Chương 56
KHUNG GIỜ ĐỂ ĐÈN MỜ đến gần trong khi họ sắp xếp mớ bàn, Cụ Quạ lại tiếp tục hát. Allie nói với cậu rằng người ta đã ban bố giờ giới nghiêm, thế là Mission không còn hy vọng ai khác sẽ xuất hiện vào tối hôm ấy nữa. Họ rút chiếu ra khỏi hốc để nghỉ ngơi và lên kế hoạch, quyết định chờ những người khác đến bình minh. Có rất nhiều điều Mission muốn hỏi Cụ Quạ, nhưng cụ trông có vẻ sao nhãng, đầu óc để đi đâu khác, một nỗi hân hoan nào xâm chiếm khiến cụ cứ hớn hở.
Frankie tin chắc rằng nó có thể đưa họ lọt qua an ninh vào sâu trong bộ phận IT, miễn là nó có thể liên hệ được với bố. Mission kể cho họ nghe mình trước đó đã có thể thoải mái di chuyển như thế nào khi mặc đồ màu trắng lên người. Có khi cậu sẽ tiếp cận được bố Frankie trong trường hợp cần kíp. Allie mang trái cây tươi thu hoạch từ khoảnh đất nhà mình ra và chuyền cho mọi người. Cụ Quạ uống cái thứ nước màu xanh sẫm của mình. Mission đứng ngồi không yên.
Cậu lảng vảng ra ngoài chiếu nghỉ, bị giằng xé giữa việc chờ đợi những người khác và nỗi nôn nóng muốn lên đường. Biết đâu được đấy, có khi Rodny đang bị điệu cổ đến chỗ chết rồi. Các đợt lau chùi thường sẽ giúp xoa dịu mọi người, thường sẽ diễn ra sau những lần bạo loạn, nhưng vụ lần này khác hẳn những lần bạo loạn cậu từng chứng kiến trước đây. Đây chính là vụ bùng cháy mà bố cậu đã nhắc đến, những ngọn lửa nhen nhúm do nghi kỵ và giao dịch suy thoái đồng loạt bùng lên. Cậu lường trước được điều này, nhưng nó xảy đến chớp nhoáng như một con dao rơi thẳng xuống từ trên cao.
Ngoài chiếu nghỉ, cậu nghe thấy tiếng đám đông từ xa bên dưới vang vọng lên. Khi nắm lấy lan can, cậu có thể cảm nhận được rung động do những đôi giày đang diễu quân. Cậu quay về với những người kia và không đả động gì đến chuyện đó. Chẳng có lý do gì để nghi rằng những đôi giày đó đến bắt họ.
Khi cậu quay trở lại, Allie trông như thể vừa mới khóc. Mắt nó ươn ướt, hai má đỏ ủng. Cụ Quạ bấy giờ đang kể cho họ nghe một câu chuyện Thời Xưa, hai tay cụ vẽ lên một khung cảnh trong không trung
“Mọi thứ vẫn ổn chứ?” Mission hỏi.
Allie lắc đầu như thể không muốn nói.
“Có chuyện gì thế?” cậu nói. Cậu nắm bàn tay cô, nghe thấy Cụ Quạ kể về Atlantis, câu chuyện về một thành phố diệu kỳ khác, nay đã đổ nát và đã thất lạc bên kia những ngọn đồi, về một cái thời xưa cũ, khi những tàn tích đó hãy còn lấp loáng sáng như một đồng xu ướt
“Nói cho tớ nghe đi nào,” cậu nói. Cậu tự hỏi liệu những câu chuyện ấy có tác động đến cô như cách chúng đôi khi vẫn gây ra cho cậu không, khiến cô buồn mà chẳng biết tại sao.
“Tớ không định nói cho đến khi mọi chuyện qua đi,” cô khóc, những giọt nước mắt mới lại trào ra. Nó lau đi và Cụ Quạ im lặng, hai tay xếp vào lòng. Frankie ngồi lặng lẽ. Bất kể đó có là chuyện gì, hai người bọn họ cũng đều biết.
