← Quay lại trang sách

Chương 64

BÊN KIA HÀNH LANG, một người đàn ông ngồi đằng sau chiếc bàn từng thuộc về Donald. Donald ngước nhìn người này và thấy ông ta nhìn lại mình. Donald từng ở phía đối diện ấy nhìn ngược sang bên này. Và trong khi người đàn ông kia - nặng cân hơn Donald và có ít tóc hơn - ngồi trong văn phòng cũ của anh, nhiều khả năng đang chơi một ván bài, thì Donald phải vật lộn với một câu đố của riêng mình.

Tài khoản đăng nhập cũ dưới tên Troy của anh không dùng được. Anh thử các mã ATM cũ và chúng cũng vô dụng nốt. Anh ngồi đó, vắt óc suy nghĩ, lo lắng về việc thực hiện quá nhiều lần đăng nhập không chính xác. Cảm giác cứ như thể mới chỉ ngày hôm qua thôi, tài khoản này vẫn còn hoạt động. Nhưng kể từ đó đến nay, rất nhiều chuyện đã xảy ra. Rất nhiều ca trực. Và ai đó đã can thiệp vào chúng.

Căn cứ vào các manh mối hiện tại thì thủ phạm là Erskine, cái ông người Anh già bị bỏ lại để điều phối các ca trực. Erskine đã thấy thích anh. Nhưng mục đích là gì? Ông mong đợi Donald làm gì đây?

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, anh tính đến chuyện đứng dậy và bước ra ngoài hành lang nói, Tôi không phải Thurman hay Đấng Chăn Chiên, hay Troy. Tên tôi là Donald, và đáng lẽ ra tôi không được phép có mặt ở đây.

Anh nên tiết lộ sự thật. Anh nên giận dữ gầm lên sự thật, dù cho tất cả những người khác sẽ thấy hành động ấy vô lý tột cùng. Tôi là Donald! anh cảm thấy như muốn hét tướng lên câu ấy, hệt như ông già Hal từng làm. Họ có thể ghì giày của anh xuống băng ca và đưa anh vào lại giấc ngủ tuyệt vời. Họ có thể tống anh ra ngoài những ngọn đồi. Họ có thể chôn anh giống như đã chôn vợ anh. Nhưng anh sẽ cứ hét hoài hét mãi cho đến khi bản thân anh cũng tin vào điều đó, rằng anh đúng là người mà mình nghĩ.

Thay vào đó, anh thử dùng tên của Erskine và mật khẩu của anh. Thêm một thông điệp cảnh báo màu đỏ nữa xuất hiện, báo rằng thông tin đăng nhập không chính xác, và ham muốn tự công khai danh tính bản thân biến mất nhanh chóng chẳng kém gì lúc nó trồi lên.

Anh săm soi màn hình. Xem chừng không có cơ chế báo động nào nếu sau một số lần thử không chính xác, nhưng bao lâu nữa thì Eren sẽ quay trở lại? Bao lâu nữa thì anh sẽ phải giải thích rằng mình không thể đăng nhập? Anh có thể đi sang bên kia, làm gián đoạn ván chơi bài của trưởng tháp giống và yêu cầu ông ta lấy lại mật khẩu giúp mình. Anh có thể đổ lỗi cho việc mình vẫn còn chếnh choáng và mới thức dậy không lâu. Tính đến hiện tại cái cớ đó vẫn hiệu quả. Anh tự hỏi mình còn có thể bấu víu được vào nó đến chừng nào nữa.

Anh thử kết hợp bừa cái tên Thurman và mật khẩu 2156 của mình.

Màn hình đăng nhập biến mất, thay thế bằng một bảng chọn chính. Cái cảm giác anh không phải bản thân mình càng trở nên sâu đậm. Donald ngọ nguậy ngón chân. Khoảng trống thừa bên trong đôi giày rộng của anh làm anh cảm thấy nhẹ lòng hơn. Trên màn hình, một chiếc phong bì quen thuộc nhấp nháy. Thurman có thư.

