← Quay lại trang sách

Chương 62 2345
Tháp giống 1

DONALD KHÔNG THỂ CẢM THẤY các ngón chân mình. Chân anh đang để trần và vẫn chưa hoàn toàn rã đông. Chân anh để trần, nhưng khắp xung quanh anh là giày dép. Giày ở khắp mọi nơi. Giày đi trên chân những người đẩy anh qua lối đi giữa các khoang sáng loáng. Giày đứng yên trong khi họ lấy máu của anh và bảo anh đi tiểu. Những đôi giày cứng ngắc rít kin kít trong thang máy khi những người đàn ông trưởng thành bồn chồn cục cựa. Và chào đón họ ở tầng trên là một hành lang náo loạn với những người mang giày rầm rầm tới lui, một hành lang đầy những tiếng la hét và những cặp lông mày lo lắng nhíu lại. Họ đẩy anh đến một căn hộ nhỏ rồi để anh lại một mình, tự rửa ráy và rã đông. Bên ngoài cửa phòng anh, thêm nhiều đôi giày đi qua đi lại, đi qua đi lại. Vội vã, hối hả. Nơi anh tỉnh dậy là một thế giới đầy lo lắng, hoang mang và ồn ã.

Donald vẫn nửa tỉnh nửa mê, ngồi trên một chiếc giường, đầu óc anh lơ lửng đâu đó phía trên sàn nhà. Một cơn kiệt quệ tột cùng xâm chiếm lấy anh. Anh đã quay trở lại cái thời còn trên mặt đất, cái thời cựa mình và thức tỉnh là hai điều riêng biệt. Những buổi sáng mà anh dần tỉnh táo trong khi tắm hoặc trong khi ngồi sau tay lái trên đường đến chỗ làm, rất lâu sau khi anh bắt đầu đi. Tâm trí ì ạch phía sau cơ thể; nó lội qua lớp bụi bị đôi chân tê dại và lê lết hất tung lên. Thức dậy sau bao thập kỷ chìm trong cái lạnh buốt giá có cảm giác như thế đấy. Những giấc mơ mà anh lờ mờ nhận ra đang trôi tuột khỏi tầm tay, và Donald rất sẵn lòng để chúng trôi đi.

Căn hộ họ đưa anh đến nằm ở mạn dưới văn phòng cũ của anh. Họ đã băng qua nó trên đường đi. Điều đó có nghĩa là anh đang ở khu vận hành, nơi anh từng làm việc. Một đôi giày trống rỗng nằm dưới chân giường. Donald đờ đẫn nhìn. Quanh phần mắt cá mỗi chiếc là cái tên “Thurman” viết bằng bút dạ đen đã phai màu. Không hiểu sao đôi giày này lại dành cho anh. Họ cứ liên tục gọi anh là anh Thurman kể từ khi anh thức dậy, nhưng đó không phải là anh. Ai đó đã nhầm lẫn. Một nhầm lẫn hoặc một trò đùa độc ác. Một thứ trò chơi nào đó.

Mười lăm phút chuẩn bị. Họ đã nói thế. Chuẩn bị cho điều gì? Donald ngồi trên chiếc giường đôi, bọc chăn kín mít, thỉnh thoảng rùng mình. Chiếc xe lăn đã được để lại với anh. Những suy nghĩ và ký ức miễn cưỡng tập hợp lại, chẳng khác nào những người lính mệt mỏi bị dựng dậy khỏi giường vào giữa đêm hôm và bị bắt xếp hàng dưới cơn mưa lạnh cóng.

Tên mình là Donald , anh tự nhắc nhở bản thân. Anh không được để mất điều đó. Đây là điều đầu tiên và nguyên thủy nhất. Bản chất của anh.

