← Quay lại trang sách

Chương 65 2312
Ngày thứ nhất Tháp giống 17

CÁI HỘP TRÊN TƯỜNG dứt khoát không chịu im miệng. Bố nó đã gọi nó là đài phát thanh. Tiếng ồn nó phát ra nghe cứ như tiếng người rít lên và khạc nhổ phì phì. Ngay cả cái lồng thép bao quanh nó trông cũng giống như một cái miệng với đôi môi bửa ra, còn những thanh sắt là răng.

Jimmy muốn tắt tiếng cái đài nhưng lại sợ không dám chạm vào nó hoặc điều chỉnh bất cứ thứ gì. Nó đợi nghe tin từ bố, ông đã bỏ mặc nó bên trong một căn phòng xa lạ, một cái hang bí mật giữa các tầng của tháp giống.

Còn bao nhiêu nơi bí mật thế này nữa nhỉ? Qua một cánh cửa mở, nó liếc nhìn căn phòng còn lại mà bố đã cho nó xem, căn phòng giống như một căn hộ nhỏ với bếp, bàn và ghế riêng. Khi bố mẹ nó trở về, liệu bọn họ có ở lại qua đêm không? Phải mất bao lâu nữa thì cảnh điên loạn ngoài cầu thang mới biến mất và nó có thể gặp lại bạn bè mình? Nó hy vọng sẽ không lâu.

Nó lừ mắt nhìn cái hộp đen đang rít lẹt xẹt, vỗ ngực và cảm thấy chiếc chìa khóa tại đó. Xương sườn của nó đau nhức âm ỉ vì cú ngã, và nó có thể cảm thấy một ụ thịt cứng đang hình thành ở đùi, vị trí khi nó đáp xuống trúng người ai đó. Vai nó đau nhói mỗi khi nó nâng cánh tay lên. Nó quay sang màn hình để tìm kiếm mẹ mình một lần nữa, nhưng bà không còn xuất hiện. Một đám đông chen lấn di chuyển cà giật từng cơn. Cây cầu thang rung lên bần bật dưới dòng người đông hơn sức chứa.

Jimmy với tới cái hộp có các núm điều khiển mà bố nó từng sử dụng. Nó xoay một núm và khung cảnh thay đổi. Đó là một hành lang vắng tanh. Một số “33” mờ nằm ở góc dưới bên trái màn hình. Jimmy quay cái núm lần nữa và một hành lang khác xuất hiện. Trên mặt đất, quần áo vung vãi, trông như thể ai đó đã mang một túi đồ giặt bị thủng đi ngang qua. Không có gì di chuyển hết.

Nó thử quay một núm khác và con số ở phía dưới đổi thành “32”. Nó đang đi lên dần các tầng . Jimmy quay cái núm đầu tiên cho đến khi nó lại tìm thấy cây cầu thang. Một cái gì đó vụt rơi xuống khuất khỏi cạnh dưới màn hình. Có mấy người nhoài mình qua lan can với cánh tay vươn dài, miệng mở lớn trong nỗi kinh hoàng câm lặng. Không có âm thanh nào cả, nhưng Jimmy vẫn nhớ những tiếng hét của người phụ nữ ngã xuống lúc trước. Nó tự an ủi bản thân rằng người này ở quá xa, không thể nào là mẹ nó được. Bố nó sẽ tìm thấy bà và đưa bà trở lại. Bố nó có một khẩu súng.

Jimmy quay các núm vặn và cố gắng xác định vị trí của bố hoặc mẹ, nhưng xem chừng không phải mọi góc độ đều được ghi hình. Và nó không sao tìm ra cách khiến cho số lượng các cửa sổ tăng lên. Nó sử dụng máy tính khá giỏi - một ngày nào đó nó sẽ làm việc tại bộ phận IT giống như bố mình - nhưng chiếc hộp nhỏ khó hiểu chẳng kém gì khu dưới sâu. Nó quay núm về lại “34” và tìm thấy hành lang chính. Nó có thể thấy một cánh cửa thép sáng loáng ở cuối một hành lang dài. Nằm sõng soài ở phía trước là Yani. Yani nãy giờ chưa nhúc nhích gì hết, chắc chắn là đã chết. Những người đàn ông đứng bên cạnh gã đã biến mất, có một thi thể mới ở cuối hành lang, gần cửa ra vào. Màu sắc của bộ quần yếm người kia mặc trấn an Jimmy rằng đó không phải bố nó. Bố nó chắc đã bắn người đấy trên đường ra ngoài. Jimmy ước giá mà mình không bị bỏ lại lủi thủi ở đây.

Phía trên đầu, những ngọn đèn tiếp tục nhấp nháy đỏ lòm đầy giận dữ, hình ảnh trên màn hình vẫn bất động. Jimmy trở nên bồn chồn và đi đi lại lại theo vòng tròn. Nó lại chỗ cái bàn gỗ nhỏ đặt sát bức tường đối diện và lật giở cuốn sách dày. Chỗ giấy này trị giá cả một gia tài, được xén hết sức hoàn hảo và cực kỳ mượt mà khi chạm vào. Cả bàn và ghế đều được làm bằng gỗ thật chứ không phải được sơn để trông giống như thế. Nó có thể nhận ra điều ấy khi lấy móng tay cạ vào bàn.

