùng phòng với họ, tình cờ nghe thấy.
Ngay cả vậy, đôi bàn tay cậu vẫn run rẩy khi rút bức thư ra. Cậu liếc xuống, che kín tờ giấy. Những sợi tím và đỏ xen lẫn với xám thẫm trên thứ giấy rẻ tiền. Chữ được viết bằng phấn. Thế tức là các chữ phải lớn lắm. Bột trắng tụ lại trong các nếp gấp khi chúng rơi lả tả xuống khỏi từng chữ như bụi rơi xuống từ những đường ống cũ:
Sắp tới, sắp tới, con chim mẹ hót. Hãy bay đi, hãy bay đi!
Một đoạn trích từ một bài vè cũ. Hãy đập cánh đi , Mission lặng lẽ thì thầm, nhớ ra phần còn lại, câu chuyện về một con quạ non học cách đi tìm tự do.
Hãy đập cánh đi và bay đến nơi có những điều tươi sáng hơn.
Hãy bay đi, hãy dốc hết sức lực ra mà bay!
Cậu vừa định kiểm tra mặt sau để tìm bức thông điệp thực sự, một cái gì đó bên cạnh đoạn trích này, thì ai đó lại gõ vào cửa sổ lần nữa. Mấy đứa kia đánh rơi viên than, giật nẩy người. Một đứa lẩm bẩm chửi thề. Mission quay ngoắt lại thấy Jeffery bấy giờ đang ở phía bên kia tấm kính, một khay thức ăn che kín thăng bằng trên một bàn tay, cái đầu hói của ông ta lắc lắc nôn nóng.
Mission gấp lá thư lại và nhét nó trở vào phong bì. Cậu giơ tay lên đầu để cho Jeffery biết mình sẽ ra ngay, liếm một ngón tay và miết lớp hồ dính, dán lại phong bì kín hết mức có thể. “Chúc may mắn,” cậu nói với Bradley, cho dù cậu chẳng biết thằng kia nghĩ mình đang làm gì. Cậu kéo túi của mình khỏi bàn, cẩn thận lau sạch bụi phấn vương vãi và vội vã rời phòng hội nghị.
“Đi thôi,” Jeffery nói, khó chịu ra mặt.
Mission vội vã bám theo ông ta. Cậu liếc lại nhìn cửa sổ một phát, thế rồi nhìn sang đám đông ồn ã chen lấn bên hàng rào tạm thời gần cửa. Một nhân viên kỹ thuật lại chỗ đám đông, mang theo một chiếc máy tính, dây nhợ được cuộn gọn gàng trên nóc, và một người phụ nữ tuyệt vọng phía sau hàng rào với tay ra như một người mẹ muốn được ôm lấy đứa con của mình.
“Thiên hạ bắt đầu tự mang máy tính của mình lên từ khi nào thế?” cậu hỏi, bởi lẽ nghề của cậu đã khiến cậu tò mò về cách mọi thứ lưu thông tới lui. Cậu cảm thấy như thể đây lại là một quy trình nữa mà những người khuân vác đã bị cho ra rìa. Roker kiểu gì cũng sẽ nổi cơn điên cho mà xem.
“Hôm qua. Wyck đã quyết định ông ta sẽ không cử nhân viên kỹ thuật của mình đi sửa chữa chúng nữa. Nói rằng làm thế này an toàn hơn. Ngoài kia trộm cướp nhan nhản mà lại không có đủ nhân viên an ninh để cắt cử người bảo vệ.”
Họ được vẫy tay cho qua cổng và cả hai im lặng rảo bước dọc các hành lang, mọi văn phòng đều đầy những âm thanh lách cách hay tiếng người tranh cãi. Mission nhìn thấy linh kiện điện tử và giấy nằm ngổn ngang khắp nơi. Cậu tự hỏi Rodny đang ở văn phòng nào và tại sao chẳng ai khác được có người mang đồ ăn đến. Có lẽ bạn cậu đang gặp rắc rối. Đúng vậy rồi. Điều đó giúp lý giải tất cả. Có khi nó đã lại giở một trò nghịch ngợm nào đấy. Họ có phòng giam trên tầng ba mươi tư không nhỉ? Cậu không nghĩ thế. Cậu sắp sửa hỏi Jeffery có phải Rodny đang bị ngồi nhà đá không thì ông nhân viên an ninh già dừng lại trước một cánh cửa thép hầm hố.
“Đây.” Ông ta chìa cái khay ra cho Mission, và cậu ngậm lá thư giữa hai môi, đón lấy khay. Jeffery liếc nhìn ra sau, lấy thân mình chắn không cho Mission nhìn thấy bàn phím của cánh cửa, rồi nhập mã vào. Một chuỗi những tiếng cành cạch vang trong rầm cánh cửa nặng nề. Khốn kiếp, Rodny gặp rắc rối thật rồi chứ chẳng đùa. Thể loại buồng giam gì thế này?”
Cánh cửa vung mở vào trong. Jeffery chộp lấy cái khay và bảo Mission hãy đợi ở đó. Với vị bột sữa vẫn còn vương lại trên môi, Mission quan sát vị trưởng an ninh bước vào bên trong một căn phòng xem chừng khá sâu. Đèn đuốc bên trong nhấp nháy như thể đang có chuyện gì đó bất ổn, toàn đèn cảnh báo rực đỏ như chuông báo cháy. Jeffery cất tiếng gọi Rodny trong khi Mission cố gắng đưa mắt nhìn vòng qua người ông nhân viên an ninh để quan sát rõ hơn.