Donald nhấp vào biểu tượng và lướt xuống tin nhắn chưa đọc cũ nhất, tìm một thứ gì đó có thể giải thích anh làm thế nào mà lại ở đây, một thứ gì đó từ ca trực trước của Thurman. Ngày tháng lùi về tận mấy thế kỷ; nhìn chúng trôi qua mới gai người làm sao. Các báo cáo dân số. Các bức thư tự động. Các thư trả lời và chuyển tiếp. Anh thấy một bức thư do Erskine gửi, nhưng đó chỉ là một ghi chú về việc các ca đông lạnh đã tràn xuống đến các tầng chứa khoang đông lạnh bên dưới. Có vẻ là số nhân sự vô dụng đang ngày một nhiều lên. Một bức thư khác bên dưới nó được đánh dấu là quan trọng. Tên của Victor nằm trong cột người gửi, thu hút sự chú ý của Donald. Nó hẳn phải được gửi từ trước ca trực thứ hai của Donald. Lần gần đây nhất Donald thức dậy, Victor đã chết rồi. Anh mở bức thư ra.

Ông bạn già à,

Tôi tin chắc rằng ông sẽ nghi ngờ điều tôi sắp làm, rằng ông sẽ coi đây như một hành động vi phạm hiệp ước của chúng ta, nhưng tôi coi nó giống với một sự tái cấu trúc dòng thời gian hơn. Các dữ kiện mới đã xuất hiện và đẩy nhanh mọi thứ hơn một chút. Ít nhất là đối với tôi. Thời điểm của ông sẽ đến sau.

Trong những ngày gần đây, tôi đã phát hiện ra lý do tại sao một trong những cơ sở của chúng ta gặp biến động nhiều hơn mức bình thường. Có một người ở đó vẫn nhớ, và bà ta vừa làm đảo lộn vừa góp phần xác nhận những gì tôi biết về nhân loại. Chỗ được dọn trống để nó có thể được lấp đầy. Nỗi sợ hãi được lan truyền bởi lẽ dọn dẹp hậu quả thì dễ gây nghiện. Một khi đã nhận thấy điều này, phần lớn những gì chúng ta gây ra cho nhau trở nên hiển nhiên hơn. Nó giải thích bài toán hóc búa cho câu hỏi vì sao những xã hội trì trệ nhất là những xã hội có ít ham muốn nhất. Sau khi đã tìm ra sự thật, tôi cảm thấy nỗi thôi thúc từ thời xưa, thúc đẩy mình tổng hợp ra một giả thuyết và trình bày nó trước cả một căn phòng đầy chuyên gia. Nhưng tôi đã đi đến một căn phòng bụi bặm để lấy một khẩu súng.

Ông và tôi đã dành phần lớn cuộc đời trưởng thành của mình để tìm cách cứu thế giới. Nói đúng ra là mấy cuộc đời trưởng thành liền. Vì bây giờ đã thực hiện xong điều đó, tôi suy nghĩ một câu hỏi khác, một câu hỏi mà tôi e rằng mình không thể trả lời và chúng ta cũng chưa bao giờ đủ dũng cảm hay táo bạo để đặt ra. Và vì vậy, bây giờ tôi xin hỏi ông câu này, ông bạn thân mến ạ: ngay từ đầu cái thế giới này có đáng cứu rỗi không? Chúng ta có đáng cứu rỗi không?