Cảm giác và nhận thức quy tụ lại. Donald có thể cảm thấy vết lõm trên tấm đệm với kích thước và hình dạng của cơ thể một người khác. Cái khoảng lõm do một người khác bỏ lại đằng sau làm anh thấy lấn cấn. Trên bức tường đằng sau cánh cửa có một hố lõm, nơi núm xoay đã va vào, nơi cánh cửa đã bị mở tung ra. Có thể là một trường hợp khẩn cấp. Một cuộc chiến hoặc tai nạn. Có người xông vào bên trong. Một cảnh bạo lực. Những chuyện xảy ra trong suốt hàng trăm năm mà anh không được biết. Mười lăm phút để anh xốc lại đầu óc.

Có một thẻ định danh trên chiếc bàn cạnh giường với mã vạch và tên. May mắn thay, không có hình ảnh gì cả. Donald chạm vào cái thẻ, nhớ đã từng thấy nó được sử dụng. Anh để mặc nó ở đấy và run rẩy đứng dậy trên đôi chân nghiến ken két, giữ lấy chiếc xe lăn để đỡ người và tiến về phía phòng tắm nhỏ.

Có một miếng băng trên cánh tay anh, nơi bác sĩ đã lấy máu. Bác sĩ Wilson. Anh đã cấp mẫu nước tiểu rồi nhưng lại thấy cần đi tiểu. Anh để cho chiếc chăn rơi xuống, đứng bên bồn cầu. Dòng nước tiểu có màu hồng. Donald tin rằng anh nhớ nó có màu than trong ca trực trước. Sau khi đi vệ sinh xong, anh bước vào nhà tắm để rửa ráy.

Làn nước nóng rẫy, xương anh buốt lạnh. Donald rùng mình trong làn sương mù. Anh mở miệng và cho phép tia nước xịt vào lưỡi và lấp đầy hai má. Anh kì cọ cái ký ức về chất độc trên da thịt mình, một ký ức khiến anh không thể nào cảm thấy sạch sẽ nổi. Trong một khoảnh khắc, thứ đốt cháy da anh không phải làn nước nóng bỏng mà là không khí. Không khí bên ngoài. Nhưng anh tắt nước và cảm giác bỏng rát ngớt đi.

Anh lấy khăn lau khô người và tìm thấy bộ quần yếm đã được bỏ lại cho mình. Nó quá rộng. Donald cứ mặc kệ mà khoác lên, lớp vải cạ thô ráp trên làn da đã phải nằm trần trụi ai biết đã bao lâu. Trong khi anh đang kéo khóa lên cổ thì có tiếng gõ cửa. Ai đó đã gọi một cái tên không thuộc về anh, một cái tên được viết nguệch ngoạc ở mặt sau đôi giày đặt bất động trên giường, một cái tên được ghi trên tấm thẻ nằm trên bàn cạnh giường.

“Ra đây,” Donald khàn khàn đáp, giọng anh vừa thều thào vừa yếu ớt. Anh nhét tấm thẻ vào trong túi và ngồi phịch xuống giường. Anh xắn gấu quần lên, cả đống vải vóc dư thừa, rồi mới đi từng chiếc giày một. Anh lóng ngóng buộc dây, đứng dậy, và phát hiện ra rằng mình có thể ngọ nguậy ngón chân trong khoảng trống mà một người khác đã bỏ lại đằng sau.

Nhiều năm trước, Donald Keene từng lấy làm sung sướng vô cùng trước một thay đổi đơn giản về danh hiệu. Quyền lực và địa vị vào tay chỉ trong tích tắc. Suốt cuộc đời mình, anh chỉ là một người thấp cổ bé họng. Một người đàn ông có bằng cấp, một chuỗi các dự án, một người vợ, một ngôi nhà khiêm tốn. Thế rồi đêm nọ, một chiếc máy tính tổng hợp lại lượng phiếu bầu, và Donald Keene trở thành nghị sĩ Keene. Anh trở thành một trong hàng trăm người được đặt tay lên một chiếc bánh lái vĩ đại - một nùi những bàn tay vật lộn xô đẩy và lèo lái loạn xạ.

Chuyện ấy đã xảy ra chỉ nội trong một đêm, và nó đang một lần nữa xảy ra.

“Anh cảm thấy thế nào?”