“Bố,” Mission nói. Nó có liên quan đến bố cậu. Ngay lập tức, cậu biết ông đã mất. Allie thân với bố cậu theo cách mà Mission chưa bao giờ làm được. Bất chợt, cậu cảm thấy hối hận vô cùng vì đã bỏ nhà đi. Trong lúc Allie lau nước mắt, đôi môi run rẩy không thể thốt nên lời, Mission mường tượng ra cảnh mình bò lồm cồm trên lớp đất, đào bới tìm sự tha thứ.
Allie khóc sướt mướt, còn Cụ Quạ ngân nga một giai điệu có từ thời còn ở trên mặt đất. Mission nghĩ về bố cậu, nay đã đi xa, về tất cả những gì cậu muốn nói, và chỉ thèm được nhào vào mớ áp phích trên tường, giật xuống và xé toạc những lời thúc giục đi tìm tự do của chúng.
“Là Riley,” Allie cuối cùng cũng nói. “Mish, tớ rất xin lỗi.”
Cụ Quạ ngừng ngâm nga. Cả ba người bọn họ quan sát cậu.
“Không” Mission thì thầm.
“Đáng lẽ cậu không nên nói cho nó biết...” Frankie dợm nói.
“Cậu ấy cần phải biết!” Allie khăng khăng. “Bố cậu ấy sẽ muốn cậu ấy biết.”
Mission nhìn một tấm áp phích vẽ những ngọn đồi xanh và bầu trời xanh. Những giọt nước mắt làm cho thế giới đó mờ đi, chẳng khác gì bụi. “Đã xảy ra chuyện gì thế?” cậu thì thầm.
Cô nói với cậu rằng khu nông trại bị tấn công. Riley đã nài nỉ đi hỗ trợ chiến đấu, đã bị cấm, nhưng sau đó biến mất. Người ta tìm thấy nó với một con dao bếp vẫn đang nắm chặt trong tay.
Mission đứng dậy đi đi lại lại trong phòng, nước mắt lã chã xuống má. Đáng lẽ cậu không nên rời đi. Đáng lẽ cậu phải có mặt ở đó. Cậu cũng đã không ở đó vì Cam. Tất cả những nơi cậu không thể có mặt, tử thần luôn đến đó trước cậu. Cậu cũng đã làm điều tương tự với mẹ mình. Và bây giờ thì cuộc đời của tất cả bọn họ đều đang đi đến hồi kết.
Có tiếng ầm ầm mỗi lúc một lớn vọng vào từ chiếu nghỉ và tràn ngập hành lang - âm thanh của những đôi giày đang đến gần. Mission lau má. Cậu đã từ bỏ hy vọng sẽ có ai khác đến và cho rằng đây có thể là an ninh mang súng. Họ sẽ hỏi súng của cậu đâu trước khi nhận ra cậu là một kẻ mạo danh, trước khi bắn hết bọn họ.
Cậu đóng cửa lại, thấy rằng Cụ Qua không lắp khóa trên cửa nên lèn một cái bàn xuống dưới tay cầm. Frankie vội vã tới bên Allie, bảo cô hãy ra sau bàn của Cụ Quạ. Cậu nắm lấy lưng xe lăn của Cụ Quạ - sợi dây trên đầu đung đưa đầy nguy hiểm - nhưng cụ khẳng định mình có thể tự xoay xở, không có gì phải sợ cả.
Mission biết sự tình không hề như thế. An ninh đang đến để bắt họ - an ninh hay một đám đông nào đó. Cậu đã leo cầu thang, cậu biết ở ngoài đó có những gì.
Có tiếng gõ cửa. Tay cầm ngó ngoáy. Những chiếc giày bên ngoài lặng phắt khi chúng túm tụm lại xung quanh. Frankie ấn ngón tay lên môi, đôi mắt mở to. Sợi dây điện phía trên đầu lắc qua lắc lại kèn kẹt.
Cánh cửa nhúc nhích. Mission thoáng hy vọng rằng họ sẽ bỏ đi, rằng họ chỉ đang đi tuần tiễu. Cậu nghĩ về việc trốn dưới những tấm vải dùng để che bàn, nhưng ý nghĩ ấy đã xuất hiện quá muộn. Cánh cửa bị thúc mở tung, một cái bàn trượt kin kít trên sàn nhà. Người đầu tiên bước qua là Rodny.
