Chương 61
HAI VÒNG CẦU THANG XOẮN VỤT QUA. Hai vòng cầu thang với những cặp mắt mở lớn giữa đám đông chật cứng và chèn ép vụt qua. Jimmy cảm thấy làn gió thổi vù vù trên cổ mình cứ mạnh dần lên. Ruột gan nó bay ngược lên cổ họng, và nó thoáng thấy một khuôn mặt thảng thốt quay lại nhìn nó lao thẳng qua.
Nó va vào đám đông trên chiếu nghỉ bên dưới với một tiếng huỵch nghe sởn cả gai ốc. Người đàn ông trong bộ đồ bạc, mặt khuất sau tấm kính nhỏ của mũ bảo hộ, bị đè bên dưới nó.
Người ta quát tháo Jimmy. Một số người khác bò ra từ bên dưới nó. Jimmy lăn đi, nhói lên một phát như thể bị điện giật tại chỗ xương sườn nơi nó đã va trúng người ta, một bên đầu gối nhức nhối vô cùng, vai nó như bị lửa đốt. Nó đi khập khiễng, vội vã tiến về phía cánh cửa đôi vừa đúng lúc một người khác lao ra, trong tay ôm một bó gì đó. Người đó dừng phắt lại khi trông thấy đám đông trên cầu thang. Ai đó hét lên về cái Thế Giới Bên Ngoài cấm kỵ, nhưng không ai tỏ vẻ quan tâm. Ngày mai, sẽ có một vụ lau chùi. Có khi đã quá muộn mất rồi. Jimmy nghĩ về những giờ làm thêm mà bố nó đã bỏ ra. Nó tự hỏi sẽ có thêm bao nhiêu người nữa bị trục xuất vì cảnh bạo lực này.
Nó quay người lại cầu thang tìm kiếm mẹ mình. Tiếng la hét thét gào yêu cầu mọi người dịch ra và tránh đường khiến nó không nghe được gì khác. Nhưng giọng bà vẫn văng vẳng trong tai nó. Nó nhớ lại mệnh lệnh cuối cùng của bà, vẻ buồn bã trên khuôn mặt bà, và vội vã đi vào trong để tìm bố mình.
Cảnh tượng đằng sau cánh cửa hỗn loạn vô cùng, mọi người chạy tới chạy lui trong hành lang, những giọng người lớn tiếng cãi nhau. Yani đứng cạnh cổng an ninh, mái tóc viên sĩ quan vạm vỡ ấy bết lại vì mồ hôi. Jimmy chạy về phía gã. Nó nắm chặt khuỷu tay để ghim cánh tay sát ngực cho vai không bị đong đưa. Con đau nhói ở xương sườn khiến nó khó lòng hít được một hơi tử tế. Tim nó vẫn còn đang đập thình thịch sau cơn kích động từ cú rơi dài.
“Yani...” Jimmy dựa vào cổng an ninh và thở hổn hển. Dường như phải mất một lúc gã nhân viên an ninh mới nhận ra nó đang ở đấy. Mắt Yani mở lớn, đảo láo liên. Jimmy để ý thấy một thứ gì đó trong bàn tay gã, một khẩu súng lục tương tự như khẩu cảnh sát trưởng hay mang. “Cháu cần qua,” Jimmy nói. “Cháu cần tìm bố.”
Đôi mắt hoang dại của gã sĩ quan dán vào Jimmy. Yani là một người tử tế, một người bạn của bố nó. Con gái gã chỉ nhỏ hơn Jimmy hai tuổi. Đôi khi gia đình họ đến ăn tối vào những ngày lễ. Nhưng đây không phải Yani. Một cơn hãi hùng xem chừng đã bóp nghẹt lấy cổ họng gã.
“Ừ,” gã nói, đầu gật gù. “Bố mày. Không chịu cho tao vào. Không chịu cho bất cứ ai trong số bọn tao vào. Nhưng mày...” Đôi mắt Yani trở nên hoang dại hơn dù điều đó chừng như bất khả.
“Chú có thể cho cháu qua...” Jimmy dợm hỏi, huých vào cửa quay.