Chỉ thoáng sau là Rodny đã ra đến nơi, gần như thể nó đang đợi họ sẵn. Mắt nó mở to khi thấy Mission đứng đó. Mission cố gắng khớp miệng mình lại, cậu có thể cảm thấy nó đang há hốc ra khi cậu nhìn thấy bạn.
“Êu.” Rodny kéo cho cánh cửa nặng nề mở thêm ra một chút và liếc nhìn dọc hành lang. “Mày đang làm gì ở đây thế?”
“Gặp mày tao cũng vui lắm,” Mission nói. Cậu giơ lá thư ra. “Cụ Quạ gửi mày cái này.”
“À, đến làm nhiệm vụ.” Rodny mỉm cười. “Mày ở đây trên cương vị một người khuân vác, đúng không? Không phải một người bạn à?”
Rodny mỉm cười, nhưng Mission có thể nhận thấy bạn cậu đang rất tã. Nó trông như thể đã không ngủ suốt mấy ngày rồi. Má nó lõm vào, có mấy quầng thâm dưới mắt, và một bộ râu mọc lởm chởm dưới cằm nó. Mái tóc mà Rodny một thời từng dày công chăm chút nay đã bị cắt ngắn. Mission liếc nhìn vào trong phòng, tự hỏi họ đang bắt nó làm gì trong này. Tất cả những gì cậu có thể thấy là một đống tủ kim loại cao màu đen. Chúng trải dài xa ngút tầm mắt, cách đều nhau chằn chặn.
“Mày đang học sửa tủ lạnh à?” Mission hỏi.
Rodny liếc nhìn ra sau vai mình. Nó cười phá lên. “Mấy cái cục đó là máy tính.”
Nó vẫn còn giữ nguyên cái giọng trịch thượng đó. Mission suýt nữa thì nhắc cho bạn nhớ rằng hôm nay là sinh nhật của cậu, rằng họ bằng tuổi nhau. Rodny là người duy nhất cậu cảm thấy muốn nhắc về chuyện ấy. Jeffery nôn nóng hắng giọng, có vẻ khó chịu với cuộc tán gẫu.
Rodny quay sang ông trưởng an ninh. “Bác có thể cho chúng cháu nói chuyện riêng một vài giây không?” nó hỏi.
Jeffery dịch trọng tâm, lớp da cứng trên đôi giày của ông ta kêu kin kít. “Cậu biết tôi không thể làm vậy mà,” ông ta nói. “Chỉ riêng cho phép vụ này chắc cũng sẽ đủ để tôi bị chửi một trận rồi.”
“Bác nói đúng.” Rodny lắc đầu như thể nó đáng lẽ không nên hỏi. Mission nghiền ngẫm cuộc trò chuyện ấy. Cho dù đã mấy tháng rồi chưa gặp, cậu cảm thấy Rodny vẫn như thuở nào. Nó đang gặp rắc rối vì lý do nào đó, có lẽ đang bị bắt thực hiện nhiệm vụ kinh khủng nhất trong bộ phận IT vì một câu nói hay hành động thô lỗ nào đó. Cậu mỉm cười trước ý nghĩ ấy.
Rodny bỗng dưng căng cứng người, như thể nó vừa nghe thấy một tiếng gì đó ở sâu trong phòng. Nó giơ một ngón tay lên với mấy người kia và bảo họ đợi ở đó. “Chỉ một giây thôi,” nó nói, thế rồi vội vã chạy đi, đôi chân trần nện lên mặt sàn thép.
Jeffery khoanh tay lại và nhìn Mission từ đầu đến chân với vẻ không vui. “Hai cậu hồi nhỏ là hàng xóm của nhau à?”
“Đã đi học cùng nhau,” Mission nói. “Thế Rod đã làm gì vậy? Bác biết đấy, cụ Crowe hồi trước toàn bắt bọn cháu quét dọn toàn bộ khu Ổ và lau sạch bảng đen nếu bọn cháu trốn học. Hai đứa bọn cháu đã phải lau dọn chán chê.”
Jeffery soi xét cậu một lát. Và rồi khuôn mặt vô cảm của ông ta toét miệng cười nhăn nhở. “Cậu nghĩ rằng bạn cậu đang gặp rắc rối hả?” ông ta nói. Ông ta như sắp cười phá lên đến nơi. “Cậu trẻ à, cậu không mường tượng nổi đâu.”
Trước khi Mission kịp hỏi, Rodny đã quay trở lại, mỉm cười và hụt hơi.
“Xin lỗi nhé,” nó nói với Jeffery. “Cháu phải giải quyết vụ đó.” Nó quay sang Mission. “Cảm ơn mày đã ghé qua nhé. Gặp mày thật vui ghê.”
Có vậy thôi sao?
“Gặp mày tao cũng vui lắm,” Mission lắp bắp, lấy làm ngạc nhiên rằng chuyến thăm của họ lại chóng vánh đến thế. “Nào, đừng có khách sáo thế.” Cậu tiến tới định ôm bạn cũ, nhưng Rodny lại đưa tay ra. Mission nhìn nó một lúc, bối rối, tự hỏi phải chăng họ đã trở nên xa cách nhường ấy, nhanh chóng nhường ấy.
“Gửi lời chào của tao đến mọi người nhé,” Rodny nói, như thể nó nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại bất kỳ ai trong số họ nữa.
Jeffery hắng giọng, tỏ vẻ khó chịu thấy rõ và chỉ muốn rời đi.
“Ừ,” Mission nói, chật vật giữ cho nỗi buồn không ngấm vào giọng mình. Cậu nắm lấy bàn tay bạn. Họ bắt tay như những người xa lạ, nụ cười trên khuôn mặt Rodny run rẩy, những nếp gấp của tờ giấy được giấu trong lòng bàn tay nó đang cứa sâu vào tay Mission.