Chương 55
MISSION RẢO CHÂN đi lên giữa làn khói mù mịt, cổ họng bỏng rát. Người ta thì thầm rằng một vụ nổ trong bộ phận Cơ Khí chính là lý do cho vụ mất điện. Thiên hạ kháo nhau một trục đã bị cong hoặc gãy và tháp giống đang sử dụng nguồn điện dự phòng. Cậu nghe thấy những điều như vậy từ cách đó nửa vòng xoắn cầu thang trong khi leo hai và đôi khi ba bậc liền một lúc. Sung sướng làm sao khi được ra ngoài và di chuyển, được là gánh nặng của chính mình, để cho cơ bắp đau nhức thay vì ở yên một chỗ.
Và cậu nhận thấy rằng bất cứ ai nhìn thấy cậu đều trở nên im lặng hoặc tản đi khỏi chiếu nghỉ, ngay cả những người cậu quen biết. Mới đầu, cậu sợ nguyên nhân là vì họ đã nhận ra mình. Nhưng thực chất là do bộ đồng phục an ninh màu trắng cậu mặc. Những thanh niên giống như cậu ầm ầm lên xuống cầu thang khủng bố mọi người. Chỉ mới ngày hôm qua, họ còn là những người nông dân, thợ hàn và thợ bơm - giờ thì họ gìn giữ trật tự với món vũ khí đen tối của mình.
Hơn một lần, một nhóm bọn họ đã chặn Mission lại và hỏi cậu đang đi đâu, súng trường của cậu đâu. Cậu nói với họ rằng cậu đã tham gia cuộc chiến bên dưới và đang lên báo cáo lại. Đó là điều mà cậu đã nghe thấy một người khác nói. Xem chừng nhiều người trong số họ cũng ù ù cạc cạc như cậu, thế nên họ để cho cậu đi. Vẫn như mọi khi, màu sắc ta mặc đã nói lên tất cả. Mọi người nghĩ rằng chỉ cần liếc qua là họ sẽ có thể biết ta là ai.
Đến gần bộ phận IT thì mọi thứ trở nên tất bật hơn. Một nhóm nhân viên mới xếp hàng bước qua, và Mission theo dõi qua lan can cảnh họ đá vào cánh cửa dẫn vào tầng bên dưới và xông vào trong. Cậu nghe thấy tiếng hét và sau đó là một tiếng nổ mạnh như thép nặng rơi xuống sàn kim loại. Thêm một chục những tiếng nổ như thế nữa, sau đó tiếng la hét ngớt hẳn.
Khi cậu đến gần khu nông trại thì chân đã đau nhừ, bên hông nhức nhối. Cậu trông thấy một vài người nông dân bên ngoài chiếu nghỉ cầm xẻng và cào. Ai đó lớn tiếng quát khi cậu đi ngang. Mission tăng tốc, nghĩ về bố và em trai, lần đầu tiên nhận ra sự khôn ngoan của ông già cậu với việc không chịu rời khoảnh đất ấy.
Sau chuyến hành trình leo như kéo dài hàng giờ đồng hồ, cậu ra đến khu Ổ yên tĩnh. Những đứa trẻ đã về hết. Hầu hết các gia đình chắc đang ẩn náu trong căn hộ của họ, túm tụm lại với nhau, hy vọng sự điên rồ này cũng sẽ trôi qua như những vụ khác. Ở khúc hành lang phía xa, vài cái tủ khóa bị để mở và nằm trên mặt đất là ba lô của một đứa trẻ. Mission lảo đảo tiến tới trước trên đôi chân đau nhức, về phía âm thanh của một giọng hát quen thuộc và tiếng rít ghê rợn của thép trên nền gạch.
Ở cuối hành lang, cánh cửa của Cụ Quạ vẫn mở ra đầy chào đón như mọi khi. Tiếng hát là của cụ, giọng nghe có vẻ khỏe mạnh hơn bình thường. Mission thấy rằng cậu không phải người đầu tiên đến, rằng bức điện của cậu đã được lan truyền. Frankie và Allie đều có ở đó, cả hai đều mặc đồng phục màu xanh và trắng của nhân viên an ninh khu nông trại. Họ đang sắp xếp bàn trong khi cụ Crowe hát. tấm vải phủ đã bị bỏ ra khỏi đống bàn được xếp dọc một bên tường. Những cái bàn đó giờ đây dàn kín lớp học theo cái cách Mission vẫn nhớ từ thời còn bé. Cứ như thể Cụ Quạ trông đợi bàn ghế sẽ được ngồi kín bất cứ lúc nào.
