Chương 40 Tháp giống 18
VỪA TIẾN VỀ PHÍA BỘ PHẬN Điều Phối Khu Giữa, Mission vừa trăn trở suy nghĩ xem phải làm gì cho Rodny. Cậu cảm thấy lo sợ cho bạn mình nhưng lại bất lực, không thể giúp đỡ gì. Cánh cửa nó bị giam đằng sau khác hẳn mọi cánh cửa cậu từng thấy: dày và chắc, sáng loáng và đáng sợ. Nếu rắc rối đứa bạn cậu đã gây ra mà có thể được đo lường bằng cách họ giam giữ nó...
Cậu rùng mình không dám tiếp tục nghĩ theo hướng đó. Chỉ mới vài tháng trôi qua kể từ lần lau chùi cuối cùng. Mission đã có mặt ở đó, đã mang một phần bộ đồ từ bộ phận IT lên, một trải nghiệm ám ảnh hơn cả mang một cái xác đi chôn. Xác chết ít nhất còn được đặt trong các túi màu đen mà các bác sĩ pháp y sử dụng. Bộ đồ lau chùi là một kiểu túi khác, được thiết kế để một người còn sống bò vào và bị ép phải chết trong đấy.
Mission nhớ nơi họ đã nhận món đồ kia. Đó là một căn phòng ở cùng hành lang nơi Rodny đang bị giam giữ. Chẳng phải chính bộ phận đó cũng chịu trách nhiệm tổ chức các ca lau chùi ư? Cậu rùng mình. Chỉ cần lỡ mồm lỡ miệng một câu thôi là có thể bị tống ra ngoài đó, thối rữa trên những ngọn đồi, và thằng bạn Rodny nhà cậu thì trứ danh hay bô bô cái mồm theo kiểu nguy hiểm rồi.
Đầu tiên là mẹ cậu, giờ thì đến lượt bạn thân của cậu. Mission tự hỏi bản Hiệp Ước nói gì về việc tình nguyện đi lau chùi thay cho người khác, hay liệu nó có đả động tí gì đến chuyện ấy không. Thật đáng ngạc nhiên là cậu lại có thể sống trong khuôn khổ những điều luật của một tài liệu cậu chưa bao giờ đọc. Cậu chỉ giả định rằng những người khác, tức tất cả những người giữ chức giữ quyền, đều đã đọc, và tin tưởng rằng họ tuân thủ theo những quy tắc của nó.
Trên tầng năm mươi tám, một chiếc khăn của dân khuân vác buộc vào lan can dẫn xuống lọt vào mắt cậu. Nó cũng có hoa văn màu xanh giống như chiếc khăn buộc quanh cổ cậu, nhưng lại có viền màu đỏ tươi của giới thương nhân. Nhiệm vụ vẫy gọi, xua tan những suy nghĩ bấy giờ đang chẳng dẫn đến đâu hết. Mission tháo chiếc khăn ra và lần mò miếng vải tìm kiếm con dấu của thương nhân kia. Đây là khăn của Drexel, cái ông bốc thuốc mạn dưới hành lang. Hàng nhẹ và tiền cũng bèo, bình thường là thế. Nhưng ít nhất đây là hàng đi xuống, trừ phi Drexel lại một lần nữa buộc bừa lan can.
Mission chỉ thèm được xuống đến bộ phận Điều Phối Khu Giữa, nơi mình sẽ được tắm rửa và có quần áo mới để thay, nhưng nếu có ai trông thấy cậu bỏ qua một chiếc khăn làm hiệu trong khi túi đeo thì lép kẹp, cậu sẽ bị Roker và những người khác mắng. Cậu vội vã vào bên trong, tìm đến nhà của Drexel, thầm cầu nguyện rằng đây không phải một mớ thuốc cần được đưa đến vài chục căn hộ riêng lẻ. Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi là chân cậu đã nhức nhối rồi.
Khi Mission đẩy mở cánh cửa kẽo cà kẽo kẹt của Drexel, ông thầy lang bấy giờ đang đứng bên quầy. Drexel là một người đàn ông to lớn với bộ râu bờm xờm và cái đầu đang dần hói, một nhân vật thường trực tại khu giữa. Nhiều người tìm đến với ông ta hơn là đến bác sĩ, mặc dù Mission không chắc đó là một sự lựa chọn khôn ngoan. Thường thì nhân vật hứa hẹn nhiều nhất mới là người được lĩnh tem phiếu, chứ không phải nhân vật khiến mọi người khỏe lên.