Nỗ lực này đã được triển khai khi ta coi giả định đó là điều hiển nhiên. Bây giờ tôi lần đầu tiên tự vấn bản thân câu đấy. Và mặc dù tôi coi việc làm sạch thế giới là thành tựu lớn của chúng ta, cái trò cứu rỗi nhân loại này có thể là sai lầm nghiêm trọng nhất chúng ta từng làm. Thế giới có thể sẽ tốt hơn nếu không có chúng ta. Tôi không có đủ nghị lực để quyết định. Tôi xin nhường việc đó lại cho ông. Ông bạn à, ca trực cuối cùng là của ông, bởi lẽ tôi đã trực ca cuối cùng rồi. Tôi không ghen tị với việc ông phải lựa chọn gì đâu. Bản hiệp ước chúng ta đã thành lập từ cách đây rất lâu ám ảnh tôi hơn bao giờ hết. Và tôi cảm thấy rằng điều mình sắp làm đây... chính là lối thoát dễ dàng hơn cả.

- Vincent Wayne DiMarco.

Donald đọc đoạn cuối một lần nữa. Đó là một lá thư tuyệt mệnh. Thurman đã biết. Suốt bấy lâu, trong khi Donald vật lộn với số phận của Victor trong ca trực trước, Thurman đã biết. Lão nắm giữ ghi chú này và không hề chia sẻ nó. Donald gần như đã tin chắc rằng Victor bị sát hại. Trừ phi lá thư là giả mạo... Nhưng không, Donald gạt bỏ suy nghĩ đó đi. Hoang tưởng kiểu như thế có thể vượt khỏi tầm kiểm soát và không bao giờ có hồi kết. Anh phải bấu víu vào gì đó.

Với một trái tim nặng trĩu, anh thoát ra khỏi bức thư và lướt ngược lên danh sách, tìm kiếm một manh mối nào đó khác. Gần phía trên đỉnh màn hình là một bức thư với dòng tiêu đề: Khẩn cấp - Bản Hiệp Ước . Donald bấm mở thư. Nội dung ngắn cũn. Nó chỉ ghi:

Đánh thức con dậy khi nhận được thư này nhé.

- Anna

(Trụ khóa 20391102)

Donald chớp mắt lia lịa khi thấy tên cô. Anh liếc nhìn ông trưởng tháp giống ở bên kia hành lang và dỏng tai nghe ngóng tiếng bước chân đi về phía mình. Cánh tay anh nổi da gà. Anh xoa tay, dụi dưới mắt và đọc thư thêm lần nữa.

Nó được ký tên là Anna . Phải mất một lúc anh mới nhận ra rằng nó không được gửi cho anh. Đó là một bức thư giữa con gái và bố. Thật lạ là nó không có ngày gửi gì hết, nhưng được xếp ngay gần đầu. Có khi đó là từ trước ca trực vừa rồi của họ? Có khi hai người bọn họ đã thức gần đây. Donald nghiên cứu con số ở phía dưới. 20391102. Trông giống như ngày tháng. Một ngày rất xưa. Có thể là khắc trên một trụ khóa? Một cái gì đó có ý nghĩa giữa hai người bọn họ. Và còn tiêu đề nhắc đến bản Hiệp Ước là sao? Đó là cái tên các tháp giống dùng để gọi hiến pháp của mình. Nó thì có gì khẩn cấp nhỉ?

Tiếng bước chân trong hành lang phá vỡ sự tập trung của anh. Eren đi vòng qua khúc quanh và vài bước sau đã đến văn phòng. Anh ta đi vòng ra sau bàn và đặt hai tập hồ sơ xuống cạnh bàn phím, sau đó liếc nhìn màn hình vừa đúng lúc Donald luống cuống di chuột để thu nhỏ bức thư. “T-Tình hình thế nào rồi?” Donald hỏi. “Anh báo cho mọi người rồi chứ?”

“Ừ.” Eren khịt mũi và gãi râu. “Trưởng tháp giống mười sáu lo cuống quýt lên. Ông ta đã giữ chức đó được đó một thời gian rồi. Tôi tin là quá lâu rồi. Ông ta đề nghị đóng cửa khu nhà ăn của mình hay tắt màn hình trên tường để đề phòng.”

“Nhưng ông ta sẽ không làm vậy.”

“Không, cực chẳng đã tôi mới báo cho ông ta thôi. Không cần phải gây hoảng loạn. Chúng ta chỉ muốn họ biết trước chuyện.”