Yani nắm lấy cổ áo của Jimmy. Jimmy không phải một thằng nhóc nhỏ con, nó đang dần có vóc dáng người lớn, nhưng gã nhân viên an ninh khổng lồ gần như nhấc bổng nó qua cánh cửa quay như thể nó là một bao quần áo bẩn.
Jimmy vùng vẫy trong nắm tay gọng kìm của gã. Yani ấn đầu khẩu súng vào ngực Jimmy và lôi nó đi dọc hành lang. “Tao bắt được thằng con nhà hắn rồi!” gã hét lên. Với ai thì không rõ. Jimmy cố gắng vùng ra. Nó bị lôi qua các văn phòng hỗn độn. Cả tầng trông như thể đã bị di tản hết. Nó nghĩ đến tất cả những bộ quần yếm màu bạc và xám trên cây cầu thang ban nãy và thoáng lo sợ rằng bố nó nằm trong số những người nó đã băng qua. Đám đông ấy đầy những người từ tầng này, như thể họ là người dẫn đầu cuộc tiến công - hay là những người bị truy đuổi.
“Cháu không thở được...” nó cố nói với Yani. Nó chống chân xuống dưới, túm lấy cẳng tay khỏe như vâm của gã, cố hết sức giằng nắm tay kia ra khỏi cổ áo nó.
“Lũ khốn chúng mày đâu hết rồi?” Yani hét lên, mắt láo liên đảo ngược xuôi hành lang. “Tao cần người giúp một tay...”
Có một tiếng bụp nghe như hàng ngàn quả bóng bay nổ cùng một lúc, một tiếng gầm đinh tai nhức óc. Jimmy cảm thấy Yani ngã nhào sang bên như thể bị đá. Nắm tay của gã nhân viên an ninh lỏng ra, cho phép máu chảy lại lên trên đầu Jimmy. Jimmy nhảy sang ngang khi gã đàn ông to lớn kia sụp xuống. Gã ngã sầm xuống sàn, kêu òng ọc và thở khò khè, khẩu súng lục đen văng đi trên nền gạch.
“Jimmy!”
Bố nó ở cuối hành lang, nửa người khuất sau một góc quanh, dưới nách ông là một vật đen dài, một cái nạng không chạm tới sàn nhà. Chót của cái nạng quá ngắn này bốc khói như thể đang bốc cháy.
“Nhanh lên, con!”
Jimmy kêu lên đầy nhẹ nhõm. Nó loạng choạng rời xa Yani, bấy giờ đang quằn quại trên sàn và phát ra những âm thanh kinh khủng, không giống tiếng người chút nào. Nó chạy đến bên bố, vừa khập khiễng vừa ôm chặt cánh tay mình.
“Mẹ con đâu?” bố nó hỏi, liếc nhìn dọc hành lang.
“Cây cầu thang…” Jimmy chật vật hít một hơi. Mạch đập của nó đã trở nên mờ nhạt, thành một chuỗi thập thình đều đều. “Bố, chuyện gì đang xảy ra thế?”
“Vào trong này. Vào trong này.” Ông kéo Jimmy dọc hành lang, về phía một cánh cửa lớn bằng thép không gỉ. Có tiếng la hét vọng đến từ bên kia góc quanh. Jimmy có thể nhìn thấy những đường gân nổi gồ lên trên trán bố nó, những giọt mồ hôi chảy xuống dưới mái tóc lơ thơ của ông. Bố nó nhập mã vào trong bảng điều khiển bên cạnh cánh cửa lớn, có tiếng rù rù vang lên, kèm theo một loạt tiếng cành cạch trước khi cửa mở hé ra. Bố nó tì người vào cửa cho đến khi có đủ chỗ cho hai người bọn họ lách qua. “Nhanh nào con. Đi thôi.”
Từ cuối hành lang, ai đó gào lên bảo họ dừng lại. Giày gõ cồm cộp về hướng của họ. Jimmy lách qua khe hở, lo rằng bố có thể sẽ nhốt nó lại ở trong đó, chỉ có một mình, nhưng ông già nó cũng lách qua và sau đó lại tì người vào mặt trong cánh cửa.
“Đẩy đi!” ông nói.
