← Quay lại trang sách

CA TRỰC THỨ BA HIỆP ƯỚC Chương 58 2345
Tháp giống 1

“THƯA ANH?”

Có tiếng xương kêu rào rạo bên dưới chân anh. Donald loạng choạng bước đi trong bóng tối, những con chó có cánh chạy tản hết đi khi giọng người vang lên.

“Anh có nghe thấy tôi không?”

Đám mây mù tẽ ra, một mí mắt hé mở, như nắp khoang của anh vậy. Một hạt đậu. Donald đang cuộn tròn bên trong cái khoang ấy như một hạt đậu.

“Thưa anh? Anh tỉnh rồi chứ?”

Da lạnh quá. Donald đang dần ngồi dậy, hơi nước bốc lên từ đôi chân trần. Anh không nhớ mình từng đi ngủ. Anh nhớ vị bác sĩ, nhớ từng ở trong văn phòng của ông ta. Họ đã nói chuyện. Bây giờ anh đang thức dậy.

“Anh uống cái này đi.”

Donald nhớ vụ này. Anh nhớ mình đã thức dậy nhiều lần, nhưng anh không nhớ lúc đi ngủ. Chỉ có mỗi lúc thức dậy mà thôi. Anh nhấp một ngụm, phải tập trung thì mới làm cho cổ họng hoạt động được, phải gồng mình để nuốt. Một viên thuốc. Đáng lẽ phải có một viên thuốc, nhưng anh không nhận được viên nào.

“Thưa anh, chúng tôi đã được chỉ thị phải đánh thức anh.”

Chỉ thị. Luật lệ. Quy trình. Donald lại gặp rắc rối rồi. Troy. Có khi chính là cái tay Troy đó. Anh ta là ai? Donald uống nhiều hết mức có thể.

“Tốt rồi. Chúng tôi sẽ nâng anh ra ngoài.”

Đúng là anh gặp rắc rối rồi. Họ chỉ đánh thức anh dậy khi có rắc rối xảy ra. Một ống thông đường tiểu được tháo bỏ, một mũi kim được rút ra khỏi cánh tay anh.

“Tôi đã làm...”

Anh ho vào trong nắm tay. Giọng anh chẳng khác nào một tờ giấy ăn, mỏng manh và yếu ớt. Như không hề có.

“Có chuyện gì thế?” anh hỏi, gân cổ hét để chỉ phát ra một tiếng thì thầm.

Hai người nâng anh lên và đặt anh vào trong một chiếc xe lăn. Một người thứ ba giữ chiếc xe. Có một cái chăn mềm thay vì áo choàng bệnh nhân. Lần này không có tiếng sột soạt gì hết, da anh không bị ngứa ngáy.

“Chúng ta có tổn thất,” ai đó nói.

Một tháp giống. Một tháp giống đã biến mất. Nó sẽ lại một lần nữa là lỗi của Donald. “Tháp giống mười tám,” anh thì thầm, nhớ lại ca trực cuối cùng của mình.

Hai người trong số họ liếc nhìn nhau, miệng há hốc.

“Vâng,” một trong số họ nói, giọng đầy kinh ngạc. “Từ tháp giống mười tám, thưa anh. Chúng ta đã để lạc mất cô ta bên kia quả đồi. Chúng ta đã mất liên lạc.”

Donald cố gắng tập trung vào người kia. Anh nhớ mình từng để lạc mất một người trên một ngọn đồi. Helen . Vợ anh. Họ vẫn đang tìm cô. Vẫn còn hy vọng.

“Kể cho tôi nghe,” anh thì thầm.

“Chúng tôi không rõ bằng cách nào, nhưng một trong số họ đã đi khuất dạng.”

“Một người lau chùi, thưa anh...”

Một người lau chùi. Donald sụp người xuống chiếc xe lăn; xương cốt của anh buốt lạnh và nặng nề như đá tảng. Đó không phải là Helen.

“... bên kia quả đồi...” một người nói.

“…chúng tôi nhận được một cuộc gọi từ tháp giống mười tám...”

Donald hơi giơ tay lên, cánh tay anh run rẩy và phần nào tê dại vì nằm ngủ. “Đợi đã,” anh khàn giọng nói. “Từng người một thôi. Tại sao mấy người lại đánh thức tôi dậy?” Nói chuyện mà cũng đau.

Một người hắng giọng. Tấm chăn được nhét dưới cằm Donald để cho anh ngừng run rẩy. Anh không biết mình đang run rẩy. Họ đối xử với anh một cách thật kính cẩn, thật nhẹ nhàng. Thế này là sao? Anh cố gắng làm cho đầu óc trở nên tỉnh táo.

“Anh bảo chúng tôi đánh thức anh...”

“Đó là quy trình...”

Mắt Donald nhìn xuống cái khoang, bấy giờ vẫn đang bốc hơi vì khí lạnh thoát ra. Có một màn hình ở phía dưới đế, thông tin hiển thị trống trơn vì không có anh ở trong đó, chỉ có nhiệt độ đang tăng. Nhiệt độ đang tăng và một cái tên. Không phải tên anh.

Và Donald nhớ ra rằng tên chẳng có ý nghĩa gì, trừ phi nó là tất cả những gì ta có. Nếu không ai nhớ được nhau, nếu họ không bước qua đời nhau, thì tên chính là tất cả.

“Thưa anh?”

“Tôi là ai?” anh hỏi trong khi đọc cái màn hình nhỏ, không hiểu gì cả. Đây không phải là anh. “Tại sao mấy người lại đánh thức tôi dậy?”

“Anh đã bảo chúng tôi làm vậy, thưa anh Thurman.”

Tấm chăn được quấn chặt quanh vai anh. Họ xoay chiếc xe lăn. Họ đối xử với anh một cách kính cẩn, như thể anh là người có chức quyền. Các bánh của chiếc xe lăn này không hề rít cót két.

“Không sao đâu, thưa anh. Đầu óc anh sẽ sớm tỉnh táo lại thôi.”

Anh không biết những người này. Họ không biết gì về anh.

“Bác sĩ sẽ phê chuẩn cho anh làm nhiệm vụ.”

Không ai biết gì về ai hết.

“Ngay lối này.”

Và như thế người nào cũng có thể trở thành bất kỳ ai.

“Qua đây.”

Cho đến khi ai là người chịu trách nhiệm không còn quan trọng nữa. Người này có thể sẽ làm điều chính xác, người kia có thể sẽ làm những gì đúng đắn.

“Tốt lắm.”

Tên nào mà chẳng như nhau.