Chương 60
JIMMY CHƯA BAO GIỜ CẢM THẤY cầu thang rung đến vậy. Toàn bộ cầu thang xoắn ốc như đang đong đưa. Nó biến thành cao su giống kiểu một que than chì trông uốn lượn khi ta kẹp nó giữa hai ngón tay rồi lắc, một trò ảo thuật mà nó đã học được trong lớp. Mặc dù hai bàn chân nó gần như không chạm xuống bậc thang - nó đang phóng hùng hục để theo kịp mẹ mình - chúng vẫn cứ râm ran và tê rần do những rung động từ thép truyền thẳng vào đến xương. Jimmy nếm thấy vị của nỗi sợ hãi trong miệng, chẳng khác gì một chiếc thìa khô không khốc cạ lên lưỡi nó.
Có tiếng la hét giận dữ vọng đến từ bên dưới. Mẹ Jimmy gào lên những câu khích lệ, bảo nó hãy nhanh chân lên, và họ cứ thế phóng xuống cây cầu thang theo hình xoắn ốc. Họ chạy về phía cái tai họa nào đấy đang rần rần tiến lên kia. “Nhanh lên,” bà lại lớn tiếng hối thúc, Jimmy thấy sợ hãi trước vẻ run rẩy trong giọng bà hơn là rung động của hàng trăm tầng thép.
Nó rảo chân.
Họ băng qua tầng hai mươi chín. Tầng ba mươi. Thiên hạ chạy theo hướng ngược lại. Rất nhiều người mặc bộ quần yếm trùng màu với bố nó. Trên chiếu nghỉ tầng ba mươi mốt, Jimmy lần đầu tiên nhìn thấy một xác chết kể từ hồi đám tang ông nó. Trông như thể một quả cà chua đã bị đập vào sau gáy của người kia. Jimmy phải nhảy qua cánh tay của người đàn ông, bởi vì nó thò ra cây cầu thang. Nó vội vã đuổi theo mẹ trong khi mấy giọt màu đỏ nhỏ qua chiếu nghỉ và bắn tung tóe làm ướt nhẹp các bậc thang bên dưới.
Tại tầng ba mươi hai, cây cầu thang rung chuyển mạnh đến nỗi nó có thể cảm nhận được chấn động từ trong răng. Mẹ nó hối hả hơn khi hai người bọn họ càng lúc càng va phải nhiều người vội vã leo lên. Dường như chẳng ai nhìn thấy ai cả. Mọi người đều tự lo lấy thân mình.
Có thể nghe thấy tiếng đoàn người giẫm đạp lên nhau, một âm thanh huyên náo của cả ngàn chiếc giày. Xen lẫn với tiếng chân đạp ồn ã là những giọng người ầm ĩ. Jimmy dừng lại nhìn qua lan can. Ở đoạn dưới cây cầu thang đâm xuống vực thẳm, nó có thể thấy những khuỷu lẫn bàn tay của một đám đông chen chúc thòi ra. Nó quay lại vừa đúng lúc ai đó huỳnh huỵch chạy qua. Mẹ nó lớn tiếng giục nó nhanh chân lên, bởi vì đám đông bấy giờ đã bắt kịp với họ rồi, dòng người ngày càng trở nên dày đặc. Jimmy cảm nhận được nỗi sợ hãi và cơn tức giận của những người chạy qua, và điều ấy khiến cho nó muốn bỏ chạy lên trên cùng với họ. Nhưng mẹ đang quát bảo nó đi theo mình, và giọng bà cắt xuyên qua nỗi sợ hãi của nó vào tận tâm can nó.
Jimmy lách người xuống nắm lấy tay bà. Cảm giác xấu hổ ban nãy đã biến mất. Bây giờ thì nó lại muốn bà nắm chặt lấy tay nó. Những người chạy qua lớn tiếng bảo họ hãy quay ngược lại. Mấy người cầm ống dẫn và thanh thép. Vài người bị bầm tím và trầy trụa. Một người dính máu nhoe nhoét trên miệng và cằm. Một cuộc chiến đang diễn ra ở đâu đó. Jimmy đoán rằng chuyện ấy chỉ xảy ra tại khu dưới sâu. Những người khác xem chừng chỉ đơn thuần là bị cuốn vào. Họ không có vũ khí và cứ ngoái lại nhìn qua vai. Đám đông này đang sợ một đám đông khác. Jimmy tự hỏi điều gì đã gây ra cơ sự ấy. Có gì để mà phải sợ nhỉ?