Jimmy đẩy. Nó không biết tại sao họ lại đẩy, nhưng từ trước đến nay nó chưa bao giờ thấy bố mình sợ hãi cả. Điều ấy khiến cho ruột gan của nó nhũn ra như thạch. Tiếng giày bên ngoài rầm rầm tiến đến gần hơn. Ai đó gào tên bố nó. Ai đó gào lên gọi Yani.
Ngay khi cánh cửa thép đóng sầm lại, một đống bàn tay đập vào ở phía bên kia. Một tiếng rù rù và một tiếng cạch lại vang lên. Bố nó nhập gì đó vào trong bảng điều khiển, thế rồi lưỡng lự. “Một dãy số,” ông nói, thở hổn hển. “Bốn chữ số. Nhanh lên nào con, một dãy số con sẽ phải nhớ.”
“Một hai một tám,” Jimmy nói. Tầng mười hai và tầng mười tám. Nơi nó đi học và nơi nó sống. Bố nó nhập các chữ số ấy vào. Có tiếng la hét nghèn nghẹt vọng lại từ phía bên kia, tiếng ong ong khe khẽ phát ra từ lòng bàn tay đập bôm bốp lên thép dày.
“Đi với bố nào,” bố nó nói. “Chúng ta phải theo dõi các máy quay, phải tìm mẹ con.” Ông vắt cái máy màu đen lên lưng, thứ mà giờ đây Jimmy đã nhận ra là một phiên bản lớn hơn của khẩu súng lục. Chót của nó không còn bốc khói nữa. Không phải là bố nó đã đá Yani từ xa; ông đã bắn gã.
Jimmy đứng bất động trong khi bố nó băng qua căn phòng chứa đầy những chiếc hộp lớn màu đen. Nó nhận ra rằng mình đã nghe về nơi này, rằng bố nó đã kể cho nó nghe về một căn phòng đầy máy chủ. Các cỗ máy như thể dõi mắt quan sát nó trong khi nó đứng cạnh cửa. Chúng là những lính gác đen, lặng lẽ ngân nga, đứng đấy canh chừng.
Jimmy bỏ lại bức tường thép không gỉ với những tiếng vỗ nghèn nghẹt và tiếng hét câm lặng để vội vã đuổi theo bố. Nó từng nhìn thấy văn phòng của bố rồi, quay ngược lên hành lang một đoạn và vòng qua một khúc quanh là đến, nhưng nơi này thì chưa bao giờ thấy cả. Căn phòng khổng lồ. Nó cà nhắc trên một bên chân và chạy dọc cả phòng, cố gắng luồn lách qua các máy chủ trong khi lần theo dấu bố nó. Ở bức tường đầu bên kia, nó đi vòng quanh chiếc hộp đen cuối cùng và thấy bố mình bấy giờ đang quỳ trên sàn nhà như thể cầu nguyện. Bố nó đưa tay lên quanh cổ, thọc vào bên trong bộ quần yếm và rút ra một sợi dây đen mỏng. Một cái gì đó màu bạc nhảy múa ở đầu dây.
“Còn mẹ thì sao ạ?” Jimmy hỏi. Nó băn khoăn không hiểu họ sẽ đưa bà vào đây kiểu gì trong khi mấy người kia còn đang ở ngoài đấy. Nó tự hỏi tại sao bố lại quỳ trên sàn như vậy.
“Hãy lắng nghe thật cẩn thận nhé,” bố nó nói. “Đây là chìa khóa của tháp giống. Chỉ có hai chìa như thế này. Đừng bao giờ để mất nó, được chứ?”
Jimmy quan sát bố nó nhét chìa khóa vào mặt sau của một cỗ máy. “Đây là trung tâm liên lạc,” bố nó nói. Jimmy không hiểu trung tâm liên lạc là gì, chỉ biết rằng họ sẽ trốn bên trong một nơi như thế. Đó là kế hoạch. Vào bên trong một hộp đen cho đến khi tiếng ồn biến mất. Bố nó xoay chìa như thể mở khóa một cái gì đó, xoay thêm ba lần nữa trong ba khe khác, sau đó kéo bảng điều khiển ra. Jimmy nhìn vào trong và quan sát bố nó kéo một cái cần gạt. Có tiếng nghiến rào rạo trên mặt sàn gần đó.