Người đàn ông bên ngoài căn hộ của Donald lo lắng nhìn anh. Tấm thẻ quanh cổ anh ta đề Eren . Anh ta là trưởng bộ phận Vận Hành, người trực ở bàn bác sĩ tâm lý trên hành lang.

“Vẫn còn chếnh choáng” Donald lặng lẽ nói. Một người mặc bộ quần yếm xanh sáng chạy vọt qua và biến mất quanh khúc cua. Một cơn gió nhẹ cuốn theo sau, một luồng không khí đầy mùi cà phê và mồ hôi.

“Anh đủ khỏe để đi chưa? Tôi xin lỗi vì phải cập rập thế này, nhưng tôi tin anh đằng nào cũng đã quen với điều ấy rồi.” Eren chỉ về cuối hành lang. “Họ đang đợi bên trong phòng liên lạc.”

Donald gật đầu và đi theo người kia. Anh nhớ những hành lang này từng yên tĩnh hơn, nhớ thời không có tiếng chân bước huỳnh huỵch và giọng người ồn ã. Trên các bức tường có những vết trầy mà anh tin là mới xuất hiện. Những lời nhắc nhở về quãng thời gian đã trôi qua.

Bên trong phòng liên lạc, mọi ánh mắt đều hướng về anh. Ai đó đang gặp rắc rối - Donald có thể cảm nhận được điều ấy. Eren dẫn anh đến bên một chiếc ghế, mọi người đều quan sát và chờ đợi. Anh ngồi xuống và thấy có một hình ảnh đang bị cho dừng trên màn hình trước mặt. Một cái nút được nhấn và hình ảnh kia liền chuyển động.

Bụi dày cuộn xoáy thổi qua che kín tầm nhìn, khiến cho anh khó lòng nhìn thấy gì. Những dải mây ngỗ nghịch nối đuôi nhau trôi ngang. Nhưng tại đó, giữa các khoảng trống, có thể trông thấy một hình hài mặc đồ cồng kềnh trên mảnh đất khắc nghiệt, lần mò lên một con dốc thoai thoải, rời xa máy quay. Một người ở bên ngoài.

Anh tự hỏi liệu đó có phải chính là anh suốt bao nhiêu năm trước không. Bộ đồ nhìn quen quen. Có thể họ đã ghi lại được hành động ngớ ngẩn của anh trên máy quay, nỗ lực chết như một người tự do của anh. Và bây giờ họ đã đánh thức anh dậy để trưng ra cho anh thấy bằng chứng không thể chối cãi này. Donald gồng người chuẩn bị đón nhận lời buộc tội, đón nhận hình phạt của anh...

“Nó được ghi lại vào sáng sớm hôm nay,” Eren nói.

Donald gật đầu và cố gắng trấn tĩnh lại. Trên màn hình không phải anh. Họ không biết anh là ai. Một cảm giác nhẹ nhõm dâng trào trong anh, tương phản hoàn toàn so với vẻ căng thẳng trong phòng cùng những tiếng người la và những đôi chân vội vã ngoài hành lang. Khi họ lôi anh ra khỏi khoang, Donald nhớ mình từng được bảo rằng đã có ai đó biến mất bên kia một ngọn đồi. Đó là điều đầu tiên họ nói với anh. Trên màn hình chính là người đó. Đây là lý do anh đã được đánh thức. Anh liếm môi hỏi đó là ai.

“Chúng tôi đang tổng hợp hồ sơ lại cho anh đây, thưa anh. Sẽ sớm có thôi. Chúng tôi biết là có một vụ lau chùi được lên lịch trong tháp giống mười tám sáng hôm nay. Chỉ có điều...”

Eren lưỡng lự. Donald quay khỏi màn hình và trông thấy trưởng bộ phận Vận Hành bấy giờ đang nhìn sang những người khác hòng tìm kiếm sự trợ giúp. Một tổng đài viên - một người đàn ông to lớn mặc bộ quần yếm cam với mái tóc lơ thơ và tai nghe đeo quanh cổ - là người đầu tiên lên tiếng. “Vụ lau chùi không diễn ra suôn sẻ,” tổng đài viên đều giọng nói.

