← Quay lại trang sách

Chương 63

CĂN HỘ CỦA ANH chỉ cách các văn phòng trung tâm một quãng đi bộ ngắn, Donald đoán vì vậy mà nó ở đó. Anh nhớ đến văn phòng của một CEO với phòng ngủ liền kề mà anh từng thấy. Sau khi anh nhận ra lý do phòng ngủ ở đó, thứ lúc mới đầu có vẻ ấn tượng lại trở nên đáng buồn với anh.

Anh gõ khớp ngón tay vào cánh cửa để mở đề Văn phòng Hỗ trợ Tâm lý . Anh từng nghĩ những người này là các bác sĩ tâm lý, ở đây để giúp cho những người khác không hóa điên. Bây giờ thì anh biết rằng họ chính là những người chịu trách nhiệm cho toàn bộ tấn kịch điên rồ này. Tất cả những gì anh thấy trên cửa giờ chỉ còn là chữ viết tắt “VHT” của nó. Vận-hành-trưởng. Người đứng đầu của người đứng đầu tất cả những người đứng đầu. Văn phòng bên kia hành lang là nơi phải gánh vác những công việc vớ vẩn. Donald nhớ đến việc mỗi tháp giống đều có một thị trưởng để bắt tay và làm màu, hệt như thế giới trước đây từng có các tổng thống hết đến rồi lại đi. Trong khi ấy, chính những người lẩn khuất trong bóng tối mới nắm giữ quyền lực thực sự, những người mà nhiệm kỳ không có giới hạn. Việc cái tháp giống này vận hành dựa trên cùng một sự dối trá như vậy chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả; đó là cách điều hành duy nhất mà những người như vậy biết để áp dụng cho mọi thứ.

Vẫn quay lưng lại với văn phòng cũ của mình, anh gõ to hơn một chút. Eren ngước lên nhìn từ máy tính và chiếc mặt nạ rắn đanh mang vẻ tập trung dãn ra thành một nụ cười mệt mỏi. “Vào đi,” anh ta nói trong lúc đứng dậy khỏi chỗ ngồi. “Anh có cần cái bàn không?”

“Có, nhưng cứ ở lại đi.” Donald thận trọng đi qua phòng, chân vẫn phần nào tê dại, và nhận thấy rằng trong khi bộ đồ trắng của anh mới toanh, bộ đồ Eren mặc mang vẻ nhàu nhĩ của một người đã qua được một thời gian dài trong ca trực sáu tháng của mình. Mặc dù vậy, trưởng bộ phận Vận Hành trông vẫn có vẻ khỏe khoắn và linh lợi. Râu anh ta được tỉa gọn gàng quanh cổ và chỉ có đôi ba sợi bạc. Anh ta giúp Donald ngồi vào chiếc ghế nhung phía sau bàn.

“Chúng tôi vẫn đang chờ báo cáo đầy đủ về người lau chùi này,” Eren nói. “Trưởng tháp giống mười tám cảnh báo rằng nó sẽ dày lắm đấy.”

“Có tiền án à?” Donald tin bất cứ ai bị tống đi lau chùi đều có tiền án.

“Ồ, vâng. Nghe bảo rằng cô ta từng là một cảnh sát trưởng. Tôi thì có lẽ không tin thế đâu. Tất nhiên, cô ta không phải người hành pháp đầu tiên muốn ra ngoài.”

“Nhưng đây sẽ là lần đầu tiên bất cứ ai đi khuất mắt” Donald nói.

“Theo như những gì tôi hiểu, thì vâng.” Eren khoanh tay lại và dựa vào bàn. “Trước giờ người đi được gần đến mức đó nhất chính là cái người mà anh đã chặn lại. Tôi nghĩ đó là lý do quy định ghi hãy đánh thức anh dậy. Tôi đã nghe một số người gọi anh là Đấng Chăn Chiên.” Eren cười phá lên.

Donald nhăn mặt trước cái biệt danh ấy. Anh là cừu non thì đúng hơn là người chăn “Nói cho tôi nghe về tháp giống mười bảy đi,” anh nói, thay đổi chủ đề. “Ai trực lúc tháp giống đó bị ngưng hoạt động?”

“Chúng ta có thể tra thử.” Eren huơ một bàn tay về phía bàn phím.

“Ờm, ngón tay của tôi vẫn còn hơi buốt,” Donald nói. Anh đẩy bàn phím về phía Eren, và anh ta rời khỏi bàn sau một hồi lưỡng lự. Trưởng bộ phận Vận Hành cúi xuống các phím và bật danh sách ca trực lên thông qua một lối tắt. Donald cố gắng theo dõi những gì anh ta đang làm trên màn hình. Đây là những tập tin anh không có quyền truy cập, những bảng chọn lạ lẫm đối với anh.

“Có vẻ như đó là Cooper. Hình như tôi từng có lần kết thúc ca trực đúng lúc anh ta bắt đầu ca của mình. Tên nghe quen quen. Tôi cũng đã cử người xuống lấy các hồ sơ đó cho anh.”

“Tốt lắm, tốt lắm.”

Eren nhướn mày. “Anh đã xem qua các báo cáo về tháp giống mười bảy trong ca trực trước của mình rồi, đúng không?”

