← Quay lại trang sách

Chương 41

MISSION ĐI XUỐNG trong thời gian kỷ lục. Cũng đỡ cái là chẳng có mấy người qua lại, nhưng việc cậu không bắt gặp Cam trên đường không phải một dấu hiệu tốt. Thằng kia hẳn đã đi trước rất lâu. Hoặc thế, hoặc Mission đã gặp may mắn và đã đi vượt qua cậu ta trong khi cậu ta rời cầu thang để đi vệ sinh.

Mission tạm dừng một lúc trên chiếu nghỉ bên ngoài bộ phận Vật Tư, lấy hơi và chấm mồ hôi trên cổ. Cậu vẫn chưa tắm. Có lẽ sau khi tìm thấy Cam và xử lý xong ca giao hàng kia trong bộ phận Cơ Khí, cậu sẽ tắm táp và nghỉ ngơi tử tế. Bộ phận Điều Phối Khu Dưới sẽ có quần áo cho cậu thay, sau đó cậu sẽ có thể tính toán xem phải làm gì về vụ Rodny. Có quá nhiều chuyện cần phải suy nghĩ. Thật may mắn là nhờ vậy cậu khỏi phải nghĩ đến sinh nhật của mình.

Bên trong bộ phận Vật Tư, cậu thấy một nhúm người đang đợi ở quầy. Không thấy bóng dáng Cam đâu cả. Nếu thằng kia mà đến và rời đi rồi, thì cậu ta hẳn là đã phóng rất nhanh, và món hàng cần giao chắc chắn đang được tiếp tục mang xuống. Mission nhịp chân chờ đến lượt mình. Một khi đã ra đến quầy, cậu yêu cầu gặp Joyce, giống như Wyck đã dặn. Người trực chỉ vào một người phụ nữ đẫy đà tóc tết thành những bím dài ở đầu kia quầy. Mission nhận ra cô ta. Người này chịu trách nhiệm xử lý dòng vận chuyển của nhiều thiết bị được đánh dấu dành riêng cho bộ phận IT. Cậu đợi cho đến khi cô ta xong việc với khách hàng của mình, sau đó hỏi xem có bất kỳ món hàng nào dưới tên Wyck cần đem giao không.

Cô ta nheo mắt nhìn cậu. “Chỗ bộ phận Điều Phối mấy cậu bị lỗi à?” cô ta hỏi. “Bàn giao xong cái đó rồi.” Cô ta vẫy tay mời người xếp hàng đằng sau.

“Cô có thể cho cháu biết nó đang đi đâu không ạ?” Mission hỏi. “Cháu được cử đến đây để thay ca cho đứa kia. Nó... mẹ của nó đang bị bệnh. Người ta không rõ liệu bác ấy có qua khỏi không.”

Mission nhăn mặt trước lời nói dối ấy. Người phụ nữ phía sau quầy bĩu môi không tin.

“Làm ơn đi ạ,” cậu nài nỉ. “Chuyện này thực sự rất quan trọng đấy.”

Cô ta lưỡng lự. “Nó được chuyển xuống một căn hộ cách đây sáu tầng. Tôi không có số nhà chính xác. Nó được ghi trên báo cáo giao hàng.”

“Cách đây sáu tầng” Mission biết cái tầng ấy. Một trăm mười sáu là khu dân cư, ngoại trừ một vài cửa hàng không mấy hợp pháp hoạt động chui trong vài căn hộ. “Cảm ơn ạ,” cậu nói. Cậu vỗ lên quầy và vội vã đi về phía lối ra. Dù sao thì nó cũng nằm trên đường đến bộ phận Cơ Khí. Có thể cậu đã chậm chân, để vuột vụ giao hàng của Wyck, nhưng cậu vẫn có thể đề nghị Cam cho mình đến lãnh tiền công thay nó, bù lại thì cậu sẽ trả cho nó một tem phiếu nghỉ phép. Hoặc cậu có thể đơn thuần nói thẳng thừng với nó rằng một người bạn cũ đang gặp rắc rối, và cậu cần vượt qua cổng an ninh. Nếu không, cậu sẽ phải chờ bộ phận IT gửi một yêu cầu xuống Điều Phối và tranh làm người đầu tiên nhận việc. Và cậu sẽ phải hy vọng rằng Rodny có chừng ấy thời gian.

Đang lúc cậu vừa xuống đến tầng thứ tư, trong đầu vẫn thầm lập ra cả chục kế hoạch kiểu như vậy, thì vụ nổ xảy ra.

Cầu thang lớn rung chuyển như thể vừa bị ném sang một bên. Mission va người vào lan can và suýt chút nữa thì lộn cổ ra ngoài. Cậu quấn tay quanh thanh thép rung bần bật và giữ thật chặt.

Có một tiếng thét, một tràng tiếng rên rỉ. Cậu thò đầu ra vùng không gian bên ngoài lan can, quan sát chiếu nghỉ dưới đó hai tầng vặn mình rời ra khỏi cầu thang chính. Kim loại lanh lảnh rít rú khi bị rứt toạc và rơi xuống vực thẳm.

