Chương 48
TRƯỚC KHI ĐI, Mission cần liên lạc với những người bạn cậu có thể tin tưởng, bất cứ ai có thể giúp đỡ, nhóm bạn cũ hồi còn ở khu Ổ. Trong khi Morgan thúc giục mọi người trên chiếu nghỉ quay trở lại làm việc, Mission lén lút bước đi dọc một hành lang tối tăm và ám khói về phía phòng phân loại, nơi có một chiếc máy tính cậu có thể sử dụng. Lyn và Joel bám theo sau, hăm hở muốn tìm hiểu về vụ Rodny hơn là dọn dẹp sau vụ cháy.
Họ kiểm tra màn hình tại quầy phân loại và thấy rằng máy tính đã hỏng, có thể là do vụ mất điện đêm hôm trước. Mission nhớ lại tất cả những người có máy tính hỏng lúc sáng sớm tại bộ phận IT và tự hỏi liệu có còn cái máy nào hoạt động tại bất cứ đâu trong năm tầng quanh đây không. Vì không thể đánh điện, cậu nhấc đài cố định gọi cho các văn phòng bộ phận Điều Phối khác để xem họ có thể gửi đi giúp cậu một mẩu tin hay không.
Đầu tiên cậu thử gọi cho Khu Giữa. Lyn đứng cùng với cậu tại quầy, đèn pin của cô chiếu sáng các núm vặn, xuyên qua làn khói mờ mịt trong phòng. Joel bì bõm lội giữa các kệ, chuyển các thùng phân loại có thể tái sử dụng ở phía dưới lên cao hơn để giữ cho chúng khỏi bị ướt. Khu Giữa không phản hồi gì cả.
“Có khi vụ hỏa hoạn cũng đã làm hỏng đài rồi,” cô thì thầm.
Mission không nghĩ như vậy. Đèn nguồn đang sáng và loa vẫn phát ra cái âm thanh lạch xà lạch xạch khi cậu bóp cái nút. Cậu nghe thấy Morgan bì bõm bước qua ngoài hành lang, quát tháo và phàn nàn rằng lực lượng lao động của ông ta đang biến mất. Lyn khum tay lên đèn pin. “Đang có chuyện gì đó diễn ra tại Khu Giữa,” cậu nói với Lyn. Cậu có linh cảm xấu.
Trạm dừng thứ hai tại khu trên đỉnh mà cậu thử gọi, cuối cùng cũng có người đáp. “Ai đấy?” ai đó hỏi, giọng run rẩy trong cơn hoảng loạn gần như không che giấu nổi.
“Mission đây. Ai đấy?”
“Mission? Mày đang gặp rắc rối lớn đấy, cu.”
Mission liếc lên nhìn Lyn. “Ai đây?”
“Robbie đây. Họ bỏ mặc tao một mình trên này. Tao chưa nghe thấy ai báo lại gì cả. Nhưng mọi người đều đang đi tìm mày. Chuyện gì đang xảy ra ở Khu Dưới thế?”
Joel dừng khiêng đống thùng và chĩa đèn pin của mình lên quầy.
“Mọi người đều đang đi tìm tao à?” Mission hỏi.
“Mày và Cam, một vài người khác nữa. Có vụ ẩu đả nào đó ở Khu Giữa. Mày có tham gia không đấy? Tao không moi được tin gì từ bất cứ ai cả!”
“Robbie, tạo cần mày liên lạc với một số người bạn của tao. Mày có thể đánh điện đi được không? Máy tính bọn tao dưới này bị làm sao ấy.”
“Không, tất cả máy tính của bọn tao đều đang có vấn đề. Bọn tao phải sử dụng máy tại văn phòng thị trưởng. Đó là chiếc duy nhất còn hoạt động.”
“Văn phòng thị trưởng hả? Được rồi, thế thì tao cần mày gửi đi mấy bức điện. Mày có gì để viết không?”
“Đợi đã,” Robbie nói. “Đây là điện chính thức, phải không? Nếu không thì tao không có thẩm quyền...”
“Khốn kiếp, Robbie, chuyện này quan trọng đấy! Vớ lấy một cái gì đó để viết đi. Tao sẽ trả lại mày sau. Họ có thể bắt tao thanh toán nếu muốn.” Mission liếc lên nhìn Lyn, bấy giờ đang lắc đầu với vẻ sững sờ. Cậu ho vào trong nắm tay, khói làm cổ họng cậu ngứa râm ran.