Một nhóm người trông có vẻ ốm yếu ngồi trên ghế phòng chờ của Drexel, sụt sịt ho. Mission cảm thấy muốn lấy khăn che miệng mình lại. Thay vì làm vậy, cậu kín đảo nín thở và chờ đợi trong khi Drexel rắc đầy bột nghiền vào một miếng giấy vuông nhỏ, gấp lại gọn gàng rồi đưa cho người phụ nữ đang đợi. Người phụ nữ kia đẩy một vài tem phiếu qua quầy. Khi cô ta đã đi, Mission quẳng chiếc khăn hiệu lên trên chỗ tiền.
“A, Mish. Gặp mày tao vui ghê, cu ạ. Nhìn mày vẫn cứ khỏe như vâm.” Drexel vuốt râu và mỉm cười, những chiếc răng vàng nhô ra từ các búi râu rủ xuống.
“Cháu cũng thế ạ,” Mission lịch sự nói, liều mạng hít một hơi. “Có gì cho cháu không?”
“Có đây. Chờ tao một giây.”
Drexel biến mất đằng sau một bức tường toàn những kệ chứa đầy bình và lọ tí hon. Ông thầy lang tái xuất hiện với một bao tải nhỏ. “Thuốc cho khu bên dưới,” ông ta nói.
“Cháu có thể mang chúng đến bộ phận Điều Phối Khu Giữa và bảo chuyển chúng đi từ đó,” Mission nói với ông ta. “Cháu vừa mới hết ca xong.”
Drexel nhíu mày và xoa râu. “Chắc thế cũng được. Và bộ phận Điều Phối sẽ gửi hóa đơn cho tao chứ?”
Mission chìa một bàn tay ra. “Nếu bác chịu bo,” cậu nói.
“Ừ, sẽ có bo. Nhưng chỉ khi mày giải được một câu đố.” Drexel dựa vào quầy, nó như xệ hẳn xuống dưới trọng lượng của ông ta. Mission chẳng muốn một lần nữa phải nghe ông già đố rồi không được trả công. Drexel luôn có cớ để giữ tem phiếu ở lại quầy của mình.
“Rồi,” ông thầy lang bắt đầu vào đề, đưa tay vuốt râu. “Bên nào nặng hơn, một túi đựng đầy ba mươi lăm cân lông, hay một túi đựng đầy ba mươi lăm cân đá?”
Mission không lưỡng lự, đưa luôn ra câu trả lời. “Túi lông, cậu tuyên bố. Cậu đã nghe câu này rồi. Câu đố ấy là món tủ của dân khuân vác, và cậu đã nghĩ về nó đủ lâu trong quá trình di chuyển giữa các tầng để có thể đưa ra được câu trả lời của riêng mình, không phải điều hiển nhiên.
“Sai!” Drexel rống lên, ngúc ngoắc một ngón tay. “Không phải là đá...” Mặt ông ta sa sầm lại. “Đợi đã. Mày vừa mới nói lông à?” Ông ta lắc đầu. “Không, cu ạ, chúng nặng như nhau .”
“Phần bên trong có trọng lượng như nhau,” Mission nói với ông ta. “Túi lông sẽ phải to hơn. Bác nói rằng cả hai đều đựng đầy, thế tức là túi một bên sẽ lớn hơn, làm từ nhiều vật liệu hơn, và chính vì vậy mà nó nặng hơn.” Cậu đưa tay ra. Drexel đứng đó, bặm râu một lúc, chưng hửng bởi chính trò chơi mình bày ra.
Một cách đầy miễn cưỡng, ông ta lấy hai phiếu từ chỗ cái cô hồi nãy trả và đặt chúng vào tay Mission. Mission nhận lấy và nhét bao thuốc vào trong túi của cậu trước khi buộc chặt nó lại.
“Cái túi to hơn...” Drexel lẩm bẩm trong khi Mission vội vã bỏ đi, bước qua chỗ băng ghế, lại nín thở trên đường đi ra, mấy viên thuốc kêu lọc xọc trong túi cậu.
Vẻ bực bội của ông thầy lang còn đáng giá hơn khoản tiền bo, nhưng Mission trân trọng cả hai. Tuy nhiên, cảm giác vui sướng ấy dần nhạt phai trong quá trình cậu leo xuống theo đường xoắn ốc, băng qua một tháp giống đầy căng thẳng. Cậu thấy các phó cảnh sát trên một chiếu nghỉ, tay đặt trên súng của mình, tìm cách xoa dịu mấy người hàng xóm đang gây gổ. Kính trên khung cửa sổ nhìn vào trong một cửa hàng ở tầng bốn mươi hai đã bị đập vỡ và được che lại bằng một tấm nhựa. Mission khá chắc nó mới bị đập vỡ gần đây. Một người phụ nữ trên tầng bốn mươi bốn ngồi bên lan can vục mặt trong lòng bàn tay khóc nức nở, và Mission nhìn mọi người đi ngang qua chỗ cô ta mà không buồn dừng lại. Bản thân cậu cũng đi xuống, cây cầu thang run rẩy, những dòng chữ vẽ bậy trên các bức tường cảnh báo cậu về những điều sắp xảy đến.