Những đôi giày đi chững lại. Donald liếc nhìn xung quanh căn phòng, nhìn đám đông đã chen chúc vào trong trung tâm liên lạc nhỏ, và anh thấy cái cách họ nhìn mình. Đợi anh. Trưởng bộ phận Vận Hành nhìn xuống sàn nhà với vẻ đầu hàng. Anh ta xem chừng khoảng ba mươi mấy, bằng tuổi Donald, ấy nhưng anh ta lại đang chờ đợi bị trừng phạt. Đây mới chính là những người gặp rắc rối, không phải anh.

Donald cố suy nghĩ. Những người nắm quyền điều hành đang trông đợi được anh hướng dẫn. Các ca trực đã gặp phải một chuyện không ổn gì đó, một chuyện rất không ổn. Anh từng làm việc với người mà hiện giờ họ nghĩ chính là anh, người có tên ghi trên thẻ và giày anh đang mang. Thurman. Cảm giác cứ như thể mới hôm qua thôi, Donald hãy còn đang đứng trong chính cái phòng liên lạc này và cảm thấy mình như ngang hàng với nhân vật kia, dù chỉ trong thoáng chốc. Trong ca trực trước của mình, anh đã giúp cứu một tháp giống. Và cho dù đầu anh vẫn còn chếnh choáng và chân thì đang yếu nhũn, anh biết mình cần phải duy trì màn kịch này. Ít nhất cho đến khi anh hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Người kia đang đi theo hướng nào?” anh hỏi, giọng anh như đang thì thầm. Những người khác đứng bất động hoàn toàn để tiếng sột soạt của bộ quần yếm trên người mình không át đi lời nói của anh.

Một người đàn ông ở cuối phòng trả lời. “Theo hướng tháp giống mười bảy, thưa anh.”

Donald trấn tĩnh lại. Anh nhớ lại bản Trật Tự, nhớ lại mối nguy hiểm khi để bất cứ ai đi khuất mắt. Những con người bên trong tháp giống của mình, với cái nhìn hạn chế về thế giới, vẫn nghĩ rằng họ là những người duy nhất còn sống. Họ sống trong những bong bóng không được phép bị phá vỡ. “Có tin gì từ tháp giống mười bảy không?” anh hỏi.

“Tháp giống mười bảy đã không còn tồn tại nữa,” tổng đài viên bên cạnh anh nói, báo thêm tin xấu với cùng một cái giọng đều đều.

Donald hắng giọng. “Không còn tồn tại nữa à?” Anh rà soát khuôn mặt của những người đã túm tụm lại trong này. Trán họ nhăn lại vì lo lắng. Eren nhìn Donald, và tổng đài viên bên cạnh anh dịch người trên ghế. Trên màn hình, người lau chùi biến mất đằng sau đỉnh đồi và đi khuất tầm mắt. “Cái người lau chùi này đã làm gì mà đến nỗi ấy?” anh hỏi.

“Cô ta không phải thủ phạm đâu,” Eren nói.

“Tháp giống mười bảy đã bị cho ngừng hoạt động từ mấy ca trực trước rồi,” tổng đài viên nói.

“Phải rồi, phải rồi.” Donald luồn tay qua tóc. Tay anh run run.

“Anh thấy ổn chứ?” tổng đài viên hỏi. Ông ta liếc nhìn trưởng bộ phận Vận Hành, rồi quay lại với Donald. Ông ta biết. Donald linh cảm rằng người đàn ông mặc đồ cam và đeo tai nghe quanh cổ này biết có gì đó không ổn.

“Vẫn còn hơi choáng váng” Donald giải thích.

“Anh ta mới dậy được có nửa giờ,” Eren nói với tổng đài viên.

Tiếng xì xào rộ lên từ phía cuối căn phòng.