“Giữ cái này thật an toàn nhé,” bố nó nói. Ông siết chặt vai Jimmy và đưa cho nó sợi dây với chìa khóa. Jimmy nhận lấy và săm soi mảnh bạc lởm chởm giữa sợi dây màu đen. Một mặt của chìa khóa có một hình tròn với ba tam giác châu vào nhau bên trong - biểu tượng của tháp giống. Nó thắt sợi dây thành một cái vòng và tròng qua đầu, sau đó nhìn bố thọc ngón tay vào trong tấm lưới sắt dưới chân họ. Ông nhấc ra một khoanh sàn nhà hình chữ nhật nhỏ, để lộ vùng không gian đen ngòm bên dưới.
“Xuống đi. Con đi trước đi,” bố nó nói. Ông huơ tay về phía cái lỗ trên mặt đất và bắt đầu bỏ khẩu súng lục dài ra khỏi lưng. Jimmy lê bước tới trước và nhìn xuống. Dọc một bên tường có những chỗ để nắm tay. Nó giống như một cái thang, nhưng cao hơn nhiều so với bất kỳ cái thang nào nó từng thấy.
“Nhanh lên con. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”
Ngồi ở rìa tấm lưới sắt, đôi chân buông lơ lửng trong khoảng không, Jimmy với lấy những nấc thang thép bên dưới và bắt đầu hành trình leo xuống dài dằng dặc.
Không khí dưới sàn nhà mát lạnh, ánh sáng tù mà tù mù. Nỗi kinh hoàng và những tiếng ồn ào của cây cầu thang như mờ nhạt hết cả, và còn sót lại trong lòng Jimmy là một linh cảm bất an, một cảm giác sợ hãi. Tại sao nó lại được trao cho chiếc chìa khóa này? Nơi đây là đâu? Nó chủ yếu trèo xuống bằng cánh tay lành của mình, đi lề mề nhưng đều đặn.
Ở dưới chân thang, nó thấy một lối đi hẹp. Có một quầng sáng bập bùng ở phía xa. Khi ngước lên nhìn, nó có thể thấy hình bóng của bố mình đang đi xuống.
“Qua đó,” bố nó nói, chỉ vào cái hành lang hẹp. Ông để khẩu súng lục dài dựa vào thang.
Jimmy chỉ lên. “Ta có nên đậy...”
“Bố sẽ xử lý nó trên đường ra. Đi thôi con.”
Jimmy quay lại và bước dọc hành lang. Trên trần nhà có dây nhợ và ống dẫn chạy song song với nhau. Phía trước là một ánh đèn màu đỏ thẫm. Sau tầm hai mươi bước chân, lối đi dẫn vào một vùng không gian gợi cho nó nhớ đến nhà kho của trường. Có những cái kệ xếp dọc hai bức tường. Thêm cả hai cái bàn nữa: một cái đặt máy tính, cái kia đặt quyển sách để mở. Bố nó đi thẳng đến chỗ chiếc máy tính. “Con ban nãy đi cùng với mẹ à?” ông hỏi.
Jimmy gật đầu. “Mẹ kéo con ra khỏi lớp. Bọn con bị tách nhau ra trên cầu thang.” Nó xoa bên vai đau của mình trong khi bố nó ngồi phịch xuống chiếc ghế trước bàn. Các màn hình máy tính được chia thành bốn ô vuông.
“Con để lạc mẹ ở đâu? Cách đây bao xa?”
“Hai vòng cầu thang phía trên tầng ba mươi tư,” nó nói, nhớ lại cú rơi.
Thay vì với tay lấy chuột hoặc bàn phím, bố nó nắm lấy một chiếc hộp đen đầy những núm vặn và công tắc. Chiếc hộp có gắn một sợi dây chạy ra phía sau màn hình. Ở một góc màn hình, Jimmy thấy một bức ảnh động chiếu cảnh ba người đàn ông đứng bên một người nằm bất động trên sàn nhà. Nó là thật. Nó là một hình ảnh, một khung cửa sổ, giống như cái màn hình trên tường tại khu nhà ăn. Nó đang nhìn thấy khung cảnh hành lang họ vừa rời khỏi.
“Con mẹ thằng Yani,” bố nó lẩm bẩm.