Sự xuất hiện của nó bất thình lình và lạ thường chẳng khác nào một cái tát. Rodny mặc bộ quần yếm trắng vẫn còn nguyên những nếp gấp. Tóc nó cắt ngắn, mặt nó mới cạo, trên cằm có một vết cứa.
Mission cảm thấy như thể mình đang nhìn vào một chiếc gương, bởi lẽ hai người bọn họ đều đang mặc đồ cải trang. Thêm nhiều người đàn ông mặc đồ trắng khác nữa chen chúc sau lưng Rodny ở ngoài hành lang, tay lăm lăm súng trường. Rodny ra lệnh cho họ lui lại và bước vào trong căn phòng nơi có những cái bàn trống được sắp xếp ngay hàng thẳng lối.
Allie là người đầu tiên phản ứng. Cô há hốc miệng ra vì ngạc nhiên và vội vã tiến về phía trước, hai tay dang rộng như muốn ôm lấy nó. Rodny giơ một bàn tay lên và bảo cô dừng lại. Tay kia của nó cầm một khẩu súng nhỏ, loại các phó cảnh sát trưởng vẫn mang. Mắt nó không nhìn bạn bè mình mà đang chú mục vào Cụ Quạ.
“Rodny...” Mission dợm nói. Não cậu cố gắng lãnh hội sự hiện diện của bạn mình. Tất cả bọn họ đều đã tụ tập lại để giải cứu nó, nhưng nó dường như không cần đến điều ấy.
“Cửa,” Rodny nói với ra sau vai.
Một người đàn ông gấp đôi tuổi Rodny lưỡng lự trước khi làm theo lệnh nó và kéo cửa đóng lại. Đây không phải thái độ của một tù nhân. Frankie loạng choạng tiến lên khi cánh cửa khép hẳn vào, cất tiếng gọi “Bố!” như thể nó đã nhìn thấy ông già mình đứng ngoài hành lang với những người khác.
“Bọn tao đang định đến tìm mày,” Mission nói. Cậu muốn lại gần bạn mình, nhưng có nét gì đó nguy hiểm ánh lên trong mắt Rodny. “Bức thông điệp của mày...”
Rodny cuối cùng cũng rời mắt khỏi Cụ Quạ.
“Bọn tao đang định đến để cứu...” Mission nói.
“Hôm qua thì tao vẫn còn cần được cứu,” Rodny nói. Nó đi vòng sang bên kia bàn, khẩu súng ở sát hông, mắt liếc hết mặt người này đến mặt người khác. Mission lùi lại và cùng với Allie đứng gần Cụ Quạ. Cậu chẳng biết mình làm vậy là để bảo vệ cụ hay để cảm thấy được bảo vệ nữa.
“Con đáng lẽ không nên ở đây,” cụ Crowe nói với giọng điệu quở trách. “Đây không phải nơi con chiến đấu. Con đáng lẽ phải làm hại chúng .” Một ngón tay mảnh khảnh chỉ vào cánh của.
Khẩu súng trong tay Rodny nâng lên một chút.
“Cậu đang làm gì thế?” Allie hỏi, đôi mắt mở to nhìn khẩu súng.
Rodny chỉ vào Cụ Quạ. “Kể cho bọn nó nghe đi,” nó nói. “Kể cho bọn nó nghe bà đã làm gì đi. Những gì bà chuyên làm đi.”
“Họ đã làm gì mày thế?” Mission hỏi. Bạn cậu đã thay đổi. Không chỉ ở mái tóc và bộ đồng phục. Đôi mắt nó cũng đã thay đổi.
“Họ đã chỉ cho tao thấy...” Rodny lia súng về phía những tấm áp phích trên tường. “Rằng những câu chuyện này là sự thật.” Nó cười phá lên và quay sang Cụ Quạ. “Và tôi đã cảm thấy tức giận, hệt như bà đã nói. Tức giận trước những gì họ đã gây ra cho thế giới. Tôi muốn phá hủy tất cả.”