Nó gấp cuốn sách lại và xem bìa. Từ Trật Tự được in nổi với những con chữ sáng bóng ở bìa trước. Nó mở lại quyển sách và nhận ra mình đã để mất chỗ đọc dở của ai đó. Chiếc đài gần đó tiếp tục rít lên ồn ào. Jimmy quay lại kiểm tra màn hình máy tính, nhưng bấy giờ chẳng có gì xảy ra ở ngoài hành lang hết. Tiếng ồn đó đang dần làm nó cảm thấy khó chịu. Nó tính đến chuyện điều chỉnh âm lượng, nhưng lại sợ mình có thể sẽ vô tình tắt nó đi. Bố sẽ không thể liên lạc được với nó nếu nó làm hỏng gì đó.

Nó đi qua đi lại thêm một hồi nữa. Ở trong một góc có một kệ chứa các hộp đựng kim loại, chạy từ sàn lên đến tận trần. Jimmy kéo một cái ra và thấy rất nặng. Nó hí ha hí hoáy với cái chốt cho đến khi tìm ra cách mở. Một tiếng xì nhẹ khẽ vang lên khi cái nắp bật lên, và bên trong là một cuốn sách. Jimmy nhìn tất cả hộp chất đầy trên kệ, nhận ra đây là cả một núi tem phiếu. Nó đặt cuốn sách vào lại chỗ cũ, cho rằng bên trong sẽ chẳng có gì ngoài những từ ngữ nhàm chán như cái cuốn nằm trên bàn.

Nó quay lại với chiếc bàn, kiểm tra máy tính đặt bên dưới và thấy máy không được bật. Tất cả đèn đều tối om om. Nó lần theo sợi dây dẫn từ chiếc hộp đen có gắn cả đống công tắc và tìm thấy một sợi dây khác dẫn từ màn hình đến máy tính. Cỗ máy tạo ra các cửa sổ - có thể quan sát được những nơi xa và các góc quanh - được điều khiển bởi một thứ gì đó khác. Công tắc nguồn trên máy tính không có tác dụng gì hết. Có một nơi để cắm chìa khóa. Vừa đúng lúc Jimmy cúi xuống để kiểm tra các kết nối ở mặt sau, đảm bảo mọi thứ đều đã được cắm vào, thì đài kêu lạch xạch.

“... cần ông báo cáo lại. A lô...”

Jimmy va đầu vào gầm bàn. Nó chạy đến bên chỗ chiếc đài, bấy giờ đã lại rít lên. Nó chộp lấy thiết bị ở cuối sợi dây co giãn - thứ mà bố nó đã gọi là micro - và bóp vào cái nút.

“Bố ạ? Bố, có phải bố đấy không?”

Nó buông tay nhìn lên trần nhà. Nó dỏng tai nghe ngóng tiếng bước chân và đợi mấy ngọn đèn ngưng nhấp nháy. Màn hình hiển thị một hành lang yên tĩnh. Có khi nó nên ra chỗ cửa và đợi.

Bộ đàm kêu lạch xạch, phát ra một giọng người: “Cảnh sát trưởng à? Đây là ai thế?”

Jimmy bóp nút. “Đây là Jimmy. Jimmy Parker. Ai...” Cái nút trượt ra khỏi bàn tay nó, tiếng nhiễu quay trở lại. Lòng bàn tay nó ướt đẫm mồ hôi. Nó chùi tay lên bộ quần yếm của mình và nắm chắc lại thiết bị. “Ai đây?” nó hỏi.

“Thằng cu nhà Russ đấy à?” Có một khoảng lặng. “Nhóc, cháu đang ở đâu thế?”

Nó không muốn nói. Đài tiếp tục rít lên.

“Jimmy, phó cảnh sát Hines đây,” cái giọng nói. “Đưa máy cho bố cháu đi.”

Jimmy định bóp nút để nói rằng bố nó không có mặt, nhưng một giọng nói khác vang lên. Nó nhận ra cái giọng ấy ngay lập tức.

“Mitch, Russ đây.”

Bố! Có rất nhiều tiếng ồn lẫn đằng sau, tiếng mọi người la hét. Jimmy cầm thiết bị trong cả hai tay. “Bố! Quay lại đây đi mà!”

Cái đài kêu lạch xạch lẫn với giọng của bố nó. “James, im lặng nào. Mitch, tôi cần anh...” Một câu gì đó bị tiếng ồn nuốt chủng mất. “... và ngăn dòng người lại. Mọi người đang bị nghiền nát ở trên đây này.”

“Đã rõ.”

Đó là bố đang nói chuyện với phó cảnh sát trưởng. Phó cảnh sát trưởng hành xử như thể ông già nó là sếp sòng.

“Chúng ta có một lỗ hổng trên đỉnh,” bố nó nói, “thế nên tôi không biết anh còn bao lâu, nhưng anh chắc sẽ là cảnh sát trưởng từ giờ cho đến khi mọi chuyện chấm dứt.”

“Đã rõ,” Mitch lại nói. Qua đài phát, giọng anh ta nghe có vẻ run rẩy.

“Con à...” Bố nó bây giờ đã gào lên, cố gắng để giọng mình nghe thấy được trên nền những tiếng la hét và quát tháo om sòm đầy khó chịu. “Bố sẽ đón mẹ con, được chứ? Hãy cứ ở nguyên đó nhé, James. Đừng đi đâu cả.”

Jimmy quay sang màn hình. “Vâng ạ,” nó nói. Nó treo chiếc micro trở lại lên móc, đôi bàn tay run rẩy, đoạn nó quay trở lại bên chiếc hộp đen với các núm điều khiển. Nó cảm thấy thật bất lực và cô đơn. Nó đáng lẽ phải ở ngoài kia, giúp bố một tay. Nó tự hỏi phải bao lâu nữa thì bố mẹ nó mới quay trở lại, bao lâu nữa thì nó mới có thể gặp lại bạn bè mình. Nó hy vọng sẽ không quá lâu.