Mắt Jimmy rời khỏi màn hình, chuyển sang nhìn chằm chằm vào phía sau đầu của bố nó. Trước đây nó đã từng nghe ông già mình chửi thề rồi, nhưng chưa bao giờ thấy ông sử dụng cái từ đó. Đôi vai bố nó nhô lên hạ xuống trong khi ông hít những hơi thật sâu. Jimmy hướng sự chú ý của mình trở lại với màn hình.
Bốn cửa sổ đã trở thành mười hai. Không, mười sáu. Bố nó rướn tới trước, mũi ông chỉ cách màn hình vài phân, và nhìn từ ô vuông này sang ô vuông khác. Bàn tay già nua của ông điều chỉnh cái hộp đen, các nút và núm vặn kêu lách tách. Ở mọi ô vuông, Jimmy đều trông thấy khung cảnh hỗn loạn mà nó đã chứng kiến trên cây cầu thang. Từ lan can cho đến cột trụ, các bậc thang chật cứng người. Họ dồn lên trên. Bố nó miên một ngón tay trên các hình vuông, tìm kiếm.
“Bố...”
“Suỵt.”
“... chuyện gì đang xảy ra thế?”
“Chúng ta có một vụ xâm nhập,” ông nói. “Họ đang tìm cách đánh sập chúng ta. Con nói là phía trên chiếu nghỉ hai vòng hả?”
“Vâng. Nhưng mẹ lúc ấy đang bị cuốn lên. Di chuyển khó lắm. Con nhào ra ngoài lan can…”
Chiếc ghế kêu cút kít khi bố quay lại và nhìn nó. Mắt ông liếc cánh tay Jimmy bấy giờ đang ghì vào ngực. “Con bị ngã à?”
“Con không sao đâu, bố. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đang tìm cách đánh sập cái gì cơ?”
Bố nó lại tập trung vào màn hình. Một vài tiếng lách tách nữa vang lên từ chiếc hộp đen, rồi các ô vuông nhấp nháy và thay đổi. Bây giờ họ dường như đang nhìn qua các cửa sổ hơi khác ban nãy.
“Họ đang tìm cách đánh sập tháp giống của chúng ta, bố nó nói. “Mấy tên khốn kia đã mở chốt gió của chúng ta ra, nói rằng nguồn cấp khí ga của chúng ta đã bị nhiễm bẩn... Đợi đã. Mẹ đây rồi.”
Các khung cửa sổ nhỏ chập lại thành một. Cảnh quan thay đổi một chút. Jimmy có thể thấy mẹ mình đang bị kẹp giữa một biển người và lan can. Miệng và cằm bà dính đầy máu. Bà nắm lấy lan can và vật lộn giành chỗ, lảo đảo đầy khó nhọc bước xuống được một bậc trong khi đám đông đổ về hướng ngược lại. Trông như mọi người bên trong tháp giống đều đang cố gắng leo lên khu trên đỉnh, như thể đó là lối thoát duy nhất.
Bố Jimmy đập bàn và đột ngột đứng dậy. “Đợi ở đây,” ông nói. Ông bước về phía lối đi hẹp, dừng chân, ngoái lại nhìn Jimmy, dường như đang cân nhắc điều gì đó. Trong mắt ông có một ánh long lanh kỳ lạ.
“Nhanh nào. Để đề phòng thôi.” Ông vội vã đi theo hướng ngược lại, băng qua chỗ Jimmy và bước qua một cửa dẫn ra khỏi phòng. Jimmy vội vã đuổi theo ông, sợ hãi, bối rối, khập khiễng.
“Đây rất giống bếp lò của chúng ta,” bố nó nói, vỗ lên một vật cũ kỹ ở trong góc căn phòng bên cạnh. “Mẫu cũ hơn, nhưng nó cũng hoạt động tương tự.” Có một ánh nhìn hoang dại trong mắt bố nó. Ông quay lại và chỉ vào một cánh cửa khác. “Nhà kho, phòng ngủ, phòng tắm, tất cả đều đằng sau này. Đồ ăn đủ để nuôi sống bốn người trong vòng mười năm. Con sử dụng cho thông minh vào nhé.”
“Bố... Con không hiểu...”
“Nhét cái chìa khóa đó vào trong đi,” bố nó nói, chỉ vào ngực Jimmy. Jimmy đã để sợi dây bên ngoài bộ quần yếm của nó. “Đừng để mất chìa khóa đó, được chứ? Con số con nói mình sẽ không bao giờ quên là gì?”