Khi đến bộ phận Điều Phối Khu Giữa, cậu thấy nó yên tĩnh đến lạ thường. Cậu đi qua các phòng phân loại với những gian kệ cao chứa đầy hàng hóa cần giao và đi thẳng đến quầy chính. Cậu sẽ để gói hàng hiện tại của mình lại đó và chọn công việc tiếp theo trước khi thay đồ và tắm. Katelyn bấy giờ đang trực tại quầy. Không có người khuân vác nào khác xếp hàng. Có thể họ đang dưỡng thương. Hoặc đi xem gia đình mình có ổn không trong thời buổi bạo lực dạo này.
“Chào chị, Katelyn.”
“Mish.” Chị mỉm cười. “Trông mày vẫn còn lành lặn ra phết.”
Cậu cười phá lên và sờ mũi, bấy giờ vẫn còn đau. “Cảm ơn nhé.”
“Cam vừa mới tạt qua, hỏi mày đang ở đâu.”
“Thế ạ?” Mission lấy làm ngạc nhiên. Cậu cứ tưởng thằng bạn mình sẽ nghỉ một ngày với khoản tiền thưởng của bà bác sĩ pháp y. “Nó có nhận khuân vác gì không ạ?”
“Có. Nó yêu cầu nhận bất cứ thứ gì cần mang xuống mạn bộ phận Vật Tư. Tâm trạng vui vẻ hơn bình thường, mặc dù nó trông có vẻ bực bội vì không được tham gia chuyến phiêu lưu đêm qua. "
“Nó đã nghe về vụ đó rồi à?” Mission lướt qua danh sách giao hàng. Cậu đang tìm kiếm món hàng nào đó cần mang lên trên. Cụ Crowe sẽ biết phải xử lý vụ Rodny ra sao. Biết đâu cụ sẽ có thể hỏi thị trưởng xem nó đang bị trừng phạt vì tội gì, còn nói đỡ cho nó được nữa.
“Đợi đã,” cậu nói, liếc lên nhìn Katelyn. “Chị bảo nó có tâm trạng vui vẻ là sao vậy? Và nó đang xuống bộ phận Vật Tư ạ?” Mission nghĩ về công việc mà Wyck đã đề nghị với cậu. Trưởng bộ phận IT đã nói rằng Mission sẽ không phải người cuối cùng nhận được lời đề nghị đó. Có khi cậu cũng không phải người đầu tiên . “Ban nãy Cam từ đâu về thế ạ?”
Katelyn liếm ngón tay và lật giở cuốn sổ cũ. “Tao nghĩ lần giao hàng cuối cùng của nó là mang một chiếc máy tính bị hỏng lên trên...”
“Cái thằng ranh con.” Mission đập lên quầy. “Chị có bất cứ thứ gì cần mang xuống không? Có thể là mang đến bộ phận Vật Tư hoặc Hóa Chất?”
Chị kiểm tra máy tính, ngón tay nhoay nhoáy gõ lách cách, phần người còn lại bất động hoàn toàn. “Hiện tại chúng ta đang ít việc lắm,” chị nói với vẻ biết lỗi. “Tao có một thứ cần mang từ bộ phận Cơ Khí lên trên bộ phận Vật Tư. Hai mươi cân. Không cần vội. Hàng vận chuyển tiêu chuẩn.” Chị nhìn Mission ở phía bên kia quầy, xem cậu có hứng thú không.
“Em sẽ nhận,” cậu nói. Nhưng cậu không định đi thẳng xuống bộ phận Cơ Khí. Nếu guồng chân lên mà chạy, có khi cậu sẽ đến được bộ phận Vật Tư trước Cam và thực hiện cái ca giao hàng kia cho Wyck. Đó chính là giải pháp mà cậu đang tìm kiếm. Thứ cậu muốn không phải là chỗ tiền, mà là một cái cớ để quay lại tầng ba mươi tư nhận tiền lương, một cơ hội nữa để gặp Rodny, xem bạn của cậu cần giúp đỡ kiểu gì, xem nó thực sự đang vướng phải chuyện gì.