“Vậy thì hãy làm điều đó đi,” Cụ Quạ khẩn khoản. “Làm hại chúng đi.” Giọng cụ nghiến ken két như một cánh cửa sắp đóng sầm lại.
“Nhưng bây giờ thì tôi đã biết rồi. Họ đã nói cho tôi nghe. Bọn tôi đã nhận được một cuộc gọi. Và bây giờ thì tôi biết bà đang làm cái trò gì ở đây...”
“Chuyện này là sao?” Frankie hỏi, bấy giờ vẫn đang ở giữa phòng. Nó tiến về phía cánh cửa. “Tại sao bố tao lại...”
“Ở yên đấy,” Rodny bảo Frankie. Nó đẩy một cái bàn chắn đường mình và bước tới. “Đừng nhúc nhích.” Khẩu súng của nó vung từ Frankie sang Cụ Quạ, và chiếc xe lăn run rẩy cùng với bàn tay tê liệt của cụ. “Những câu châm ngôn trên tường, những câu chuyện và bài hát... bà đã biến bọn tôi thành những người như hôm nay. Bà làm cho bọn tôi trở nên tức giận.”
“Con nên thế,” cụ rít lên. “Con rất nên tức giận!”
Mission tiến đến gần Cụ Quạ hơn. Cậu để mắt đến khẩu súng. Allie quỳ xuống và nắm lấy tay bà cụ. Rodny đứng cách xa mười bước, khẩu súng chĩa chếch xuống dưới chân họ.
“Họ cứ giết, giết mãi,” Cụ Quạ nói. “Và mọi chuyện sẽ diễn ra theo cách nó vẫn luôn diễn ra. Xóa sạch tất cả. Chôn cất và hỏa thiêu những xác chết. Và những chiếc bàn này.” Cánh tay của cụ giơ lên, ngón tay run rẩy chỉ vào những cái bàn trống mới được bày ra. “Những chiếc bàn này sẽ đầy lại.”
“Không” Rodny nói. Nó lắc đầu. “Không còn như thế nữa. Mọi thứ sẽ kết thúc ở đây. Bà sẽ không còn làm bọn tôi sợ được nữa...”
“Mày đang lảm nhảm gì vậy?” Mission hỏi. Cậu bước lại gần Cụ Quạ, một tay đặt lên xe lăn của cụ. “Mày mới là đứa cầm súng, Rodny. Mày mới là người làm bọn tao thấy sợ.”
Rodny quay sang Mission. “ Mụ làm cho chúng ta cảm thấy như thế này. Chẳng lẽ mày không nhận ra được điều ấy ư? Nỗi sợ hãi và hy vọng luôn đi đôi với nhau. Những gì mụ rao giảng không khác gì các linh mục cả, chỉ có điều mụ được giảng cho chúng ta trước . Cái trò đem một thế giới tốt đẹp hơn kia ra nói ấy. Nó chỉ tổ khiến chúng ta căm ghét cái thế giới này .”
“Không…” Mission ghét bạn mình vì đã nói ra một điều như vậy.
“Đúng thế đấy,” Rodny nói. “Chứ mày nghĩ tại sao chúng ta lại ghét bố mình. Đó là vì mụ khiến cho chúng ta ghét họ. Tiêm nhiễm cho chúng ta những tư tưởng để thoát ly khỏi họ. Nhưng điều ấy sẽ không làm cho tình hình trở nên tốt đẹp hơn.” Nó phẩy tay. “Đằng nào thì cũng không quan trọng. Những gì hôm qua tao biết đã làm tao sợ mất mật cho cái mạng mình. Cho cái mạng của tất cả chúng ta. Những gì hiện giờ tao biết mang lại cho tao hy vọng.” Khẩu súng của nó nâng lên. Mission không thể tin nổi điều ấy. Bạn cậu chĩa súng vào Cụ Quạ.
“Đợi đã...” Mission giơ một bàn tay lên.
“Lùi lại,” Rodny nói. “Tao phải làm điều này.”
“Không!”