Allie là người đầu tiên nhận thấy Mission xuất hiện. Cô quay lại và trông thấy cậu ở bên cửa, đôi mắt cô ngời sáng lên giữa mớ tàn nhang của dân làm đồng, mái tóc đen được buộc lại thành búi. Cô vội vã chạy đến, và Mission thấy bộ quần yếm của cô độn lên quanh giày, dây đai cột túm lại ở vai cho ngắn đi bớt. Đó hẳn phải là bộ quần yếm của Frankie. Trong khi cô lao vào vòng tay cậu, cậu tự hỏi cả hai người bọn họ đã phải mạo hiểm thế nào để gặp cậu ở đó.
“Mission, nhóc cưng của cô.” Cụ Crowe ngừng hát, mỉm cười và vẫy cậu lại bên mình. Sau một lúc, Allie miễn cưỡng nới lỏng tay ra.
Mission bắt tay Frankie và cảm ơn nó vì đã đến. Phải mất một lúc cậu mới nhận ra có gì đó khác biệt, tóc nó cũng đã bị cắt ngắn. Cả hai người xoa đầu và cười phá lên. Trong những lúc không có gì đáng cười đùa thì dễ bật cười lắm.
“Cô nghe bảo Rodny của cô bị làm sao à?” Cụ Quạ hỏi. Ghế cụ dịch tới dịch lui, bàn tay cụ chỉnh bộ điều khiển, chiếc váy ngủ màu xanh nhạt lèn dưới đôi cẳng chân khẳng khiu của cụ.
Mission hít một hơi thật sâu, khói đọng lại trong phổi cậu, và kể cho họ nghe mọi thứ cậu đã thấy trên cầu thang, về những quả bom và đám cháy cùng những gì cậu đã nghe được về bộ phận Cơ Khí, lực lượng an ninh được trang bị súng trường... cho đến khi Cụ Quạ phẩy cánh tay yếu đuối của mình ngắt ngang những lời hoảng loạn của cậu.
“Không phải mấy vụ đánh nhau,” cụ nói. “Cô đã thấy đánh nhau rồi. Cô có thể tự vẽ lại cảnh đánh nhau đem treo tường cũng được. Rodny sao rồi? Thằng cu nhà chúng ta sao rồi? Nó hạ được chúng chưa? Nó đã bắt chúng trả giá chưa?” Cụ chụm tay nhỏ bé thành nắm và giơ lên cao.
“Chưa,” Mission nói. “Hạ được ai cơ? Nó cần chúng ta giúp đỡ."
Cụ Quạ cười phá lên, khiến cậu được một phen chưng hửng. Cậu cố gắng giải thích. “Con đã đưa cho nó bức thư của cô, và nó đã gửi cho con một bức khác. Nó cầu xin được giúp đỡ. Họ đã giam nó đằng sau mấy cánh cửa thép khổng lồ….”
“Không phải bị giam đâu,” Cụ Qua nói.
“... như thể nó đã làm điều gì đó sai trái...”
“Điều gì đó đúng đắn ,” cụ nói, sửa lời cậu.
Mission im lặng. Cậu có thể nhìn thấy kho kiến thức lóe lên sau đôi mắt già nua của cụ, như ánh bình minh sau ngày có người đi lau chùi.
“Rodny không gặp nguy hiểm gì đâu,” cụ nói. “Nó đang ở bên các cuốn sách cũ. Nó đang ở bên những kẻ đã tước đoạt thế giới khỏi tay chúng ta.”
Allie siết chặt cánh tay của Mission. “Cụ nãy giờ đã cố gắng nói cho bọn tớ biết điều ấy,” cô thì thầm. “Mọi thứ sẽ ổn thôi. Qua đây đi, giúp bọn tớ kê bàn nào.”
“Nhưng bức thông điệp...” Mission nói, thầm ước mình đã không biến nó thành giấy vụn.
“Bức thông điệp con đưa là để truyền nghị lực cho nó. Để cho nó biết rằng đã đến lúc bắt đầu. Thằng nhóc nhà chúng ta hiện đang nắm giữ địa vị có thể gây tổn hại nặng cho chúng vì những gì chúng đã làm.” Trong đôi mắt của Cụ Quạ có một nét hoang dại.
“Không” Mission nói. “Rodny đang sợ. Con biết bạn con, và nó đang sợ điều gì đó.”
Khuôn mặt của Cụ Quạ rắn đanh lại. Cụ thả lỏng nắm tay và vuốt phẳng mép trên của chiếc váy đã phai màu. “Nếu quả đúng là như vậy,” cụ nói, giọng run rẩy, “thì cô đã đánh giá quá sai về nó.”