Chương 59 2312
Giờ thứ nhất Tháp giống 17
SAU NÁO LOẠN sẽ đến bình yên. Đó là một Quy Luật Thế Giới, vì các tiếng nổ và tiếng hét cần có nơi để vọng về, cũng như phải có khoảng không thì thân thể mới rơi được.
Khi giai đoạn cuối cùng của cuộc Đại Náo Loạn bắt đầu, Jimmy Parker đang ở trong lớp học. Hôm đấy là trước ngày diễn ra một vụ lau chùi. Ngày mai, chúng sẽ được nghỉ học. Nhờ cái chết của một người đàn ông, Jimmy và bạn bè của nó sẽ được lãnh thêm một vài tiếng ngủ nướng. Bố nó sẽ làm việc ngoài giờ trong bộ phận IT. Chiều mai, mẹ nó sẽ đòi cả nhà leo lên chỗ dì và em họ của nó để ngắm những đám mây sáng trôi qua trên khung cảnh núi đồi hết sức rõ nét cho đến khi bầu trời tối sầm lại như giấc ngủ.
Ngày lau chùi là dịp để nằm nướng trên giường và gặp mặt gia đình. Mục đích của chúng là để dập tắt bất ổn và khiến cuộc Đại Náo Loạn lắng xuống. Đó là những gì cô Pearson nói với chúng trong khi viết các điều luật trong bản Hiệp Ước lên tấm bảng đen. Phấn của cô kêu kin kít và để lại hàng vệt bụi, viết ra tất cả các lý do có thể khiến một người bị kết án tử hình. Các bài học công dân vào một ngày trước khi có người bị trục xuất. Những lời cảnh báo ngay trước thềm một sự cảnh báo thậm chí còn ghê rợn hơn. Jimmy và bạn bè của nó ngồi bồn chồn trên ghế và học luật. Các Quy Luật Của Thế Giới mà chẳng bao lâu nữa sẽ thành vô nghĩa.
Jimmy mười sáu tuổi. Nhiều người bạn của nó sẽ sớm rời đi và trở thành bóng đeo, nhưng nó cần thêm một năm đi học nữa để theo nghiệp bố. Cô Pearson đánh dấu trên tấm bảng đen và chuyển sang nói về tầm quan trọng của việc lựa chọn bạn đời, đăng ký các mối quan hệ theo như trong bản Hiệp Ước. Sarah Jenkins quay người trên ghế và mỉm cười với Jimmy. Các bài học công dân và bài học sinh học xen kẽ với nhau, hoóc môn được nhắc đến bên cạnh các luật lệ chế tài kiểm soát hoạt động vi phạm của họ. Sarah Jenkins thật dễ thương. Hồi đầu năm Jimmy không nghĩ như vậy, nhưng bây giờ nó đang nhận ra điều ấy. Sarah Jenkins thật dễ thương và sẽ chết chỉ nội trong vài giờ nữa.
Cô Pearson hỏi xem có ai xung phong đọc bản Hiệp Ước không, đó là lúc mẹ Jimmy đến đón nó. Bà đường đột xộc vào. Thật ngượng chết đi được. Hồi kết cho thế giới của Jimmy bắt đầu với việc má và cổ áo nó nóng bừng lên trong khi mọi người nhìn nó. Mẹ của nó không nói gì với cô Pearson hết, không xin phép gì cả. Bà chỉ xông qua cửa và vội vã bước đi giữa hai dãy bàn với dáng điệu hệt như khi đang tức giận. Bà kéo Jimmy ra khỏi bàn và lôi nó ra ngoài, nắm chặt tay nó, khiến nó phải tự hỏi lần này mình đã gây ra chuyện gì.
Cô Pearson không nói năng gì hết. Jimmy ngoái lại nhìn Paul, bạn thân của mình, và thấy thằng kia đang che tay mỉm cười. Nó tự hỏi tại sao Paul lại không gặp rắc rối cùng với mình. Nó và Paul hiếm khi đơn phương dính phải hay thoát tội chuyện gì đó. Người duy nhất lên tiếng là Sarah Jenkins. “Cặp của cậu này!” nó kêu lên ngay trước khi cánh cửa lớp đóng sầm lại, giọng nó bị sự im lặng nuốt chửng.
Không có bà mẹ nào khác kéo con bước dọc hành lang. Nếu họ mà có đến thì cũng sẽ phải muộn hơn nhiều. Bố Jimmy làm việc với máy tính và biết nhiều thứ. Bố nó biết chuyện trước bất cứ ai khác. Lần này thì ông chỉ biết trước có vài tích tắc. Bấy giờ đã có những người khác chen nhau trên cây cầu thang rồi. Tiếng ồn thật đáng sợ. Chiếu nghỉ bên ngoài tầng trường học bị dòng người đông nghịt đằng xa làm cho rung lên rầm rầm. Một con ốc trong cột chống của lan can lắc lạch cà lạch cạch và lỏng dần ra. Cảm giác cứ như thể tháp giống sẽ cứ thế rung lắc cho đến khi tự vỡ tung. Mẹ nắm tay áo nó và kéo nó về phía cây cầu thang xoắn như thể nó vẫn còn mười hai tuổi.
Jimmy cưỡng tay mẹ mình một lúc, chẳng hiểu gì cả. Trong năm vừa qua, nó đã lớn hơn mẹ, to ngang bố, và thật lạ khi nhớ lại chuyện nó sở hữu sức vóc ấy, chuyện nó đã gần trở thành một người đàn ông trưởng thành. Nó đã bỏ ba lỗ và bạn bè mình lại phía sau. Họ đang đi đâu đây? Tiếng rầm rầm từ bên dưới nghe chừng càng lúc càng to hơn.
Mẹ của nó quay lại khi nó chống cự. Nó thấy mắt bà không hề chứa vẻ giận dữ. Mắt không trừng lên, lông mày không nhíu lại. Chúng mở lớn và ươn ướt, lấp loáng như lần bà và ông nó qua đời. Tiếng ồn bên dưới nghe thật ghê rợn, nhưng chính ánh mắt của mẹ nó mới là thứ khiến cho nỗi sợ hãi ngấm vào tận trong cốt tủy của nó.
“Có chuyện gì thế ạ?” nó thì thầm. Nó ghét phải nhìn thấy mẹ mình buồn. Một cái gì đó tối tăm và trống rỗng - hệt như con mèo hoang cụt đuôi không ai bắt được trong các căn hộ khu trên đỉnh - cào cấu ruột gan của nó.
Mẹ nó không nói gì cả. Bà quay lại và kéo nó xuống cầu thang, về phía tiếng ầm ầm như sấm rền của một thứ khủng khiếp gì đó đang lại gần, và Jimmy ngay lập tức nhận ra rằng không phải nó đang gặp chuyện.
Mà tất cả bọn họ đều đang gặp chuyện.