Chương 66
VÀI GIỜ TRÔI QUA, và Jimmy chỉ muốn ra khỏi ngoài căn phòng chật chội đó. Nó rón rén bước dọc hành lang tăm tối, lại chỗ cái thang và ngước lên nhìn lưới sắt, chăm chú lắng nghe. Có một tiếng ro ro khe khẽ hết vang lên rồi lại lắng xuống mà nó không thể xác định được cụ thể là gì. Từ phía cuối hành lang tiếng nhiễu của cái đài gần như không còn có thể nghe thấy. Nó không muốn cách quá xa cái đài, nhưng nó lo rằng bố cũng có thể sẽ cần nó ở bên cạnh cửa nữa. Nó muốn ở hai nơi cùng một lúc.
Nó quay trở về căn phòng có chiếc bàn. Nó nhìn khẩu súng dài tựa vào tường, giống như khẩu súng mà bố nó đã dùng để giết Yani. Jimmy sợ không dám chạm vào. Nó ước giá mà bố không bỏ đi. Mọi chuyện đều là lỗi của Jimmy, vì nó đã bị tách khỏi mẹ. Họ đáng lẽ đã được cùng nhau xuống dưới này. Nhưng rồi nó nhớ đến biển người trên cầu thang. Nếu lúc ấy nó đi nhanh hơn, họ đã chẳng bị cuốn vào đám đông. Và Jimmy nhận ra lý do duy nhất mẹ nó ở đó là bởi bà đã đến để đón nó. Nếu không phải vì thế, bố mẹ nó đã ở bên trong căn phòng này, an toàn bên nhau.
“James...”
Jimmy quay người lại. Giọng của bố nó vang lên trong phòng cùng với nó. Phải mất một lúc thì nó mới nhận ra tiếng nhiễu của đài đã biến mất.
‘... con ơi, con có ở đó không?”
Nó nhào đến bên cái đài, túm lấy micro ở đầu sợi dây. Cảm giác cứ như thể đã mấy tiếng rồi nó chưa nghe thấy giọng người. Quá lâu. Lúc nó siết nút, một thoáng chuyển động lọt vào mắt nó. Ai đó đang di chuyển trên màn hình.
“Bố ạ?” Nó kéo căng sợi dây sang bên kia căn phòng nhỏ và quan sát kỹ hơn. Bố nó đang ở bên ngoài cánh cửa thép, đứng ở cuối hành lang. Yani vẫn ở phía trước, không nhúc nhích gì hết. Thi thể kia đã biến mất. Bố nó quay lưng về phía máy quay, bộ đàm cầm trên tay. “Con ra đây!” Jimmy gào vào đài. Nó thả micro và lao về phía hành lang và thang.
“Con! Đừng…”
Tiếng hét của bố nó bị ngắt ngang bởi một tiếng hự. Jimmy quay ngoắt lại, giày nó rít lên kin kít. Nó nắm lấy bàn để giữ thăng bằng. Trên màn hình, một người đàn ông khác bước ra từ sau khúc quanh, và bố nó bấy giờ đang gập người lại vì đau đón. Người này cầm khẩu súng dài, khom lưng xuống để lấy thứ gì đó trên mặt đất, đưa nó lên miệng. Đó chính là chiếc bộ đàm bố nó đã mang theo từ trong phòng.
“Có phải thằng nhãi nhà Russ đấy không?”
Jimmy nhìn chằm chằm người đàn ông trên màn hình. “Vâng,” nó nói với cái màn hình. “Đừng làm hại bố cháu.”
Căn phòng đầy tiếng nhiễu. Những ngọn đèn phía trên đầu tiếp tục nhấp nháy đỏ.
Jimmy tự nguyền rủa bản thân. Họ không thể nghe thấy nó. Nó đẩy người ra khỏi bàn và túm lấy cái micro treo lủng lẳng. “Xin đừng làm hại ông ấy,” nó nói, siết cái nút.
Người kia quay lại và nhìn thẳng vào máy quay. Đó là một nhân viên an ninh. Có chút chuyển động đằng sau góc quanh hành lang, thêm nhiều người nữa đang ở khuất tầm nhìn.
“James, đúng không?”
Jimmy gật đầu. Nó quan sát bố mình lấy lại bình tĩnh và đứng dậy. Bố nó ra dấu với ai đó khuất tầm mắt, vỗ lòng bàn tay vào không trung như thể muốn trấn an ai đó.
“Mã mới là gì?” người cầm bộ đàm hỏi.
Jimmy không muốn cho hắn biết. Nhưng nó muốn cho bố vào lại bên trong. Nó không biết phải làm gì.
“Mật mã,” người kia nói. Hắn chĩa súng vào bố Jimmy. Jimmy quan sát bố nó nói gì đó, thế rồi ra dấu yêu cầu được đưa cho bộ đàm. Gã nhân viên an ninh lưỡng lự một lát trước khi đưa nó cho ông. Bố nó đưa máy lên miệng.
“Chúng sẽ giết con,” bố nó nói, bình tĩnh như thể ông đang bảo con trai mình thắt dây giày. Người đàn ông cầm súng vẫy một cánh tay, và ai đó xộc vào trong khung hình vật lộn với bố nó. “Đằng nào thì chúng cũng sẽ giết hết chúng ta,” bố nó hét lên, cố gắng giữ lấy bộ đàm. “Và chúng sẽ giết con ngay khi con mở cánh cửa này!”
Jimmy gào lên khi một kẻ đấm bố nó. Bố nó chống trả nhưng chúng lại đấm ông. Rồi người cầm súng phẩy tay xua gã kia đi. Căn phòng đầy tiếng nhiễu, thế nên Jimmy không thể nghe thấy tiếng súng, nhưng nó thấy những ánh lửa nháng lên, thấy cách bố nó giật người khi ông bị bắn, thấy ông sụp người xuống đất và trở nên bất động như Yani.
Jimmy buông chiếc micro ra và nắm lấy mép màn hình. Nó gào thét với khung cửa sổ của thế giới tàn nhẫn ấy trong khi đám nhân viên an ninh mặc đồ bạc săm soi người khi còn sống từng là bố nó. Thế rồi thêm nhiều người nữa từ sau khúc quanh chường mặt ra. Chúng kéo theo đằng sau mẹ của Jimmy, bấy giờ đang quẫy đạp và la hét trong câm lặng.