Cánh tay bạn cậu duỗi ra. Nòng súng chĩa vào một người đàn bà vô phương tự vệ ngồi trên một chiếc xe lăn máy, người mẹ đối với tất cả bọn họ, người hát ru họ ngủ trong cũi và trên chiếu, người có giọng nói đã đi theo họ suốt những tháng ngày làm bóng đeo và cả sau đó nữa.
Frankie thúc một cái bàn sang bên và chồm về phía Rodny. Allie hét lên. Mission nhào sang ngang khi khẩu súng gầm lên và nháng lửa. Một cú đấm thụi vào bụng cậu, một ngọn lửa bùng lên trong ruột cậu. Cậu gục xuống sàn trong khi tiếng súng rền vang thêm lần nữa, chiếc xe lăn của Cụ Quạ tròng trành sang bên khi cơn co giật lan xuống tay cụ.
Mission ngã sầm xuống, ôm bụng. Đôi bàn tay cậu bết dính và ướt nhẹp.
Cậu nằm ngửa, trông thấy Cụ Quạ sụp người xuống xe lăn, một chiếc xe không còn nhúc nhích nữa. Khẩu súng lại gầm lên. Thật thừa thãi. Xác cụ giật nẩy khi bị đạn bắn trúng. Frankie húc vào Rodny và hai người bọn họ cùng ngã lăn ra. Sự huyên náo lôi những chiếc giày xộc vào trong phòng.
Allie ở đó, khóc như mưa. Cô đặt tay lên bụng Mission, ấn thật mạnh, và ngoái lại nhìn Cụ Quạ. Cô gào khóc cho cả hai người họ. Mission nếm thấy vị máu trong miệng. Nó gợi cho cậu nhớ đến cái lần Rodny đấm cậu hồi nhỏ, chỉ là đùa nhau thôi. Họ từ trước đến nay chỉ toàn đùa nhau thôi. Khoác đồ lên người giả vờ làm bố của mình.
Giày xuất hiện khắp nơi. Một số mang giày đen bóng lộn, số khác đi giày xước xát. Những người từng chiến đấu và những người mới chỉ bắt đầu.
Rodny xuất hiện phía trên Mission, đôi mắt mở to đầy lo lắng. Nó bảo cậu hãy gắng gượng. Mission muốn nói cậu sẽ cố, nhưng bụng đau thấu trời thấu đất. Cậu không thể thốt lên lời. Họ bảo cậu hãy giữ tỉnh táo, nhưng tất cả những gì cậu muốn là nằm ngủ. Để không tồn tại. Để không trở thành gánh nặng cho bất cứ ai.
“Khốn kiếp!” Allie gào lên, và cô nói câu ấy với cậu, với Mission, không phải với Rodny. Cô thì thầm rằng cô yêu cậu, và Mission gắng gượng nói rằng cậu biết. Cậu muốn nói với cô rằng nó đã đúng bấy lâu nay. Cậu thoáng mường tượng ra những đứa con họ sẽ có, khoảnh đất chung nếu họ kết hợp phần đất mình có vào với nhau, những hàng ngô trải dài miên man như những kiếp đời qua nhiều thế hệ. Các thế hệ những con người sống ở gần quê nhà, ở đó vì nhau, làm những gì mình thành thạo nhất, tận hưởng cuộc sống là gánh nặng của nhau.
Cậu muốn nói tất cả những điều này và cả nhiều điều khác nữa. Rất nhiều điều nữa. Nhưng khi Allie cúi xuống và cậu cố thốt lên, tất cả những gì phát ra, một tiếng thì thầm giữa bao tiếng giày và la hét, đó là hôm nay là sinh nhật của cậu.
Đừng khóc nữa, hãy nín đi con
Mẹ bên con hát ru cho con
Dù cho có lúc mẹ cách xa con
Ở trong mơ mẹ sẽ luôn bên con.
Đừng khóc nữa, hãy ngủ đi con
Ở bên con thiên sứ luôn vây quanh
Từ sáng sớm đến suốt ngày dài
Và bao nhiêu kinh khiếp sẽ qua đi.
Đừng khóc nữa, hãy ngủ đi con
Mẹ bên con hát ru cho con.