“Mười hai - mười tám,” Jimmy nói.
“Được rồi. Vào trong này đi. Để bố chỉ cho con cơ chế hoạt động của đài phát thanh.”
Jimmy nhìn quanh căn phòng thứ hai này lần cuối. Nó không muốn bị bỏ lại một mình ở dưới đây. Đó chính là điều bố nó đang làm, bỏ mặc nó dưới này, giữa các tầng, ẩn trong bê tông. Nó cảm thấy thế giới xung quanh mình sao mà nặng nề hẳn.
“Con sẽ đi đón mẹ cùng bố,” nó nói, nghĩ về những người đang đập tay vào cánh cửa thép khổng lồ. Bố nó không thể đi một mình, ngay cả với khẩu súng lục lớn.
“Đừng mở cửa cho bất cứ ai trừ bố và mẹ,” bố nó nói, phớt lờ lời cầu xin của con trai mình. “Bây giờ hãy quan sát kỹ vào nhé. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu.” Ông chỉ vào một chiếc hộp trên tường. Hộp bị khóa sau một chiếc lồng kim loại, nhưng bên ngoài có một số công tắc và núm vặn. “Nút nguồn ở đây.” Bố nó gõ lên một cái nút. “Cứ xoay theo hướng này để điều chỉnh âm lượng.” Bố nó làm mẫu và căn phòng tràn ngập một tiếng nhiễu ghê tai. Ông lôi một thiết bị ra khỏi tường và đưa cho Jimmy. Vật đó được nối với cái hộp ồn ào bằng một cuộn dây co dãn. Bố nó vớ lấy một thiết bị khác từ một giá đỡ trên tường. Có mấy chiếc đặt ở đó.
“Nghe không? Nghe không?” Bố nó nói vào trong cái thiết bị cầm tay, và giọng ông thay thế tiếng nhiễu lớn phát ra từ chiếc hộp trên tường. “Bóp nút đó và nói vào trong micro.” Ông chỉ vào thiết bị trong tay Jimmy. Jimmy làm đúng như vậy.
“Con nghe thấy bố,” Jimmy ngập ngừng nói, thật lạ làm sao khi nghe giọng nó phát ra từ cái vật nhỏ trong tay bố.
“Số đó là gì?” bố nó hỏi.
“Mười hai - mười tám,” Jimmy nói.
“Được rồi. Con ở lại đây nhé.” Bố nhìn nó một lát, thế rồi bước tới nắm lấy gáy Jimmy. Ông hôn lên trán con trai mình, và Jimmy nhớ lần cuối cùng bố hôn nó như thế. Đó là ngay trước khi ông biến mất liền ba tháng, trước khi ông trở thành một bóng đeo, hồi Jimmy còn nhỏ xíu.
“Khi bố bỏ nắp lưới về vị trí cũ, nó sẽ tự khóa. Có một tay cầm bên dưới để mở lại nó. Con có ổn không?”
Jimmy gật đầu. Bố nó liếc lên những ánh đèn đỏ rực, nhấp nháy, và nhíu mày.
“Dù con có làm gì,” ông nói, “thì cũng đừng mở cánh cửa đó cho bất cứ ai trừ bố mẹ. Hiểu không?”
“Con hiểu.” Jimmy nắm chặt cánh tay mình và cố tỏ ra dũng cảm. Có một khẩu súng lục dài khác đặt dựa vào tường. Nó không hiểu tại sao mình không thể đi cùng. Nó với lấy khẩu súng đen. “Bố.”
“Ở lại đây nhé,” bố nó nói.
Jimmy gật đầu.
“Ngoan lắm.” Ông xoa đầu Jimmy và mỉm cười, rồi quay lại biến vào trong hành lang tối và hẹp kia. Những ngọn đèn đỏ phía trên đầu nhấp nháy hết tắt rồi bật, bập bùng như nhịp đập. Giày đạp lên bậc thang kim loại tạo thành những tiếng leng keng xa xăm, chúng bị bóng tối nuốt chửng rồi chẳng bao lâu sau lặng thỉnh. Và Jimmy Parker chỉ còn có một mình.