Chương 57 Ba năm sau
MISSION CỞI BỎ BỘ QUẦN YẾM trong khi Allie chuẩn bị bữa tối. Anh rửa tay, cạo sạch đất cát bên dưới móng và nhìn bùn trượt xuống cống. Chiếc nhẫn trên ngón tay anh ngày càng trở nên khó tháo hơn, các khớp ngón tay đau nhức và cứng đờ vì cày cuốc trong mùa trồng trọt.
Anh bôi xà phòng lên tay và cuối cùng cũng tháo được chiếc nhẫn. Nhớ lại lần trước mình từng làm nó rơi xuống cống, anh cẩn thận đặt nó sang một bên. Allie vừa huýt sáo trong bếp vừa canh lò. Khi cô mở lò, anh ngửi thấy mùi thịt lợn nướng tỏa ra. Anh cần phải nói gì đó. Không thể có chuyện họ đi mua thịt nướng trong khi đang không có dịp gì quan trọng.
Bộ quần yếm của anh được bỏ vào trong chậu giặt. Khi anh quay trở lại nhà bếp, trên bàn có những ngọn nến đang thắp. Chúng vốn được dành cho các trường hợp khẩn cấp, cho những lúc đám ngốc bên dưới chuyển đổi máy phát điện và sửa chữa máy chính bị hỏng. Allie biết điều này. Nhưng trước khi anh kịp nói gì về món thịt nướng hoặc chỗ nến, hoặc nói với cô rằng khi đến vụ thu hoạch thì chỗ đậu sẽ không được như anh hy vọng, anh nhìn thấy cô mỉm cười rạng rỡ với mình. Chỉ có một điều khiến cô hạnh phúc - nhưng không thể nào.
“Không,” anh nói. Anh không thể cho phép mình tin điều đó.
Allie gật đầu. Lệ ứa ra trong mắt cô. Lúc anh đến được bên cô, nước mắt cô đã lăn dài trên má.
“Nhưng chúng ta đã qua lượt quay số của mình rồi,” anh thì thầm, ôm cô sát vào người mình. Cô thoang thoảng hương ớt ngọt và xô thơm. Anh có thể cảm thấy cô run rẩy.
Allie khóc. Giọng vỡ òa vì quá sung sướng. “Bác sĩ nói rằng nó xảy ra vào tháng trước. Vẫn còn trong lượt của chúng ta, Mish à. Chúng ta sẽ có một đứa con.”
Một cảm giác nhẹ nhõm trào dâng trong Mission. Nhẹ nhõm, không phải phấn khích. Nhẹ nhõm rằng mọi thứ đều hợp pháp. Anh hôn lên má vợ, vị muối hòa với ớt ngọt và xô thơm. “Anh yêu em,” anh thì thầm.
“Món thịt.” Cô lui lại và vội vã đến bên lò. “Em định sẽ kể cho anh sau bữa tối.”
Mission cười phá lên. “Em kiểu gì cũng sẽ phải kể cho anh ngay thôi, không thì sẽ phải giải thích vụ mấy cây nến.”
Anh rót hai ly nước và xếp ra, tay run rẩy, còn cô bày đĩa. Mùi thịt chín khiến miệng anh ứa nước miếng. Anh có thể đoán được vị của món thịt. Một hương vị của tương lai, của những gì sắp đến.
“Đừng để nó bị nguội,” Allie nói trong lúc bày đĩa.
Họ ngồi nắm tay nhau. Mission tự nguyền rủa mình vì đã không đeo nhẫn vào lại.
“Cầu Chúa ban phước bữa ăn này và những ai đã nuôi dưỡng gốc rễ của cây,” Allie nói.
“Amen,” Mission nói. Vợ anh siết chặt tay anh trước khi buông ra và lấy dao dĩa.
“Anh này,” cô nói trong lúc cắt thịt, “nếu là một bé gái, chúng ta sẽ phải đặt tên cho nó là Allison. Theo như những gì bọn em nhớ, mọi phụ nữ trong gia đình em đều có tên Allison.”
Mission tự hỏi gia đình cô có thể nhớ được xa đến cỡ nào. Nếu họ có thể nhớ được thời xa lắc xa lơ thì thật không bình thường chút nào. Anh nhai và nghĩ về cái tên. “Vậy thì Allison,” anh nói. Và anh nghĩ kiểu gì sau này họ cũng sẽ gọi nó là Allie. “Nhưng nếu đó là con trai, chúng ta có thể đặt tên Cam không?”
“Chắc chắn rồi.” Allie nâng ly lên. “Đó đâu phải tên ông nội anh đâu nhỉ?”
“Không. Anh không quen Cam nào cả. Anh chỉ thấy thích cái tên ấy thôi.”
Anh cầm ly nước lên, nghiên cứu nó một hồi. Hay đúng là anh có quen một Cam nào đấy nhỉ? Anh biết cái tên đó từ đâu vậy kìa? Một số mảng quá khứ của anh đã bị che khuất và giấu biệt. Có những thứ như vết hằn trên cổ và vết sẹo trên bụng mà anh không thể nhớ được là từ đâu ra. Mọi người đều bị như thế, không tài nào nhớ nổi một phần của quá khứ mình, nhưng Mission thì không nhớ được nhiều hơn phần lớn những người khác. Chẳng hạn như sinh nhật của anh. Anh đến phát điên vì không thể nhớ sinh nhật của mình là ngày nào. Có gì mà khó khăn vậy nhỉ?