“Tốt, tốt.” Donald thích để cho người khác nghĩ. Như thế anh thấy bớt áp lực. “Anh có cần lấy lại bàn không?” Anh thực hiện màn đăng xuất một cách đầy phô trương.

“Thực ra thì không, nếu không phiền thì anh trực luôn đi.” Eren kiểm tra đồng hồ ở góc màn hình máy tính. “Tôi có thể làm ca chiều. Nhân tiện, anh cảm thấy thế nào? Có run rẩy gì không?”

Donald lắc đầu. “Không. Tôi ổn. Lần nào cũng thế, từ từ mọi thứ đều dễ dàng hơn.”

Eren cười phá lên. “Ừ. Tôi đã thấy số lượng ca anh trực. Và hồi trước còn có cả hai ca liền nữa chứ. Không ghen tị với anh chút nào đâu, anh bạn ạ. Nhưng anh xem chừng vẫn khá đấy.”

Donald ho. “Ừ,” anh nói. Anh cầm tập hồ sơ trên cùng lên và đọc nhãn. “Đây là những gì chúng ta có về tháp giống mười bảy à?"

“Ừ. Cái tập dày là về người lau chùi của anh.” Anh ta gõ lên tập hồ sơ còn lại. “Anh có thể sẽ muốn hỏi han tình hình trưởng tháp giống mười tám hôm nay. Ông ta đang khá run, chấp nhận hết mọi trách nhiệm. Tên là Bernard. Bấy giờ các tầng dưới sâu của ông ta đã bắt đầu lục đục vì vụ lau chùi không diễn ra suôn sẻ rồi, thế nên rất có khả năng ông ta sẽ phải đương đầu với một cuộc nổi loạn. Tôi tin ông ta sẽ muốn nhận điện từ anh.”

“Ừ, tất nhiên rồi.”

“À, với cả ông ta hiện đang không có phụ tá chính thức. Bóng đeo gần đây nhất của ông ta không ổn, và ông ta bấy lâu nay cứ trì hoãn việc tìm người thay thế. Tôi hy vọng anh không phiền, nhưng tôi đã bảo ông ta hãy nhanh chóng xử lý vụ đó. Để đề phòng”

“Không, không. Không sao đâu.” Donald xua tay. “Tôi không ở đây để cản trở gì anh hết.” Anh không nói thêm rằng anh hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại có mặt ở đây.

Eren mỉm cười và gật đầu. “Tuyệt quá. Rồi, nếu anh cần bất cứ thứ gì, hãy gọi tôi. Và cái nhân vật bên kia hành lang tên là Gable. Ông ta từng có một chân ở đây nhưng không thể chịu nổi. Chọn tẩy trí nhớ thay vì đông lạnh khi được cho lựa chọn. Một người tử tế. Rất có tinh thần đồng đội. Ông ta sẽ tiếp tục trực thêm vài tháng nữa và có thể lấy cho anh bất cứ thứ gì anh cần.”

Donald ngắm nghía người đàn ông phía bên kia hành lang. Anh nhớ cái cảm giác trống rỗng khi phải trực bên cái bàn đó, cái hố rỗng từng choán trọn tâm hồn anh. Donald đã bị xô đẩy vào vị trí đó theo cách bất thường, một sự tráo đổi vào phút chót với gã bạn Mick của anh. Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện những người khác đã được chọn lựa ra sao. Một nỗi buồn tràn ngập trong anh khi anh nghĩ đến cảnh có người lại tình nguyện nắm giữ một vị trí như thế.

Eren chìa tay ra. Donald săm soi nó một lát, rồi bắt lấy.

“Tôi hết sức xin lỗi vì chúng tôi đã phải đánh thức anh như thế này,” anh ta nói, bắt tay Donald. “Nhưng tôi không thể không thừa nhận rằng mình quả thật rất mừng vì có anh ở đây.”