Các tiếng nổ lớn vang lên theo những bước chân. Một người đàn ông to lớn huých vào mẹ Jimmy và khiến cho bà va vào lan can. Jimmy níu lấy cánh tay bà, và hai người bọn họ bám sát cây cột phía trong trên đường xuống tầng ba mươi ba. “Một tầng nữa thôi,” bà nói với nó, thế tức là họ đang đi tìm bố nó.
Cách tầng ba mươi tư một vài vòng cầu thang, dòng người mỗi lúc một đông giờ đã trở thành một đám đông chèn ép nhau. Có đến bốn người chen chúc ở nơi chỉ đủ chỗ cho hai. Cổ tay Jimmy đập vào lan can bên trong. Nó lách mình vào giữa cây cột và dòng người cố leo lên. Nó nhích vài phân một - những người bên cạnh nó cứ xô đẩy, chen lấn và thở phì phò vì gắng sức - nó tin chắc rằng tất cả bọn họ sẽ bị mắc kẹt như thế. Mọi người dồn đống lại với nhau, và nó tuột tay mẹ. Bà trôi tới trước trong khi nó vẫn bị ghim ở nguyên vị trí. Nó có thể nghe thấy bà hét tên nó ở bên dưới.
Một người đàn ông to lớn, nhễ nhại mồ hôi, quai hàm xệ xuống vì sợ hãi, đang cố gắng luồn lách leo lên từ phía dưới. “Né đường!” anh ta hét lên với Jimmy, như thể vẫn còn chỗ để né. Không còn nơi nào khác để đi ngoài leo lên. Nó ép bẹp mình vào cây cột trung tâm khi người đàn ông lướt qua. Có tiếng hét ở phía lan can ngoài, một cơn rúng động lan truyền khắp đám đông, đến những tiếng kêu thảng thốt, ai đó gào “Bám chắc vào!” và một người khác lớn tiếng quát bảo buông tay ra, thế rồi một tiếng rú vang lên và bé dần.
Đám người nhung nhúc dãn bớt ra. Jimmy cảm thấy bụng dạ nhộn nhạo hết cả lên khi nghĩ về cảnh một người bị rơi xuống ở gần mình như thế. Nó ngọ nguậy lách ra và trèo lên lan can bên trong rồi đứng thăng bằng trên đó, ôm lấy cây cột trung tâm, cẩn thận không để chân mình trượt vào khoảng trống mười lăm phân giữa lan can và cây cột, khoảng trống mà bọn trẻ con thích nhổ nước bọt vào.
Ai đó trong đám đông ngay lập tức chiếm vị trí của nó trên bậc thang. Vai và cùi chỏ thúc vào mắt cá nó. Nó tiếp tục khom mình bám ở đó, mặt dưới của những bậc thang phía trên đầu rải xuống bụi đất từ những đôi giày đang lê bước. Nó lê chân dọc theo thanh thép hẹp đã bị hàng ngàn bàn tay miết đến trơn nhẵn và dò dẫm đi xuống, bám theo mẹ mình. Chân nó trượt vào trong khoảng trống với cây cột trung tâm, lúc này xem chừng chỉ lăm le nuốt chửng chân nó. Jimmy chỉnh lại tư thế, sợ sẽ nhào xuống đám đông đang xộc lên, mường tượng cảnh mình có thể bị quăng quật qua những cánh tay điên cuồng của họ và rơi vào khoảng không.
Đi được nửa vòng quanh cây cột bên trong thì nó tìm thấy mẹ. Bà đã bị đám đông ép ra ngoài rìa. “Mẹ ơi!” nó hét lên. Jimmy nắm lấy mép mấy bậc thang trên đầu mình và với về phía bà qua đầu đám đông. Một người phụ nữ ở giữa thang hét lên và biến mất, đầu thụt xuống bên dưới những người lấn lên chiếm chỗ mình. Khi họ giẫm đạp qua người cô ta, tiếng la hét của cô ta tắt lịm. Đám đông dồn lên. Họ kéo mẹ của Jimmy lên theo mình vài bậc thang.
“Đến chỗ bố đi con!” bà hét lên, khum tay quanh miệng. “Jimmy!”
“Mẹ!”
Ai đó thúc vào cẳng chân nó, và nó tuột tay khỏi bậc cầu thang trên đầu. Jimmy vung vẩy tay một, hai lần thành những vòng tròn nhỏ, cố gắng giữ thăng bằng. Nó ngã lộn nhào vào biển đầu người và lăn lông lốc. Ai đó đấm vào sườn nó để tự vệ, tránh bị nó ngã vào mình.