“Ừ, được rồi.” Tổng đài viên ngả người lại vào trong ghế. “Chỉ có điều... anh ta là Đấng Chăn Chiên, hiểu chứ? Tôi cứ hình dung khi thức dậy, anh ta sẽ nhai vít rau ráu và đánh rắm ra đinh.”

Ai đó ngồi ngay sau ghế Donald cười khúc khích.

“Vậy chúng ta làm gì với cái người lau chùi kia đây?” một giọng hỏi. “Cần phải được cho phép mới có thể cử người ra đuổi theo cô ta.”

“Cô ta không thể đi được xa,” ai đó nói.

Kỹ sư liên lạc ở phía bên kia Donald lên tiếng. Anh ta vẫn còn đeo một bên tai nghe, bên còn lại kéo xuống để có thể theo dõi cuộc trò chuyện. Một lớp mồ hôi bóng loáng lồ lộ trên trán anh ta. “Tháp giống mười tám báo cáo rằng bộ đồ của cô ta đã được sửa đổi,” anh ta nói. “Không cách nào đoán định nó sẽ trụ được bao lâu. Có thể cô ta vẫn còn sống ở ngoài đó, thưa các vị.”

Câu này khiến cho một tràng tiếng thì thầm rộ lên. Nghe cứ như gió đập vào một tấm kính che, rắc đầy cát lên đó. Donald nhìn chằm chằm màn hình, vào một ngọn đồi vô hồn nếu quan sát từ tháp giống mười tám. Bụi bay đến thành những đợt sóng tối sẫm. Anh nhớ lại cảm giác khi ở ngoài kia, trên mảnh đất đó, sự khó khăn khi di chuyển trong một bộ đồ như thế, hành trình lê bước đầy nặng nhọc leo lên ngọn đồi thoai thoải kia. Người lau chùi này là ai, và cô ta nghĩ mình đang đi đâu cơ chứ?

“Đưa cho tôi hồ sơ về người lau chùi này càng sớm càng tốt,” anh nói. Những người khác đứng yên và ngừng ngay những cuộc cãi vã thì thầm của mình. Giọng Donald nghe đầy quyền uy bởi vì sự khẽ khàng của nó, bởi vì thân phận cái người họ nghĩ là là anh. “Và tôi muốn có tất cả thông tin chúng ta nắm giữ về tháp giống mười bảy.” Anh liếc nhìn tổng đài viên, lông mày bấy giờ đang nhíu lại vì lo lắng hoặc nghi ngờ. “Để khơi gợi lại ký ức của tôi,” anh nói thêm.

Eren đặt một tay lên lưng ghế Donald. “Còn các quy định thì sao?” anh ta hỏi. “Chúng ta có nên cho một máy bay không người lái hay ai đó đuổi theo cô ta không? Hoặc cho tháp giống mười tám ngưng hoạt động? Bạo lực sẽ bùng nổ ở đó. Chúng ta chưa bao giờ có một vụ lau chùi không được hoàn thành cả.”

Donald lắc đầu, dần trở nên tỉnh táo hơn. Anh nhìn xuống bàn tay mình và nhớ từng có lần xé toạc một chiếc găng tay ra, ở bên ngoài kia. Đáng lẽ anh phải không còn sống. Anh tự hỏi Thurman sẽ làm gì, lão sẽ ra lệnh gì. Nhưng anh không phải Thurman. Ai đó đã từng nói với anh rằng những người như Donald nên được lên nắm quyền. Và bây giờ anh đã ở đây rồi.

“Chúng ta khoan làm gì cả,” anh nói, ho và hắng giọng. “Cô ta sẽ không đi được xa đâu.”

Những người khác nhìn anh chằm chằm, biểu cảm pha trộn giữa sững sờ và chấp nhận. Cuối cùng cũng có một vài người gật đầu. Họ cho rằng anh biết rõ nhất. Anh đã được đánh thức để kiểm soát tình hình. Tất cả đều đúng theo quy định. Có thể tin tưởng vào hệ thống - nó được thiết kế để hoạt động suôn sẻ. Mỗi người chỉ cần làm phần việc của riêng mình và để những người khác xử lý phần còn lại.