Donald chẳng biết Thurman có tỉnh lại kể từ sau thời kỳ đó hay không. Biết đâu được đấy, có khi lão đã thức khi chuyện xảy ra. “Khó mà nhớ rõ mọi thứ lắm,” anh nói, và đó là sự thật hoàn toàn. “Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ?”

“Đúng rồi. Anh ở trong khu đông lạnh, đúng không?”

Donald đoán thế. Eren nhịp ngón tay trên bàn, và ánh mắt Donald trôi về phía người đàn ông bên kia hành lang, ngồi đằng sau máy tính của mình. Anh nhớ cảm giác là người nắm quyền trên danh nghĩa, tự hỏi các bác sĩ mặc đồ trắng đang thảo luận những gì phía bên kia. Bây giờ anh đã trở thành một trong những người mặc đồ trắng.

“Vâng, tôi ở trong khu đông lạnh,” Donald nói. Họ không di chuyển cơ thể của anh đâu, phải không? Erskine hay ai đó chỉ cần đơn giản thay đổi các mục trong cơ sở dữ liệu là xong. Có khi nó chỉ đơn giản vậy thôi. Chỉ sửa vèo một phát, hai số tham chiếu được chuyển đổi, và thế là người này sẽ sống cuộc đời của người kia. “Tôi muốn được ở gần con gái mình,” anh giải thích.

“Ừ, tôi không trách cứ gì anh đâu.” Các nếp nhăn trên trán của Eren dãn ra. “Tôi có vợ ở dưới đó. Tôi vẫn phạm phải cái sai lầm là đến thăm cô ấy ngay khi vừa tỉnh dậy mỗi ca.” Anh ta hít một hơi thật sâu rồi chỉ vào màn hình. “Tháp giống mười bảy đã bị hủy diệt từ hơn ba mươi năm trước. Tôi sẽ phải tra lại thì mới biết chắc được. Nguyên nhân vẫn chưa rõ ràng. Không có bất kỳ dấu hiệu bất ổn nào trước khi chuyện xảy ra, thế nên chúng ta không có nhiều thời gian để phản ứng. Có một vụ lau chùi được lên lịch, nhưng khoang chốt gió mở sớm một ngày và không theo trình tự. Có thể là một trục trặc nào đó hay bị phá hoại. Chúng tôi không biết được. Các cảm biến báo cáo rằng đã có một vụ thanh lọc khí ga tại các tầng dưới sâu và sau đó một cuộc bạo loạn bùng nổ. Chúng tôi đánh sập nó ngay khi họ bắt đầu chen chúc chui ra ngoài khoang chốt gió. Chỉ vừa kịp lúc.”

Donald nhớ lại tháp giống mười hai. Cơ sở đó đã gặp phải một kết cục tương tự. Anh nhớ cảnh mọi người tản ra khắp trên sườn đồi, một làn sương trắng, một vài người trong số họ quay lại và vật lộn tìm cách trở vào bên trong. “Không có người sống sót nào à?” anh hỏi.

“Có một vài người đi lạc. Chúng tôi đã mất nguồn dữ liệu phát thanh và các máy quay, nhưng vẫn tiếp tục gọi sang đó định kỳ, đề phòng trường hợp có ai ở trong phòng an toàn.”

Donald gật đầu. Đúng quy trình. Anh nhớ những cuộc gọi sang tháp giống mười hai sau khi nó đã bị hủy diệt. Anh nhớ không có ai trả lời cả.

“Ngày tháp giống sụp đổ, đã có ai đó đằng ấy nghe máy,” Eren nói. “Tôi nghĩ đó là một bóng đeo trẻ hay nhân viên kỹ thuật nào đấy. Đã lâu lắm rồi tôi chưa đọc biên bản.” Anh ta lướt xuống báo cáo ca trực. “Có vẻ như chúng tôi đã gửi mã đánh sập ngay sau cuộc gọi đó, chỉ để phòng ngừa. Vì vậy, ngay cả khi người lau chùi kia đến nơi, cô ta sẽ chỉ tìm thấy một cái lỗ trên mặt đất.”

“Có khi cô ta sẽ đi tiếp,” Donald nói. “Tháp giống nào nằm ở phía bên kia? Tháp giống mười sáu à?”

Eren gật đầu.

“Sao anh không đi gọi cho họ đi?” Donald cố gắng nhớ bố cục của các tháp giống. Đây là những điều mà anh được kỳ vọng là biết. “Và liên lạc với các tháp giống ở cả hai bên tháp giống mười bảy nữa, đề phòng người lau chùi của chúng ta rẽ đi chỗ khác.”

“Vâng”

Eren đứng dậy và lại một lần nữa, Donald ngẩn cả người trước việc mình được đối xử như một kẻ nắm quyền điều hành. Nó bắt đầu làm cho anh cảm thấy như thể mình thực sự nắm quyền trong tay. Hệt như được bầu vào Quốc hội vậy, biết bao trách nhiệm tuyệt vời đã được trao cho anh chỉ nội trong một đêm...

Eren rướn người qua bàn và nhấn hai phím chức năng trên bàn phím, đăng xuất tài khoản của mình trên máy tính. Trưởng bộ phận Vận Hành vội vã bước ra hành lang trong khi Donald nhìn chằm chằm vào thông báo đăng nhập và ô mật khẩu.

Bất chợt anh cảm thấy mình bớt quyền thế hơn hẳn.