Một người khác ném Jimmy sang bên. Nó lăn lộn ra phía ngoài trên một cái thảm dập dềnh làm từ những cùi chỏ nhọn và hộp sọ cứng, và thời gian trôi chậm lại như rùa bò. Bên ngoài cầu thang bấy giờ đã thành hàng năm người chen chúc chẳng có gì ngoài một vùng không gian trống rỗng và một cú rơi dài. Jimmy cố nắm lấy một bàn tay đang xô đẩy mình. Bụng dạ nó trở nên nhộn nhạo khi khoảng không gian trống kia càng lúc càng gần. Nó không thể nhìn thấy lan can. Nó nghe thấy giọng mẹ mình, một âm thanh lanh lảnh nó có thể nhận ra rõ ràng hơn hẳn giọng của tất cả những người khác, khi bà chỉ biết bất lực nhìn nó. Ai đó hét lên rằng hãy cứu lấy thằng bé trong khi nó trôi dần xuống theo vòng xoáy của những cái đầu kia, lăn lộn và quờ tay tìm chỗ bám. Thằng bé mà họ gào hét bảo cứu lấy chính là nó.
Jimmy lăn vào vùng không gian trống. Nó bị quẳng sang bên bởi những người tìm cách tự vệ. Nó trượt vào giữa hai người - một bờ vai va vào cằm nó - và cuối cùng cũng nhìn thấy lan can. Nó vồ lấy thanh thép, xoay xở bám được một tay. Khi chân nó lộn nhào qua đầu, người nó bị xoay lại, vai vặn một cái thật đau, nhưng nó vẫn giữ chặt tay bám. Nó treo lủng lẳng ở đó, một tay bám chặt lan can và tay còn lại nắm lấy một chấn song dọc, đôi chân lơ lửng giữa trời.
Hông của ai đó ép ngón tay nó vào lan can khiến Jimmy rú lên. Những bàn tay luống cuống với lấy tay nó để giúp, nhưng những người ấy cũng như cả sự quan tâm của họ đã bị đám đông cuồng điên bên dưới thúc lên.
Jimmy cố gắng kéo mình lên. Nó nhìn xuống qua chỗ đôi chân đang quẫy đạp của mình, quan sát đám đông đang chen lấn bên lan can dưới nó. Chiếu nghỉ tầng ba mươi tư còn cách hai vòng cầu thang. Nó lại một lần nữa cố gắng nâng mình lên, nhưng bờ vai bị trật của nó như đang có một ngọn lửa thiêu đốt. Ai đó cào vào cẳng tay nó để cố giúp, nhưng rồi họ cũng biến mất nốt, bị đẩy lên trên.
Khi nhìn qua ngực mình, xuống giữa hai chân, Jimmy thấy chiếu nghỉ tầng ba mươi tư bấy giờ đang chật cứng người. Một đám đông tràn xuống khỏi cây cầu thang tắc nghẽn và tìm cách xô đẩy nhau quay vào lại. Ai đó xộc ra khỏi cửa dẫn vào bộ phận IT trong khi mặc trên mình một bộ đồ lau chùi, đầy đủ mũ bảo hộ các kiểu. Họ quăng mình vào đám đông, những cánh tay màu bạc bơi giữa thịt da nhung nhúc, mọi người đều cố gắng leo lên, thêm nhiều tiếng nổ và tiếng la hét vọng đến từ phía dưới, một tiếp bụp bất chợt như tiếng bóng bay nổ ở khu chợ, chỉ có điều to hơn rất, rất nhiều.
Jimmy tuột tay bám trên lan can - vai nó bị thương quá nặng, không thể chịu đựng được sức nặng cơ thể nữa. Nó nắm chặt chấn song bằng tay kia trong khi trượt dần xuống, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi trên lớp thép góp thêm một tiếng kin kít nữa vào tiếng ầm ĩ của đám đông. Nó đành phải bám lấy mép bậc thang ở đế chấn song. Bằng hai bàn chân, nó từ từ dò dẫm tìm lan can tầng dưới, nhưng tất cả những gì nó mò thấy là các cánh tay giận dữ gạt giày mình sang bên. Bờ vai bầm giập của nó đau nhức tột độ. Nó tuột xuống, chỉ còn một tay bám, lơ lửng trong thoáng chốc.
Jimmy rú lên hốt hoảng. Nó lớn tiếng gọi mẹ, nhớ lại những gì bà đã nói với nó.
Đến chỗ bố đi con.
Sẽ không có chuyện nó leo được trở lại lên trên cầu thang. Nó không đủ sức. Không có chỗ. Sẽ không ai giúp đỡ nó. Một đám đông đang dồn lên, ấy nhưng nó một mình lơ lửng ở đó.
Jimmy hít một hơi thật sâu. Nó lơ lửng thêm một thoáng, liếc xuống chiếu nghỉ chật cứng bên dưới, và buông tay ra.