Có đến hơn một cơ thể rơi xuống theo nó. Những hình hài bé dần quay mòng mòng giữa không trung.

Mission dứt mắt khỏi cảnh ấy. Bên dưới cậu một vài bậc thang, một người phụ nữ vẫn còn đang bò lồm cồm, ngước cặp mắt hoang dại và sợ hãi lên nhìn Mission. Có một tiếng rầm xa xăm, tít tận bên dưới.

Cháu không biết gì đâu , cậu muốn nói vậy. Ánh mắt cô ta mang câu hỏi tương tự cái đang nện thình thịch trong hộp sọ của cậu, ong ong vì tiếng nổ. Cái quái gì vừa xảy ra vậy? Có phải hồi kết đây không? Nó đã bắt đầu rồi ư?

Cậu tính chuyện chạy lên, tránh xa vụ nổ, nhưng đang có tiếng la hét vọng đến từ bên dưới, và một người khuân vác có nghĩa vụ giúp đỡ những người gặp cảnh ngộ khó khăn ở cầu thang. Cậu đỡ người phụ nữ kia đứng lên và bảo cô ta hãy chạy lên cao. Bấy giờ mùi hăng hắc của một thứ gì đó cùng khói mù đã bắt đầu tràn ngập không khí. “Đi đi,” cậu thúc giục, rồi lao xuống, lội ngược dòng người bất chợt dồn lên trên. Cam ở dưới đó. Trong tâm trí rúng động của Mission, địa chỉ mà bạn cậu chuyển gói hàng đến và nơi vụ nổ xảy ra vẫn chỉ đang là một sự trùng hợp.

Chiếu nghỉ bên dưới nhung nhúc toàn người là người. Cả người dân lẫn các chủ cửa hàng chen chúc nhau ngoài cửa và tranh giành chỗ bên lan can để có thể quan sát đống đổ nát dưới đó một tầng. Mission chen chúc qua, gào thét tên Cam, để mắt tìm kiếm bạn mình. Một cặp vợ chồng dơ dáy lảo đảo bước lên chiếu nghỉ đông nghịt với đôi mắt trống rỗng, ôm nhau và nắm chặt lấy lan can. Cậu không thấy Cam ở đâu cả.

Cậu chạy hùng hục xuống, quành năm lần quanh cột trụ trung tâm, đôi chân bình thường rất lanh lẹ của cậu loạng choạng va vấp trên những bậc thang trơn trượt, vòng quanh, vòng quanh. Đó là cái tầng Cam đang xuống, đúng không? Cách đó sáu tầng. Tầng một trăm mười sáu. Nó sẽ ổn thôi. Nó chắc chắn phải ổn. Rồi cảnh tượng những người bổ nhào giữa không trung vụt lóe lên trong tâm trí Mission. Cậu biết mình sẽ không bao giờ quên một hình ảnh như thế. Chắc chắn Cam không nằm trong số đó. Thằng đấy làm gì cũng toàn đến muộn hoặc sớm, không bao giờ đúng giờ hết.

Cậu quành nốt lần cuối cùng, và nơi đáng lẽ là chiếu nghỉ tiếp theo lại chỉ còn là một khoảng trống. Lan can cây cầu thang xoắn khổng lồ đã bị giật đứt. Một vài bậc thang xệ xuống khỏi cột trụ trung tâm, và Mission có thể cảm thấy một thứ gì đó lôi kéo mình về phía rìa mép, khoảng trống cào cấu lên người cậu. Chẳng có gì ở đó để ngăn cậu ngã nhào xuống. Cậu cảm thấy lớp thép dưới giày mình thật trơn trượt.

Phía bên kia một khoảng trống đầy thép gãy toác và vẹo vọ, ô cửa dẫn vào tầng một trăm mười sáu đã biến mất. Thế vào vị trí của nó là một nhúm xi măng vụn và những thanh sắt sẫm màu oằn ra ngoài như những bàn tay vươn ra với lấy chiếu nghỉ đã biến mất. Bụi trắng rơi xuống từ trần bên trong đống đổ nát. Khó tin thay, có những âm thanh vọng đến từ đằng sau bức màn bụi: tiếng ho và tiếng hét. Gào la kêu cứu.

“Người khuân vác!” ai đó hét lên từ phía bên trên.

Mission cẩn thận nhích ra mép những bậc thang dốc và cong vênh. Cậu nắm vào phần lan can đã bị rút đi. Sờ vào thấy ấm. Cậu rướn người ra, quan sát đám đông ở chiếu nghỉ liền kề phía trên đầu mình, cách đó mười lăm mét, tìm kiếm người đã gọi mình.

Ai đó đưa tay chỉ khi trông thấy cậu nghiêng người ra, khi trông thấy chiếc khăn quanh cổ cậu.

“Nó kia kìa!” một người phụ nữ rú lên, một trong những người mang cặp mắt điên dại đã loạng choạng đi qua chỗ cậu trong lúc cậu vội vội vàng vàng chạy xuống, một trong những người sống sót.

“Chính thằng khuân vác kia là thủ phạm!” bà ta hét.