← Quay lại trang sách

Chương 49

MISSION NGỒI TRÊN QUẦY tháo dây giày ra. Giày cậu đã bị ngấm ướt sũng, cả tất cũng vậy. Cậu tháo chúng ra để nước không đọng lại trong túi đồng thời giúp giảm trọng lượng. Bản chất dân khuân vác luôn không đổi, lúc nào cũng suy nghĩ về trọng lượng. Lyn đưa cho cậu bộ quần yếm của bộ phận An Ninh, một biện pháp phòng ngừa thêm. Cậu ngó ngoáy cởi bỏ bộ đồ khuân vác màu xanh của mình và mặc bộ đồ màu trắng vào trong khi Lyn nhìn đi chỗ khác. Cậu buộc con dao lại quanh eo.

“Anh chị có chắc chắn mình sẵn sàng làm vụ này không?” cậu hỏi.

Lyn giúp cậu thò chân vào trong túi và ngoắc đai bên trong quanh mắt cá chân cậu. “ Mày có chắc không?” cô hỏi, siết chặt mấy cái đai.

Mission cười phá lên, bụng nhộn nhạo vì căng thẳng. Cậu duỗi dài người ra và để họ ngoắc quai trên xuống dưới vai cậu. “Hai anh chị ăn hết chưa?”

“Bọn tao sẽ ổn thôi,” Joel nói. “Đừng lo lắng nữa.”

“Nếu mà khuya quá...”

“Nằm ngửa đầu ra đi,” Lyn nói với cậu. Cô kéo khóa lên từ dưới chân cậu. “Và đừng nói chuyện trừ phi bọn chị bảo được.”

“Tầm khoảng hai mươi tầng gì đó thì chúng ta sẽ nghỉ giải lao một lần,” Joel nói. “Bọn tao sẽ cùng đưa mày vào một nhà tắm. Mày có thể duỗi chân duỗi tay và uống chút nước.”

Lyn kéo khóa qua ngực và lên đến cằm cậu, lưỡng lự, thế rồi cô hôn ngón tay mình và ấn lên trán cậu theo kiểu cậu từng thấy vô số người thân và linh mục ban phước cho người chết. “Chúc cho bước chân của mày lên được đến thiên đường,” cô thì thầm.

Nụ cười mệt mỏi trên mặt cô được soi tỏ trong ánh đèn pin của Joel trước khi chiếc túi được niêm kín lại qua khỏi mặt Mission.

“Hoặc ít nhất lên đến bộ phận Điều Phối Khu Trên” Joel nói thêm.

Họ khiêng cậu ra ngoài và bước dọc sảnh, những người khuân vác né ra nhường đường cho người chết. Một vài bàn tay vươn ra chạm vào Mission qua tấm nhựa đen, bày tỏ lòng thành kính, và cậu cố gắng không giật mình hay ho. Cậu cảm thấy như thể khói bị kẹt lại trong túi cùng với mình.

Joel đi đầu, điều đó có nghĩa là vai Mission bị ép vào vai anh. Cậu hướng mặt lên trên, cơ thể cậu lắc lư theo nhịp bước chân của họ, dây đai bên dưới nách cậu kéo theo hướng ngược hướng cậu đã quen. Mọi thứ trở nên thoải mái hơn khi họ ra đến cầu thang và bắt đầu chuyến hành trình xoắn ốc dài đằng đẳng leo lên. Chân cậu được hạ xuống cho đến khi máu không còn dồn lên đầu nữa. Lyn khiêng phân nửa trọng lượng của cậu dưới đó mấy bậc.

Bóng tối và sự yên tĩnh bao trùm lên cậu khi họ rời bỏ khung cảnh hỗn loạn của bộ phận Điều Phối Khu Dưới. Hai người khuân vác không nói chuyện như một số người làm ca đôi khác. Họ tiết kiệm sức lực và giữ kín các suy nghĩ của mình. Joel đề ra một tốc độ đi phăm phăm. Mission cảm nhận được điều ấy thông qua sự lắc lư nhẹ nhàng của cơ thể cậu, lơ lửng phía trên những bậc thang thép.