“Được rồi, được rồi,” Robbie nói. “Tao gửi cái này cho ai đây? Và mày nợ tao tiền mảnh giấy bởi lẽ tao chỉ có mỗi cái này để viết đấy.
Mission buông nút truyền ra để nguyền rủa thằng kia. Cậu nghĩ về những người có khả năng cao sẽ nhận được điện và truyền nó cho những người khác. Cuối cùng cậu đưa cho Robbie ba cái tên, sau đó đọc cho nó nội dung cần viết. Cậu sẽ yêu cầu bạn bè mình gặp mình ở khu Ổ, hoặc bảo họ gặp nhau nếu cậu không thể đích thân đến được. Khu Ổ chắc chắn là nơi an toàn. Sẽ không ai tấn công trường học hoặc Cụ Quạ. Một khi cả nhóm đã tụ tập lại được với nhau, họ có thể nghĩ ra phải làm gì. Có khi Cụ Quạ sẽ biết cần phải làm gì. Phần khó nhất đối với Mission sẽ là tìm cách nhập bọn với họ.
“Mày ghi được hết chưa?” cậu hỏi Robbie khi thằng kia không đáp.
“Ừ, ừ. Nhưng tao nghĩ mày sẽ bị quá giới hạn ký tự đấy. Khôn hồn thì nhớ xì tiền của mày ra.”
Mission lắc đầu với vẻ không tin nổi.
“Giờ thì sao?” Lyn hỏi khi cậu cúp máy.
“Em cần một bộ quần yếm,” Mission nói. Cậu bì bõm lội sang bên kia quầy đến cạnh mớ kệ cùng với Joel, bắt đầu lục lọi những cái thùng gần nhất. “Họ đang tìm em, thế nên em sẽ cần màu mới nếu định lên trên đó.”
“Chúng ta,” Lyn nói với cậu. “ Chúng ta cần màu mới. Nếu mày định đến khu Ổ, chị sẽ đi cùng với mày.”
“Tao cũng vậy,” Joel nói.
“Em rất cảm kích,” Mission nói, “nhưng có người đi cùng có thể khiến hành trình nguy hiểm hơn. Chúng ta sẽ trở nên lộ liễu hơn.”
“Ừ, nhưng họ đang tìm mày,” Lyn nói.
“Này, chúng ta có cả đống bộ đồ mới màu trắng.” Joel mở nắp một thùng phân loại ra. “Nhưng sẽ chỉ tổ khiến cho chúng ta nổi bật hơn thôi, phải không?”
“Màu trắng à?” Mission bước tới để xem Joel đang nói về cái gì.
“Ừ. Cho bộ phận An Ninh. Dạo gần đây bọn tao phải khuân vác cả tấn mớ này. Được bộ phận May Mặc gửi xuống vài ngày trước. Không hiểu tại sao họ lại may ra nhiều như vậy.”
Mission kiểm tra mấy bộ quần yếm. Những bộ trên cùng bị bồ hóng phủ kín, xám nhiều hơn trắng. Có hàng chục bộ xếp chồng lên nhau trong thùng phân loại. Cậu nhớ lại những người mới được tuyển vào. Cứ như thể họ muốn một nửa tháp giống mặc đồ trắng và nửa còn lại gây gổ với nhau. Thật không hiểu nổi. Trừ phi mục tiêu là để mọi người bị giết hết.
“Bị giết,” Mission nói. Cậu bì bõm lội dọc hàng kệ, lại chỗ một cái thùng khác. “Em có một ý tưởng hay hơn.” Cậu tìm ra đúng cái thùng cần tìm - chỉ vài ngày trước thôi, cậu và Cam đã được cấp cho một món như thế. Cậu thò tay vào và rút ra một cái túi. “Hai anh chị có muốn kiếm tiền không?”
Joel và Lyn vội vã chạy qua để xem cậu tìm thấy cái gì và Mission giơ lên một chiếc túi nhựa nặng có khóa kéo màu bạc sáng kèm dây đai khuân vác.
“Ba trăm tám mươi tư tem phiếu để anh chị chia nhau,” cậu hứa. “Tất cả chỗ tem phiếu em có. Em chỉ cần anh chị thực hiện một ca khuân hàng đôi cuối cùng”
Hai người khuân vác chiếu đèn của mình lên cái món trong tay cậu. Đó là một chiếc túi màu đen. Một chiếc túi màu đen được thiết kế để phục vụ những ca khuân vác như thế này.