Càng nhiều bậc thang trôi qua, chuyến hành trình càng trở nên không thoải mái. Vấn đề không phải là khó thở, bởi vì hồi làm bóng đeo, cậu đã được luyện cho thành thục cách sử dụng phổi trong một chuyến leo dài. Cậu cũng có thể chấp nhận được cảm giác ngột ngạt do bị nhựa ép vào mặt. Vấn đề cũng không phải là bóng tối, bởi vì khung giờ khuân vác yêu thích của cậu vẫn luôn là khung giờ để đèn mờ, quãng thời gian cậu được một mình với những suy nghĩ của bản thân trong khi những người khác ngủ. Vấn đề không phải là mùi hôi thối của nhựa và khói, cái cảm giác ngứa ngáy trong cổ họng hay cơn đau của dây đai.

Vấn đề là việc phải nằm yên. Bị khiêng đi. Phải làm một gánh nặng.

Dây đai hằn vào vai cậu cho đến khi hai cánh tay cậu trở nên tê cứng, và cậu đung đưa trong bóng tối, giữa tiếng giày đạp lên thép, tiếng thở phì phò của Joel và Lyn, khi cậu được khiêng lên cầu thang. Gánh nặng quá lớn , cậu thầm nghĩ.

Cậu nghĩ đến cảnh mẹ mang thai mình suốt bao nhiêu tháng mà chẳng có ai để tâm sự và hỗ trợ, mãi cho đến khi bố cậu phát hiện ra. Đến lúc ấy thì đã quá muộn để phá thai. Cậu tự hỏi bố cậu đã ghét cái cục lồi trong bụng bà trong bao lâu, đã muốn cắt bỏ Mission như một khối ung thư trong bao lâu. Mission chưa bao giờ yêu cầu được mang nặng đẻ đau như thế. Và cậu không bao giờ muốn được bất kỳ ai khiêng vác thêm lần nào nữa.

Ngày này hai năm trước. Đó là lần cuối cùng cậu cảm thấy như thế này, cảm giác trở thành gánh nặng cho mọi người. Đã hai năm kể từ khi cậu biết mình nặng đến mức ngay cả một sợi dây thừng cũng không thể chịu nổi.

Cậu đã buộc một nút thắt rất vớ vẩn. Nhưng đôi bàn tay cậu khi ấy đang run lẩy bẩy và phải trầy trật lắm thì cậu mới nhìn thấy nổi cái nút thắt qua làn nước mắt. Khi nó bị tuột ra, nút thắt không bung hẳn mà lại trượt từ từ, cứa cho cổ cậu bỏng rát và chảy máu. Điều cậu tiếc nhất là mình đã nhảy từ cái cầu thang thấp trong bộ phận Cơ Khí, với sợi dây vòng qua các đường ống phía trên. Nếu khi đó cậu nhảy ra khỏi một chiếu nghỉ, cái nút thắt bị tuột sẽ không còn là vấn đề. Cú rơi sẽ dứt điểm cho cậu.

Bây giờ thì cậu lại quá sợ, không dám thử lại lần nữa. Cậu sợ thử lại chẳng kém gì sợ trở thành một gánh nặng cho người khác. Có phải đó là lý do cậu tránh mặt Allie, bởi vì cô bé muốn chăm sóc cậu không? Muốn giúp đỡ cậu? Có phải đó là lý do cậu bỏ nhà mà đi không?

Nước mắt cuối cùng cũng tuôn ra. Cánh tay cậu đang bị ghim chặt, thế nên cậu không thể lau chúng đi. Cậu nghĩ về mẹ mình, về người mà cậu chỉ biết đến thông qua vài chi tiết chắp vá. Nhưng cậu biết điều này về bà: bà không sợ sống hay chết gì hết. Bà đã đón nhận cả hai bằng một hành động hy sinh, dùng máu của bản thân đổi lấy cậu, một sự đánh đổi mà cậu sẽ không bao giờ cảm thấy mình xứng đáng.

Tháp giống chậm rãi quay xung quanh cậu; các bậc cầu thang lần lượt trôi xuống; và Mission chịu đựng nỗi thống khổ. Cậu cố không bật khóc khi, lần đầu tiên, cậu nhìn thấy được bản thân trong bóng tối như hũ nút, hiểu thấu được linh hồn mình giữa cái nghi thức chết chóc đưa người về với mộ, một sự thức tỉnh đầy buồn bã vào đúng sinh nhật của cậu.